- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trung Khuyển Nghịch Tập
- Chương 2: Cùng nhau lớn lên (2)
Trung Khuyển Nghịch Tập
Chương 2: Cùng nhau lớn lên (2)
Vào năm Bùi Ân tròn năm tuổi, chuyện làm ăn của cha bắt đầu khá hơn, hơn nữa còn không ngừng phát triển. Vì vậy, cha mẹ đã bán đi căn nhà cũ mà ban đầu ba người ở có chút chật chội, để chuyển đến một căn nhà mới rộng rãi hơn - Sau đó cậu gặp được cô bé nhà bên mềm mềm nhũn nhũn, trắng trắng thơm thơm như bánh bao nếp.
Bùi Ân năm tuổi nên vào học lớp chồi của trường mẫu giáo. Từ trước tới giờ tính cách của cậu cũng không phải là quá hoạt bát, nhưng mặc dù không nhiều lời, hàng ngày ở cùng với những bạn nhỏ trong trường mẫu giáo cũng có thể xem là hòa thuận - Nhưng bắt đầu từ mấy ngày gần đây, mỗi ngày cậu ở trường mẫu giáo có vẻ nóng lòng không yên, càng ngày càng thấy được là cậu không thích chơi với những bạn nhỏ nữa.
Những người bạn nhỏ trong lớp, tất cả đều không có ai đẹp mắt giống như bánh bao nếp, cũng không có ai thơm thơm mềm mại giống như cô, vừa nhìn liền thấy ăn rất ngon - Chàng trai nhỏ không nhịn được gẩy gẩy mấy sợi tóc của mình, có chút vội vàng, liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Còn bao lâu nữa mới có thể tan học để về nhà nhìn bánh bao nếp? Cậu bé có chút không kiên nhẫn, sau khi nhìn xung quanh một lúc rồi lại giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mặt lật tức suy sụp - Về rồi cũng vô ích, từ ngày cậu cắn bánh bao nếp một cái khiến cho cô khóc lớn, bánh bao nếp cũng không quan tâm cậu nữa!
Nhưng mà cậu cũng không phải là cố ý làm đau cô, thật sự nhìn cô rất ngon miệng, hơn nữa... Hôm đó cắn một cái, thật mềm mềm nhũn nhũn, còn giống như có mùi sữa thơm nữa...
Không biết phải làm thế nào cô mới chịu nói chuyện cùng mình đây - Bùi Ân cứ một mình rối rắm hơn nửa ngày như thế, rồi rốt cuộc cũng đến lúc tan học.
Từ trường mẫu giáo về nhà rất gần, Bùi Ân đi theo mẹ về nhà, sau đó thay dép lê chạy vào phòng khách, quả nhiên là nhìn thấy bánh bao nếp đang ngồi trên ghế sô pha trong nhà mình.
Nhà họ Gia là gia đình Nho học có tiếng, cha của Thời Âm và ông nội đều là nghệ sĩ đàn cổ nổi tiếng, hai cha con liền mở một cầm quán, ngày thường rảnh rỗi có dạy đàn ở cầm quán. Bình thường mẹ Thời Âm phụ trách quản lý sổ sách, cũng như học sinh và làm một chút việc vặt - Hơn nửa thời gian đều rất rảnh rỗi, bà cũng thường bế con gái cũng tới cầm quán, cũng không sợ làm chậm trễ công việc càng không sợ không chăm sóc tốt đứa bé. Nhưng mà hình như gần đây cầm quán có làm một hoạt động lớn gì đó, bận rộn vô cùng, thật sự là mẹ Thời không rảnh tay để trông chừng con chơi đùa nữa. Mà mẹ Bùi thì thật sự rất thích cô bé ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa việc làm ăn của chồng càng ngày càng lớn, bà cũng chỉ có thể nghỉ việc ở nhà, chuyên tâm chăm sóc con. Vừa thấy mẹ Thời khó xử, liền dứt khoát chủ động nhận giúp chuyện khó này, để sáng sớm lúc mẹ Thời đi làm sẽ đưa cô bé tới nhà mình.
