Chương 47: Mang thai

Kể từ sau khi Tần Uyên và Bạch Hiểu Y kết hôn, hai nhà Tần, Bạch thường

xuyên tụ hội, hôm nay địa điểm là ở nhà Bạch Hiểu Y, Bạch Hiểu Y tan tầm sớm hơn Tần Uyên, tới trước một bước, lúc Tần Uyên đến cô đang giúp bày bát đũa.

Tần Uyên ở Bạch gia cũng không xem mình như người ngoài, đang chuẩn bị

rửa tay hỗ trợ, Bạch Phượng Kiều thấy thế vội bảo: “Thức ăn đã bày lên

một lượt rồi, Tiểu Uyên không cần tới nữa.”

bà nội Trình ngồi trên sô pha cũng vẫy vẫy tayvới Bạch Hiểu Y, “Hiểu Y

cháu cũng lại đây ngồi, đừng vội trên vội dưới, cẩn thận cái bụng.”

Tần Uyên vừa nghe lời này liền nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn Bạch Hiểu Y, “Bụng em thế nào? Không thoải mái sao?”

Nghe thấy Tần Uyên nói mọi người đều ngẩn người, còn Bạch Hiểu Y chỉ đơn giản ngượng ngùng cúi thấp đầu, bà nội vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, “Hóa

ra cháu còn chưa biết?”

Tần Uyên càng nghi hoặc, “Biết cái gì?”

Trình Bình Như đang giúp bày thức ăn, phù một tiếng bật cười, cố ý trọc

anh: “vợ con mang thai, con sắpđược làm cha a, nhìn con ngốc rồi kìa!”

Nghe nói thế, Tần Uyên vô cùng khϊếp sợ, ánh mắt của anh nhìn nhìn Trình Bình Như lại nhìn nhìn bà nội Trình, cuối cùng rơi xuống trên người

Bạch Hiểu Y.

Bà xã anh mang thai, anh sắp làm cha.

Đời trước bọn họ kết hôn năm năm, thủy chung vẫn vô duyên không có đứa

nhỏ. Cho nên một lần nữa cùng một chỗ với cô rồi, anh vẫn muốn một đứa

con. Vốn cho rằng sẽ không thể thuận lợi có con, nhưng không ngờ mới mấy tháng cô đã có mang.

tin tức này quả thực tới quá đột ngột, làm cho anh quá kinh hãi rồi.

Vui sướиɠ, kích động, vô số loại tâm tình phức tạp bắt đầu khởi động

trong l*иg ngực. Anh muốn cười to, muốn lớn tiếng gào thét biểu đạt tâm

tình mình kích động khó tả. Nhưng từ đầu đến cuối anh không nhúc nhích,

chỉ sững sờ như một kẻ ngốc, đến tiếng giễu cợt của mẹ và bà ngoại anh

cũng không nghe thấy.

Cũng không biết bao lâu anh mới phục hồi tinh thần, còn lạnh nhạt tự

nhiên nói một câu với Bạch Hiểu Y: “Hiểu Y em đi theo anh, anh có lời

muốn hỏi em.”

Bạch Hiểu Y cũng không nói, ngoan ngoãn theo sau anh đi vào phòng. Kỳ

thật Bạch Hiểu Y rất áy náy với Tần Uyên, bởi vì không nói cho anh biết

đầu tiên. Cô biết Tần Uyên hơn phân nửa là tức giận, cho nên toàn bộ quá trình đều cúi đầu nhận sai.

Tần Uyên thật tức giận, anh là người thân cận nhất của cô, là cha của

con cô, nhưng anh lại là người cuối cùng biết tin. Anh đứng trong phòng

hung hăng nhìn cô chằm chằm, dùng cái này phát tiết bất mãn.

Nhưng thấy cô ngoan ngoãn cúi đầu, hai tay xoắn vào nhau, vẻ mặt áy náy thật có bao nhiêu đáng thương.

Vừa nhìn cô thế này Tần Uyên liền mềm lòng, nhưng lúc nói chuyện giọng nói vẫn lạnh buốt, “Sao không nói cho anh?”

Bạch Hiểu Y ngẩng đầu cẩn thận nhìn anh một cái, “Em... chưa kịp nói cho anh biết.”

Tần Uyên lạnh lùng nhìn cô không nói lời nào, bộ dáng anh quả thực cực

kỳ dọa người, Bạch Hiểu Y liền bước lên một bước nắm cổ tay anh, dụ dỗ

nói: “Thực xin lỗi nhé, bây giờ không phải là đã biết rồi sao?”

