Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trung Khuyển Nghịch Tập

Chương 4: Hai đứa bé không còn hiềm khích (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này Bùi Ân đang thất thần, Thời Âm thấy cậu mãi không trả lời câu hỏi của mình, cho rằng cậu vẫn còn vô cùng đau đớn, một thời luống cuống suýt chút nữa lại rơi nước mắt _ Nhưng cũng may vẫn còn nhớ bình thường mẹ đã dạy ở bên ngoài không thể tùy tiện khóc, gây phiền toái cho người khác, mạnh mẽ hít mũi kiềm chế nước mắt, sau khi suy nghĩ một chút cúi đầu, sờ soạng túi tiền một lúc, cuối cùng lấy ra hai viên kẹo, ánh mắt vẫn còn lưu luyến, nhưng mà vẫn dứt khoát đưa tới cho Bùi Ân ở bên cạnh:

"Anh ăn kẹo."

Mỗi lần cô chỉ cần được ăn kẹo, tâm trạng sẽ trở lên vui vẻ, sẽ không còn đau nữa.

Bùi Ân hồi phục tinh thần, lập tức nhìn thấy trong lòng bàn tay của bánh bao nếp giơ ra có hai viên kẹo, mắt long lanh nhìn cậu, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn hai viên kẹo _ Trong tay cô, chính là hai viên kẹo cậu cho cô trước khi ra ngoài. Cô bé luôn luôn yêu thích ăn đồ ngọt, chẳng qua nhà cô rất nghiêm khắc, hiếm khi được ăn như lần trước, cô đối với những viên kẹo thật khó khăn mới có đều coi như bảo bối, Bùi Ân đương nhiên là rõ ràng điều này, nhưng mà bây giờ cô là có thể chịu đưa kẹo cho hắn ăn, hơn nữa còn đưa cả hai viên cho hắn...

Cậu bé đột nhiên cảm giác được tim mình muốn mềm nhũn rồi, hơi do dự một lúc, dè dặt đưa tay xoa đỉnh đầu của bánh bao nếp _ Cô bé chớp chớp đôi mắt, lại duỗi tay đưa kẹo tới cho cậu.

"Anh không đau." Bùi Ân cẩn thận đẩy tay cô ra: "Em ăn đi."

Thời Âm nghiêng đầu, quả nhiên lấy lại viên kẹo, rồi sau đó bóc vỏ một viên kẹo, ánh mắt vẫn thủy chung không rời khỏi viên kẹo kia, sau đó lại đưa tới bên miệng Bùi Ân _ Bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết cùng với màu sắc tươi sáng của viên kẹo trái cây làm nổi bật lẫn nhau, nhìn vô cùng đẹp mắt.

"Anh ăn!" Bánh bao nếp vẫn kiên quyết: "Ăn đường sẽ không đau nữa."

Cô vẫn luôn dễ dụ, có kẹo ăn là cái gi cũng quên hết...

Rốt cuộc Bùi Ân cũng không cự tuyệt được, há miệng ăn viên kẹo kia. Sau đó nhìn thấy cô bé rụt tay lại, cẩn thận bóc viên kẹo còn lại trong tay, cuối cùng ngẩng đầu nhìn mình, cười híp mắt. Giống như đã hoàn toàn quên mất chuyện mới vừa bị sợ đến phát run khóc lớn.

Bùi Ân nhìn chăm chú một lúc, rốt cuộc không nhịn được nữa, cũng cười lên.

Lúc trước vừa sợ vừa căng thẳng, hơn nữa còn khóc một trận, lúc này bình tĩnh lại, Bùi Ân cũng không nhiều lời, cô yên ổn ngồi một lúc, rốt cục thì cũng bắt đầu cảm thấy có chút mệt, không lâu sau liền nằm lên tay Bùi Ân ngủ. Chẳng qua là tư thế ngủ của cô hình như không được thoải mái, luôn mơ mơ màng màng xoay người.

Bùi Ân nhìn cô một lúc, thử dò xét nâng nâng gáy cô lên gác lên chân mình _ Cô bé hình như cuối cùng cũng được thoải mái, cọ cọ chân cậu yên yên ổn ổn hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Cậu bé dường như có hơi do dự một chút, quay đầu nhìn hướng nhà bếp _ Mẹ mình vẫn đang ở trong bếp chuẩn bị cơm tối, trong chốc lát sẽ không ra đây. Cậu ngừng một chút, giống như rốt cuộc đã có quyết định gì đó, khom người, cúi đầu xuống, cẩn thận tiến tới, nhẹ nhàng cắn một cái trên môi của cô bé.

Nói là cắn, thật ra thì cậu sợ làm đau cô giống như lần trước, cẩn thận vô cùng, dùng lực nhẹ tới mức như không có gì, cứ nói là cắn, còn không bằng là nói chỉ chạm nhẹ một chút.