Vừa rồi mẹ Bùi đi ra ngoài đón Bùi Ân tan học, không yên tâm để cô bé ở nhà một mình, lại nhìn cô đang ngủ say không nỡ đánh thức cô dậy cùng đi ra ngoài, vì thế đã nhờ vả một bà cụ ở tầng trên tạm để mắt một chút - Thời Âm sinh ra đã xinh xắn, tính cách lại ngoan ngoãn khéo léo, khiến co người khác vô cùng yêu thích. Bà cụ thấy mẹ Bùi trở về liền đứng dậy chào hỏi một chút rồi chuẩn bị ra về, trước khi đi còn không quên cười rồi bóp bóp cái mũi nhỏ thanh tú của cô bé.
Cô bé chớp chớp mắt, rất lễ phép, cười ngọt ngào với bà: " Tạm biệt bà!"
Bánh bao nếp nói xong, sau đó hơi quay đầu liền thấy hai mẹ con họ Bùi vừa đi vào, nghiêng đầu, nhu thuận chào mẹ Bùi: "Dì!"
Ánh mắt Bùi Ân lập tức sáng lên, đang chờ bánh bao nếp gọi "Anh", ai ngờ tầm mắt của cô chỉ hơi dừng lại trên người mình, sau đó rất nhanh nghiêng đầu quay đi, kế tiếp dứt khoát xoay cả người đi, sau đó lắc lư đứng lên trên ghế sô pha - Ghế sô pha rất mềm, cô có chút không giữ được thăng bằng, vừa mới đi hai bước đã lắc lư ngã một cái. Nhưng mà cơ bản là ghế sô pha cũng rất mềm mại cho nên ngã không đau chút nào, cô bé cũng không khóc, cứ thế loay hoay đứng lên một lần nữa, hơi lắc một chút rồi tiếp tục đi về phía trước, dần dần tiến về phía cái gối ôm, sau đó dứt khoát chôn mặt mình vào trong gối ôm.
Thoạt nhìn giống như một chú đà điểu nhỏ, cứ nghĩ là chôn đầu mình vào trong "cát" thì "người xấu" sẽ không thấy được mình.
Mẹ Bùi lập tức cười ha ha, đi tới xoa xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng khuyên bảo: "A Huyền mau ra đây, đừng buồn bực. Dì làm nước hoa quả cho con uống được không?"
"Con không buồn bực, buổi sáng nay con đã uống nước trái cây. Mẹ nói - mỗi ngày chỉ có thể uống một chút thôi." Cô bé chôn mặt ở trong gối ôm, giọng nói luôn luôn nhu thuận có chút buồn buồn: "Không ra đâu, sẽ đau... Dì bận rộn, con sẽ ngoan ngoãn!"
Mẹ Bùi bật cười, trừng con trai nhà mình một cái: "Dỗ dành em gái cho tốt, không được phép bắt nạt con bé, biết chưa? Mẹ đi nấu cơm."
Bùi Ân không lên tiếng, gật đầu một cái. Mãi cho đến khi nhìn thấy mẹ đi vào phòng bếp, lúc này mới lấy tay chọc chọc vào gối ôm.
Thân thể cô bé co co lại, nhưng mà nhất định không chịu ngẩng mặt lên nhìn cậu.
Bùi Ân nhíu mày suy nghĩ một chút, thò tay vào trong túi tiền của mình, sau đó móc ra hai viên kẹo, nhẹ nhàng nắm bím tóc nhỏ của cô: "Ăn kẹo."
Chắc hẳn là bánh bao nếp rất thích ăn kẹo nhỉ? Hôm đó thì thấy cô ăn kẹo, ánh mắt giống như có chút sáng lên, vô cùng đẹp mắt - Cho nên hôm nay thầy giáo phát kẹo, cậu không ăn, len lén cất vào túi mang về.