Anh nhìn cô ánh mắt đen kịt, trên người nồng đậm cảm giác áp bách ép thẳng tới cô, làm cho cô không thở nổi.

Bạch Hiểu Y thật đúng là đối với người này không còn gì để nói, sao lại

rối rắm như thế a, bây giờ không phải biết rồi sao? Hơn nữa cô mang thai là đại hỷ sự được chưa? Đại hỉ sự như thế sao không thể làm anh không

cam lòng vui mừng đây?

Bạch Hiểu Y mặc dù nội tâm âm thầm phỉ báng, dù sao chỉ vụиɠ ŧяộʍ vẫn

muốn làm thế nào dụ dỗ tốt người kia. Cô đang nhíu mày cắn môi suy nghĩ, người đàn ông kia vốn lạnh lùng trừng mắt lại một tay kéo cô ôm vào

trong ngực, đầu vừa chạm liền hôn lên môi cô.

tình huống này tới quá đột ngột, Bạch Hiểu Y hoàn toàn mơ hồ, Tần Uyên

vừa mới còn thối mặt, ánh mắt dọa người này một lát đột nhiên lại lao

đến hôn cô?

Lúc cô ngẩn ra Tần Uyên đã cạy hàm răng cô, hừng hực thăm dò vào trong miệng, chiếm lấy cái lưỡi dây dưa một trận.

Cũng không phải là hôn trừng phạt, ngược lại ôn nhu lại tỉ mỉ, lộ ra một loại bao dung và sủng ái với cô.

Bạch Hiểu Y không kịp suy nghĩ tiếp sao anh trở nên như thế, vội vàng

vịn cổ anh, không ngừng nâng mình lên, cùng anh càng thêm triền miên

cùng một chỗ.

Hai người hôn một hồi lâu mới buông ra, bàn tay Tần Uyên cẩn thận mò lên bụng cô, giọng nói ôn nhu lộ ra khàn khàn hỏi thăm, “Đã bao lâu?”

Bạch Hiểu Y vùi mặt ở rong ngực anh, người này không tức giận, cô cũng

thở phào nhẹ nhõm, một lát liền làm nũng nói với anh: “Có bảy tuần rồi.”

Tần Uyên khẽ cắn một cái lên môi cô, kỳ thật anh so với ai khác càng cao hứng, ôm thân thể cô mềm mại vào trong ngực một lát. Nghĩ tới trong

bụng cô có cốt nhục của mình, lòng anh lại càng mềm hơn, cắn nhẹ ở môi

vẫn không thỏa, đang muốn triền miên thêm một lần, đột nhiên nghe thấy

lầu dưới truyền đến tiếng la hét ầm ĩ.

Bạch Hiểu Y thân thể cứng đờ, từ trong ngực Tần Uyên thăm dò ngẩng đầu

lên, tập trung lắng nghe. Phía dưới có tiếng cãi vã, vẻ mặt cô nghi hoặc nhìn Tần Uyên, “Phát sinh chuyện gì?”

Tần Uyên cau mày, bóp thật chặt tay cô, “Đi thôi, đi xuống xem một chút.”

Bạch Hiểu Y và Tần Uyên từ trong phòng đi xuống phòng khách, thấy bên

trong có thêm hai người. Bạch Hiểu Y vừa nhìn hai người kia, trong lòng

liền sinh ra một cảm giác bực bội.

Kỳ thật lần trước Khương Nghiên Kỳ hãm hại cô không thành, cô cũng không gặp lại cô ta và Lâm Thục Phương. Lúc cô và Tần Uyên kết hôn, vì phòng

ngừa hai người kia tới quấy rối, cũng cố ý lựa chọn ra nước ngoài làm

hôn lễ, không để hai người kia tham gia. Về sau từ miệng Bạch Phượng

Kiều mới biết, khi đó bà dùng ly hôn bức bách mới để cho hai người này

này rời khỏi nhà mình.

Lâm Thục Phương sau khi rời khỏi liền trực tiếp trở về nhà cũ. Nhưng

Khương Nghiên Kỳ lại chết sống không chịu đi, Khương Chấn Hải không có

cách nào, đành xuất tiền riêng giúp cô ấy thuê phòng ở. Về sau nghe nói

Khương Nghiên Kỳ vào nhà máy, còn có bạn trai là xưởng trưởng, Lâm Thục

Phương bởi vì chuyện này còn cố ý gọi điện thoại cho Bạch Phượng Kiều

khoe khoang, Bạch Hiểu Y cũng biết rõ.