Quả nhiên là mềm mại, ngọt ngào, vẫn còn lưu hương vị kẹo trái cây vừa mới ăn, lại vừa có thêm mùi thơm của sữa bò _ Giống như một viên kẹo sữa bò vậy.

Bùi Ân năm năm tuổi rốt cuộc đã phát hiện ra một món bảo bối _ Bánh bao nhỏ nhà hàng xóm ăn còn ngon hơn so với bánh bao nếp, cậu phải trông nom thật tốt, không thể để bị người khác phát hiện rồi cướp đi.

...

Quan hệ của Bùi Ân và Thời Âm cũng lập tức trở lên tốt hơn, bắt đầu từ buổi sáng thứ hai, mỗi ngày Bùi Ân sáng sớm đi trường mẫu giáo học, thì sẽ nhìn thấy Thời Âm đứng ở cửa nhà, chớp đôi mắt hạnh linh động nhìn mình, sau đó cười khanh khách vẫy tay với mình nói tạm biệt:

"Tạm biệt anh! Đi học phải ngoan ngoãn đó!"

Sau đó, buổi chiều, khi trường mẫu giáo tan học, cô bé đi cùng với mẹ Bùi đến trường mẫu giáo. Thỉnh thoảng sẽ chơi trong sân trường một lúc, cuối cùng hai người nắm tay nhau cùng theo mẹ Bùi về nhà.

Cuộc sống cứ như vậy cho đến một năm sau, Thời Âm cũng đi học mẫu giáo, thì trở thành mỗi sáng sớm hai đứa bé nắm tay nhau cùng đến trường. Đến khi tan học cùng dắt tay nhau về, mẹ Bùi và mẹ Thời thay phiên nhau đưa đón một lớn một nhỏ đi học, trái lại cũng yên tâm hơn nhiều.

Đến năm thứ ba, buổi sáng, cô bé đã lập tức không vui. Chớp mắt nhìn một chút cánh cửa đã khóa trước mặt, lập tức cúi đầu xuống:

"Mẹ ơi, sao hôm nay anh còn chưa đi ra vậy?"

"Anh đã đi học rồi." Mẹ Thời xoa đầu cô, thấy buồn cười, giải thích: "Hôm nay anh bắt đầu lên tiểu học, không thể cùng con đi mẫu giáo nữa."

"Lên tiểu học?" Thời Âm hơi ngẩn người một chút, cuối cùng ngẩng mặt lên: "Vậy con với anh cùng đi học tiểu học!"

Mẹ Thời cười lớn: "Con còn nhỏ, lớn lên mới có thể đi học tiểu học _A Huyền ngoan nào, chúng ta nghe lời tới trường mẫu giáo, bao giờ A Huyền lớn bằng anh bây giờ thì đi học tiểu học, có được không?"

Cô bé im lặng một lúc, dường như cái hiểu cái không về chuyện "lên tiểu học" _ Cô luôn luôn nhu thuận, cũng không khóc nháo, chẳng qua hiếm khi có chút bất đắc dĩ, cúi thấp đầu "vâng" một tiếng, lúc lâu sau cầm tay mẹ, giọng nói chán nản: "Mẹ, chúng ta đi học đi."

Đây là lần đầu tiên sau hai năm qua, Thời Âm không nhìn thấy Bùi Ân vào lúc sáng sớm, cũng là lần đầu tiên trong một năm qua không nắm tay cậu cùng đến trường mẫu giáo _ Mặc dù cô bé không khóc nháo, nhưng cả ngày im lặng không vui. Sau khi tan học, mẹ tới đón cô _ Cô bé đứng ở cổng trường mẫu giáo, nhìn trái nhìn phải một lúc lâu, mãi vẫn không nhìn thấy "anh" vẫn thường dắt tay mình về nhà. Cuối cùng thì hoàn toàn từ bỏ ý định, cúi đầu chán nản về nhà.

Thực ra, bên này cô bé thấy buồn buồn không vui, nhưng mà thực ra bên kia Bùi Ân cũng cảm thấy thiếu thiếu _ Đại khái do cuộc sống hai năm trước đều đã trở thành thói quen, ngay lập tức cậu vẫn chưa thể nhớ được mình phải đi học tiểu học, còn chưa kịp nói trước với cô bé. Mãi đến buổi sáng hôm nay cha mẹ gọi cậu dậy, lúc mặc quần áo mới đột nhiên nhớ ra. Cậu định trước khi đi sẽ nói cho bánh bao nếp, ai ngờ thời gian vào học buổi sáng ở trường tiểu học sớm hơn nhiều so với trường mẫu giáo, nên lúc cậu đi học, bánh bao nếp còn chưa dậy. Cậu rất sợ đi học muộn, nên chỉ có thể đi trước cùng mẹ.