Bím tóc nhỏ bị người ta nắm lấy, mặc dù không phải rất đau, nhưng mà cũng đã đủ để Thời Âm khẩn trương - Cô bé lập tức ngẩng đầu, vội vàng che lại bím tóc nhỏ xinh đẹp mà sáng nay mẹ đặc biệt tết cho mình, sau đó mới lập tức nhận ra mình không có gối ôm "bảo vệ". Vừa định tiếp tục giấu mặt mình đi, tầm mắt lại giống như khóa lại ở viên kẹo trong tay Bùi Ân - Cô bé hít hít mũi, do dự một chút, nhưng vẫn không chịu được được lại trốn, vội vàng dùng gối ôm ngăn trước mình. Từ phía sau gối ôm lộ ra đôi mắt to đen lúng liếng, cứ thế nhìn chằm chằm vào viên đường trong tay cậu.
"Cho em." Bùi Ân giơ tay, lại đi tới bên cạnh cô dứ dứ: "Ăn ngon lắm."
Cô bé ôm gối ôm có chút khẩn trương lùi lùi về phía sau, nhưng mà lại lặng lẽ lộ đầu ra một chút, đôi mắt to chớp chớp nhìn chằm chằm hai viên đường, vẻ mặt vừa do dự vừa có vẻ ham ăn.
Nhưng mà cô vừa không nói chuyện với cậu, cũng không ăn đường.
Bùi Ân có chút phiền não, không nhịn được đưa tay gãi đầu một cái, ánh mắt nhìn lướt qua hình con chó nhỏ vẽ trên gối ôm. Bỗng nhiên có tia sáng chợt lóe, đưa tay chỉ hình vẽ trên gối ôm, hỏi:
"Em có muốn đi ngắm cún con không?"
Lỗ tai cô bé hơi nhúc nhích một chút, ánh mắt lập tức sáng lên.
Bùi Ân thấy thái độ cô bé có chút động lòng, liền lập tức cảm thấy như có hy vọng, vội vàng lên tinh thần: "Anh dẫn em đi ngắm cún con, còn sống, còn đáng yêu hơn so với cái này, có được không?"
Vừa rồi lúc cậu về cùng với mẹ, nhìn thấy ở dãy nhà đối diện đúng lúc có người dắt chó đi dạo, con chó nhìn vô cùng đáng yêu, nhất định bánh bao nếp sẽ thích.
Quả nhiên, Thời Âm chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm cậu một lúc. Rốt cuộc sau mấy ngày, lần đầu tiên trả lời với cậu: "Nhưng... anh không được cắn em!"
Bùi Ân gật đầu.
"Cũng không được kéo bím tóc của em!" Cô bé tiếp tục nói yêu cầu.
Bùi Ân tiếp tục gật đầu.
Cô bé có một chút do dự, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, từ từ buông gối ôm trong ngực ra, cẩn thận trèo xuống từ trên ghế sô pha, đứng trên mặt đất - Bùi Ân đưa tay tới, cô bé hơi lùi một chút, nhưng không né tránh, sau đó nhìn thấy Bùi Ân nhét hai viên kẹo vào trong túi váy của cô, rồi hướng về phía phòng bếp nói:
"Mẹ ơi, con đưa em gái ra ngoài chơi một lúc!"
Nhà họ Bùi chỉ có một tầng, phòng bếp liền thẳng với hướng cửa, mẹ Bùi chỉ cần ngẩng đầu một cái là có thể nhìn thấy sân cỏ bên ngoài, hơn nữa an ninh trong khu cũng không tồi, bà cũng không quá lo lắng, thoải mái đồng ý, sau đó nhìn hai đứa trẻ cùng đi ra cửa.
Mặc dù cũng chỉ ở cửa nhà, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên Thời Âm ra khỏi cửa mà không có người lớn đi cùng. Cô bé có chút hưng phấn với khẩn trương, theo bản năng tay nắm lấy tay Bùi Ân - Cậu bé hơi ngạc nhiên một chút, cúi đầu nhìn chăm chú cánh tay trắng trẻo mập mạp đang nắm lấy tay mình, dứt khoát nắm tay cô chặt hơn, thề sắt son chân thành:
"Em đừng sợ, cho dù có người xấu, anh cũng sẽ bảo vệ em."