Bạch Hiểu Y và Tần Uyên từ trên lầu đi xuống, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng ở trên mặt Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ, mới hỏi Bạch

Phượng Kiều: “Chuyện gì xảy ra vậy mẹ?”

Bạch Phượng Kiều sắc mặt không tốt lắm, giọng nói cũng lộ ra lửa giận,“Ai biết bà của con lại phát điên cái gì, Khương Nghiên Kỳ bị người ta

đánh, không đi tìm người đó, ngược lại đến chỗ chúng ta đòi công đạo.”

Nghe Bạch Phượng Kiều nói, Bạch Hiểu Y lại nhìn thoáng qua Khương Nghiên Kỳ, nhìn kỹ cô mới phát hiện mặt Khương Nghiên Kỳ có chút xanh tím,

giống như bị đánh.

Cô còn chưa vội nói chuyện, Lâm Thục Phương đã mở miệng mang theo mùi

thuốc súng, “Sao không trách các ngươi?! Các ngươi là bác trai, bác gái của Nghiên Kỳ. Nó, một cô gái độc thân ở chỗ này, các ngươi làm trưởng

bối vì sao không chiếu cố tốt? Vì sao để nó bị đánh?”

Khương Chấn Hải bước lên một bước ngăn Bạch Phượng Kiều, trước mặt nhiều người như vậy ông thật đúng là không muốn làm cho tình cảnh thêm huyên

náo, khó nhìn.

”Mẹ, người xem, ông bà thông gia nhà chúng ta còn đang ở đây! Có lời gì

không thể để sau hãy nói sao? Còn nữa, Hiểu Y đang mang thai, chúng ta

đang ăn mừng, người được làm cụ, có thể vì chắt trai nhỏ, trước đừng làm rộn hay không?”

Không nghĩ Lâm Thục Phương vừa nghe lời này, không chỉ không có nửa điểm bớt lửa, ngược lại cao giọng nói: “A, Hiểu Y có thai các ngươi liền ăn

mừng, Nghiên Kỳ ở bên ngoài bị ủy khuất, sao không gặp có ai ra mặt cho

nó?”

Bạch Phượng Kiều vừa nghe lời này cũng bốc hỏa. Vốn hôm nay tụ tập thật

tốt lại bị bà ấy quậy đến khó coi, dù tính tình tốt mấy cũng không chịu

nổi. Bà kéo Khương Chấn Hải ra, hung dữ chỉ Lâm Thục Phương nói: “Khương Nghiên Kỳ bị đánh, người nên đi cảnh sát tìm công đạo! Đến tìm chúng ta làm gì? Cũng không phải chúng ta đánh cô ấy!”

Lâm Thục Phương cũng nhất quyết không tha, khuôn mặt đen kịt tới gần một bước đáp: “Ta sao không tìm các ngươi? Sao lại không tìm các ngươi? Các ngươi là trưởng bối của nó, các ngươi không chiếu cố nó chính là các

ngươi sai! Hôm nay chuyện này là các ngươi đuối lý, bất kể nói thế nào,

ta đều phải vì Nghiên Kỳ lấy lại công đạo.” Dừng một chút, bà lại nâng

cao âm lượng: “Hoặc là các ngươi phòng ở bên ngoài cho Nghiên Kỳ, hoặc

mua cho nó một căn phòng, nếu không chuyện này ta tuyệt đối sẽ không bỏ

qua.”

Nghe thấy Lâm Thục Phương nói, Bạch Hiểu Y cũng bật cười, hóa ra vòng

tới vòng lui chính là muốn phòng ở. Cô nhìn thoáng qua Khương Nghiên Kỳ, thấy cô ta luôn cúi đầu lau nước mắt, hoàn toàn một dáng vẻ nhà mình

thiếu nợ cô ta mấy trăm vạn.

Bạch Hiểu Y vuốt vuốt cái trán, quả nhiên bị hai quỷ hút máu này quấn lên, nhà các cô sẽ không có ngày tốt lành.

Tần Uyên thừa dịp mọi người không chú ý lặng lẽ lên lầu lấy một cái máy

tính xách tay cũ của Bạch Hiểu Y cầm xuống, lại mở máy ra, vào trang

web, tìm một video, lúc này mới đưa máy tính đặt lên bàn: “Hẳn là Khương Nghiên Kỳ bị những người này đánh?”