Hai năm này cậu cũng đã hình thành thói quen, hàng ngày buổi sáng không nhìn thấy cô bé, giống như thiếu thứ gì đó vậy, cả người trên dưới đều thấy không thoải mái, ngay cả trong giờ học cũng thấy trong lòng có chút không yên. Suy nghĩ một lúc, quyết định lúc hết giờ học sẽ chạy tới quán bán đồ ăn vặt, dùng tiền tiêu vặt mua mấy viên kẹo _ Cha Bùi

làm ăn ngày càng phát đạt, hoàn cảnh nhà cậu cũng ngày càng tốt hơn, chẳng qua là cha mẹ sợ cậu tiêu tiền lung tung, tiền tiêu vặt một tuần cũng mới chỉ có mấy đồng. Cậu cũng không để dành cho mình một chút, dứt khoát dùng toàn bộ để mua kẹo. Đến khi tan học, mẹ cậu tới đón, chàng trai nhỏ vội vàng cất kẹo vào trong túi đựng tiền của mình, không kịp chờ đợi mà chạy về nhà.

Trường mẫu giáo tan học sớm hơn trường tiểu học, lúc Bùi Ân về đến nhà, Thời Âm cũng đã ở nhà rồi _ Bùi Ân đến gõ cửa nhà họ Thời, cửa nhanh chóng được mở ra. Sau đó cậu nhìn thấy bánh bao nếp đã đứng phía sau cánh cửa, ngẩng đầu nhìn chăm chú một lúc, nửa ngày rồi mới kêu một tiếng "anh", sau đó lại cúi đầu, dùng dép giẫm giẫm nền nhà, im lặng không vui chạy vào nhà.

Bánh bao nếp luôn luôn dính lấy cậu, nếu như là bình thường, cô sẽ nhanh chóng mở cửa chạy tới ôm cậu _ Trong lòng Bùi Ân "lộp bộp" trầm xuống, đuổi theo vào nhà.

Lúc này cô bé đang ôm một con gấu bông cao gần bằng cả người nằm trên ghế sô pha, dùng tay chọc chọc lớp lông nhung của con gấu, phùng má _ rõ ràng là tâm trạng không tốt.

Bùi Ân quay ra chào mẹ Thời đang nấu cơm, suy nghĩ một lúc, quyết định ngồi xuống bên cạnh cô bé.

Bánh bao nếp nhìn cậu một cái, ôm con gấu bông lùi lùi về sau, cả người như hận không chôn vào bên trong con gấu bông _ Cô vẫn luôn chỉ có một chiêu như vậy, nghĩ rằng đem mình giấu đi như vậy người khác sẽ không thấy được.

Bùi Ân không nhịn được cười _ Sau đó lập tức nhìn thấy cô bé thò đầu ra từ đằng sau con gấu, phùng má, trừng mắt nhìn cậu một cái, sau đó lại nhanh chóng lùi về.

Bùi Ân suy nghĩ một lúc, dùng tay chọc chọc con gấu bông của cô _ Cô bé không thèm để ý tới cậu.

Bùi Ân rụt tay về, móc ra một viên kẹo ở trong túi: "Em có ăn kẹo không?"

Tai của cô bé nhúc nhích một chút, đuôi tóc hơi lay động, vẫn chưa nói gì.

Đầu tháng chín, thời tiết còn rất nóng, cả người con gấu bông là lông nhung, mặc dù đáng yêu, nhưng bây giờ ôm vẫn rất nóng. Hình như Thời Âm có chút nóng, không thoải mái nhúc nhích một chút _ Bùi Ân đột nhiên đưa tay chọc chọc cái mông nhỏ của cô không bị con gấu bông che chắn.

Cô bé lập tức đẩy tay cậu ra, vội vàng che mông ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi ửng đỏ, cũng không biết là do nóng hay do thẹn thùng, đôi mắt đen láy lanh lợi mở to nhìn chằm chằm Bùi Ân ngồi đối diện, vừa định mở miệng nói, cậu bé phía đối diện đã chìa tất cả kẹo tới bên cạnh cô:

"Thật xin lỗi, anh vốn định nói cho em, nhưng mà buổi sáng em vẫn chưa dậy. Em đừng tức giận _ Anh mang kẹo tới cho em ăn."

Cô bé chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn chăm chú viên kẹo trong tay cậu bé, nhưng mà vẫn phùng má không chịu để ý hắn.

Bùi Ân thấy cô "không có hành động gì", có chút nóng nảy, vội vàng nói tiếp: "Bây giờ mỗi tuần anh đều có tiền tiêu vặt, sau này dùng tất cả để mua kẹo cho em có được không? Nhưng mà chỉ có thể chờ đến tuần sau _ tuần này tiền tiêu vặt cũng đều ở đây cả rồi, em đừng tức giận. Em thích ăn cái nào, tuần sau anh mua thêm cho em."
« Chương TrướcChương Tiếp »