Cô bé chớp đôi mắt hạnh linh động, cười ngọt ngào: "Cám ơn anh."
Bị một tiếng "anh" của cô làm mềm nhũn, Bùi Ân chỉ cảm thấy cả người lập tức thoải mái hơn, trong lòng cũng ngọt ngào hơn, theo bản năng ưỡn ngực, ngẩng cao đầu dắt cô đi về phía trước.
Quả nhiên, cách đó không xa có người đang dắt chó đi dạo. Nhìn đại khái là một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi, dắt một con chó nhỏ đang chậm rãi đi tản bộ trên sân cỏ - Hai đứa bé đều còn nhỏ, không biết con chó kia là loại giống gì, chỉ là thấy nó còn nhỏ, trên người còn mặc một chiếc váy nhỏ tươi đẹp, khiến cho có cảm giác vô cùng đáng yêu, gần như là không kịp chờ đợi liền chạy tới.
"Chị ơi, bọn em có thể chơi với cún con một lúc được không ạ?" Rõ ràng là ở nhà Thời Âm được dạy dỗ vô cùng tốt, lúc này còn không quên hỏi ý kiến của chủ nhân con chó, ngẩng mặt lên, chớp chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm chờ đợi cô gái kia, suy nghĩ một lát lại nghiêng đầu nhấn mạnh: "Chỉ một lát thôi."
Thời Âm sinh ra xinh xắn trắng trẻo, Bùi Ân lại mi thanh mục tú, vừa đẹp lại còn lễ phép luôn làm người khác vô cùng yêu thích, cô gái kia lập tức ngồi xuống nhìn thẳng hai đứa bé, gật đầu cười một cái: "Đương nhiên là có thể."
Cô bé nói ngọt ngào một tiếng: "Cám ơn chị." Sau đó cúi đầu nhìn con chó nhỏ trên mặt đất - Cô đưa tay ra dường như là muốn sợ nó, nhưng mà giống như có chút sợ hãi, không dám chạm vào.
"Không sao đâu, đừng sợ, nó không cắn người." Cô gái dắt chó có chút buồn cười, tính làm mẫu đưa tay vuốt sống lưng con chó: "Em cũng sờ thử một cái xem."
Thời Âm chớp chớp mắt, lấy can đảm giơ tay - Trên người con chó nhỏ mềm mại ấm áp, còn có lông xù.
Hiển nhiên là cô bé rất thích cảm giác như vậy, không nhịn được lại sờ nhiều hơn hai cái, đang muốn sờ cái đầu của nó, vốn con chó nhỏ đang yên tĩnh bỗng nhiên trong chớp mắt ngẩng đầu lên, điên cuồng sủa lớn.
Thời Âm bị dọa cho giật mình, vội vã rụt tay về. Một khắc sau mấy người chợt nghe thấy tiếng chó sủa ở nơi khác. Theo bản năng quay đầu đi nhìn xem, còn không chờ mấy người kịp phản ứng, chỉ thấy một con không biết từ đâu chạy tới, là một con chó còn cao lớn hơn hai đứa trẻ đang điên cuồng lao tới nơi này!
Thời Âm lập tức ngây ngốc, ngay cả chạy cũng đã quên, cứ thế ngơ ngác ngồi tại chỗ không nhúc nhích, theo bản năng siết chặt cánh tay vẫn đang dắt mình, sau đó sững sờ nhìn một bóng đen cùng với tiếng chó sủa trùm xuống trong nháy mắt, móng vuốt sắc cùng với răng đều làm cho cô cảm thấy có chút choáng váng.
Cô bỗng nhiên ngã nhào xuống đất.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trung Khuyển Nghịch Tập
- Chương 2: Cùng nhau lớn lên (2)