Vốn Bạch Phượng Kiều và Lâm Thục Phương đang giương cung bạt kiếm, giờ

phút này nghe thấy Tần Uyên nói cũng ào ào xoay đầu lại, nhìn lên màn

hình máy tính.

Bạch Hiểu Y cũng không biết Tần Uyên đang làm gì, thuận theo ánh mắt của mọi người nhìn lên màn hình xem. Đây hẳn là một video bắt kẻ thông da^ʍ, video là do bạn của người vợ quay. Nam chính, nữ chính yêu đương vụng

trộm hiển nhiên không nghĩ tới sẽ bị phát hiện. Lúc cả đám người đi vào, hai người còn đang ngủ say như chết, mà người quay video cũng không

chút khách khí đặc tả cả hai người.

Đặc tả vô cùng rõ ràng, mọi người đương nhiên cũng thấy rõ ràng hai người nằm ở trên giường, trong đó một là Khương Nghiên Kỳ.

Khương Nghiên Kỳ vừa nhìn thấy video này này liền bối rối, không phải

người kia nói đã xóa video sao? Sao vẫn còn? Hơn nữa còn phát lên mạng?

Kỳ thật lúc mới bắt đầu,, tất cả mọi người xem như như lọt vào trong

sương mù, không biết những người này tại sao phải quay phim người ta

ngủ, cho đến khi bàn tay người vợ kia tát lên mặt Khương Nghiên Kỳ lại

mắng một câu “tiểu tam thối tha, dám câu dẫn chống tao!” Mọi người mới

hiểu được là chuyện gì xảy ra.

đoàn người phía người vợ vô cùng thô bạo lại ngang ngược, lôi tỉnh hai

người đang trong giấc mộng, sau đó đấm đá một trận. Hai người này trên

người vốn không mặc đồ, người quay video cũng không hề che dấu, hoàn

toàn quay hết, hơn nữa không che chắn nổi, bị người ta quyền đấm cước

đá, quả thực có bao nhiêu chật vật.

Bạch Phượng Kiều mặc dù đang nổi nóng, nhưng khi nhìn thấy video này bà

cũng kinh ngạc đến ngây người. Nhưng bà so với những người khác phục hồi tinh thần trước, lúc này chỉ Khương Nghiên Kỳ mắng: “Tốt tốt, không đi

học cái hay, ngược lại học người khác làm tiểu tam, bị người ta đánh,

quay video phát lên mạng mất mặt không nói, còn muốn dựa vào chúng ta,

các ngươi còn có mặt mũi sao?”

Lâm Thục Phương chứng kiến video này cũng ngây người, vốn Khương Nghiên

Kỳ nói với bà là bị người ta đánh không có lí do, Lâm Thục Phương đương

nhiên cũng không hỏi nhiều đã tin tưởng, lại không nghĩ rằng chuyện xảy

ra thế này.

Lâm Thục Phương mặc dù là người thô lỗi không hiểu chuyện, nhưng xấu hổ

thì vẫn có, Khương Nghiên Kỳ trộm người bị đánh còn bị người ta đưa ra,

làm bà cô ta mất hết mặt mũi. Lâm Thục Phương lúc này vừa tức vừa giận

lại đau lòng, ánh mắt kinh hoàng, nghi hoặc rơi trên người Khương Nghiên Kỳ, cắn răng hỏi: “Nghiên Kỳ, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

Khương Nghiên Kỳ sớm đã quên phải giả bộ ủy khuất lừa phòng ở, cô ta

không biết video kia sao lại ở trên mạng, ngày hôm qua rõ ràng còn không có, sao một lát đã có?

Cô chỉ cảm thấy xấu hổ, giận dữ muốn chết, thật sự là hận không thể đào

một cái hang chui vào, trốn mọi người ở đây đang nhìn cô bằng ánh mắt

khinh bỉ. Nhất là người đàn ông làm cho cô không thể quên được kia, ánh

mắt anh lạnh như băng, trào phúng đâm vào khiến toàn thân cô khó chịu.

Cô cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng dắt Lâm Thục Phương đi ra ngoài.

Bộ dáng chạy trốn xám xịt, chật vật lại buồn cười, hoàn toàn khác khí thế hung hăng vừa mới tìm nhà các cô tính sổ lúc trước.

Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ đã đi ra, nhưng tất cả lại sa vào

một mảnh trầm mặc khó tả. Trình Bình Như, Tần Hoài Mặc và bà nội Trình

không muốn nhắc đến, nhưng một lát Trình Bình Như phục hồi tinh thần,

tiến lên vỗ vỗ bả vai Bạch Phượng Kiều an ủi, “Thôi kệ, đừng đi để ý hai người kia nữa, đến đến, chúng ta ăn của chúng ta.”

Bạch Phượng Kiều nhìn thoáng qua Khương Chấn Hải, cũng không nhiều lời,

đang muốn xoay người theo Trình Bình Như ngồi xuống bàn, không nghĩ

Khương Chấn Hải đột nhiên nói: “Chúng ta dọn nhà đi.”

Lời này vừa ra, tất cả mọi người ngẩn người, nhất là Bạch Hiểu Y, vẻ mặt không dám tin nhìn ông nói: “Ba ba người đang nói gì vậy?”

Khương Chấn Hải hít sâu một hơi, áy náy nhìn thoáng qua Bạch Hiểu Y,“Thât có lỗi với Hiểu Y, đều tại ba ba.” Ánh mắt lại quét một vòng trên

bụng Bạch Hiểu Y, “Chỉ hy vọng việc hôm nay không dọa đến đứa bé.”

Kỳ thật Khương Chấn Hải rất thất vọng về Lâm Thục Phương. Vừa rồi nói

cho bà biết Hiểu Y mang thai, bà ấy chẳng những không cao hứng, ngược

lại còn nháo không ngừng, tuyệt không lo lắng chẳng may Hiểu Y có chuyện gì thì đứa bé làm sao bây giờ. Trong bụng Hiểu Y là chắt trai của bà

ấy, nhưng bà ấy cũng không quan tâm, một lòng muốn phòng ở, muốn tiền từ nhà mình. Theo ý bà ấy, ông không còn là một đứa con trai, chỉ là một

cây rụng tiền.

Đối với mẫu thân thế này, Khương Chấn Hải sao có thể không lạnh tâm?!

Ông nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác nhưng không được người mẹ này

quan tâm, ngược lại làm cho bà ta ngày một thậm tệ hơn, nghĩ cách đè ép

bọn họ tiếp.

Tính tình Lâm Thục Phương ông cũng biết, tuyệt đối không thể nào từ bỏ ý đồ. Vừa rồi rời đi, không biết còn sẽ tìm cớ gì nháo tiếp. Từ nay về

sau ông cũng đừng nghĩ có thể sống yên ổn qua ngày. Ông không cần gấp

gáp, chỉ khổ Phượng Kiều và Hiểu Y, nói không chừng về sau còn sẽ ảnh

hưởng cháu ngoại của mình.

Thấy ánh mắt phức tạp của Bạch Phượng Kiều và Hiểu Y nhìn sang, ông lại

cười cười, “Hoài thị lớn như thế, chúng ta rời đi, họ khó có thể tìm

tới. Mẹ tôi bên kia, tôi đã hết lòng, về sau tôi cũng sẽ không cho bà ấy thêm một phân tiền nào nữa.” Làm con đã làm đến mức này, nhưng bà ấy

làm mẹ lại không cảm kích một chút. Lúc trước, bởi vì ông khó sinh, cho

nên từ nhỏ đến lớn cũng không được Lâm Thục Phương yêu thích, quan tâm.

Ông vẫn là tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận làm con, nhưng bây giờ, trái

tim ông thật đã băng giá.

Mặc dù Bạch Phượng Kiều không thích Lâm Thục Phương chút nào, nhưng bà

chưa bao giờ yêu cầu Khương Chấn Hải cắt đứt liên lạc với bà ta. Bởi vì

đó là thân nhân của ông. Nhưng nghe thấy ông nói như thế bà cũng giật

mình, thấy ông khổ sở trong lòng cũng chua xót.

”Ông... đã nghĩ kỹ?”

Trong mắt Khương Chấn Hải nén lệ, lại cười cười với mọi người, “Đúng

vậy, tôi quyết định, sẽ không thay đổi, ngày mai chúng ta sẽ dọn nhà!”

ý tứ của Khương Chấn Hải, Bạch Hiểu Y sao lại không rõ. Ông làm như thế

là muốn đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử với Lâm Thục Phương. Thời gian qua,

mềm lòng lại ngu hiếu, cha mình bị bức ép đến mức này, nghĩ đến cũng

thật sự lạnh tâm với người mẹ như vậy.

Kỳ thật, nếu hai người Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ không tìm

đường chết như thế, Khương Chấn Hải và Bạch Phượng Kiều còn nguyện ý tận hết hiếu tâm, nhưng hai người này thật sự là...

Nếu không đoạn tuyệt quan hệ với họ, nhà mình đời này cũng đừng nghĩ trôi qua an bình.

Khương Chấn Hải cũng không nói đùa, quả nhiên ngày hôm sau dọn nhà luôn. Nhà mới chính là căn hộ trước kia công ty xây dựng đền bù hai căn, vẫn

còn một căn. Địa chỉ hai nhà này Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ đều không biết, cũng không cần lo họ sẽ quấn đến.

Còn cửa hàng lẩu, cửa hàng lẩu Bạch Ký ở Hoài thị rất nổi danh, dù thế

cũnng không chuyển được. Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải bàn bạc một lần, dứt khoát liền gom toàn bộ cửa hàng chuyển nhượng hết. Vài năm

nay, bọn họ cũng lãi không ít tiền, hiện thời trong nhà có nhà có xe,

con gái cũng tìm được nơi chốn, lại sắp được ôm cháu ngoại. Bận rộn hơn

nửa đời người, bọn họ cũng muốn nghỉ ngơi, liền dự định chuyển nhượng

cửa hàng lẩu xong sẽ ra nước ngoài thăm thú một chút.

Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ từ Bạch gia đi thẳng về nhà cũ.

Khương Nghiên Kỳ ở đây bị người ta quay video huyên náo khó coi như thế, họ không còn mặt mũi ở lại chỗ này ngây ngốc nữa.

Khương Nghiên Kỳ trở lại nhà cũ, bởi vì tâm tình sa sút cũng không ra

ngoài tìm việc làm. Lâm Thục Phương ngược lại cũng không quan tâm, biết

cô ta bị ủy khuất, ở nhà nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Dù sao bọn họ ở

địa phương nhỏ, cuộc sống không đắt đỏ, khoản tiền Khương Chấn Hải gửi

mỗi tháng cũng đủ cho hai người sử dụng.

Nhưng Lâm Thục Phương rất nhanh phát hiện, tháng này tiền lại chậm chạp

không gửi đến. Gọi điện thoại cho Khương Chấn Hải, đầu bên kia lại không có tín hiệu. Lâm Thục Phương liên tiếp gọi điện thoại vài ngày đều

không được, bắt đầu luống cuống. Nếu Khương Chấn Hải thật ngừng tiếp tế, hai người sống thế nào đây?

Lâm Thục Phương cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng tự đi Hoài thị.

Nhưng đến Bạch gia, lại ngoài ý muốn phát hiện đã đổi chủ. Lâm Thục

Phương quả thực gấp đến không được, địa chỉ cửa hàng lẩu Bạch Ký bà cũng biết liền chạy tới. Cũng may cửa hàng lẩu chưa đóng cửa. Nhưng bà giải

thích rõ muốn gặp chủ cửa hàng lẩu thì được cho biết là đã đổi chủ. Lâm

Thục Phương không tin, cho rằng Khương Chấn Hải đang trốn tránh mình,

lúc này khóc lóc om sòm, lăn lộn ở cửa, cho rằng như thế Khương Chấn Hải không thể không xuất hiện. Nhưng không ngờ, Khương Chấn Hải không xuất

hiện, chỉ có cảnh sát ập đến. Lâm Thục Phương sống lâu như thế, ở trước

mặt nhiều người như vậy bị cảnh sát cưỡng chế đưa đi, một bộ mặt già

cũng mất hết.

Ở cục cảnh sát ghi chép khẩu cung lại bị phạt một khoản tiền, Lâm Thục

Phương mới bắt đầu sợ. Người một nhà Bạch gia tựa như là hoàn toàn biến

mất. Hoài thị lớn như thế, bà căn bản không biết nên tìm ở chỗ nào.

Trở lại nhà cũ, Lâm Thục Phương nói chuyện này với Khương Nghiên Kỳ.

Khương Nghiên Kỳ cũng bị hù dọa không nhẹ, nếu Khương Chấn Hải không

quản nữa, ngày sau sống thế nào?

Khương Nghiên Kỳ không có cách nào, đành phải mang theo Lâm Thục Phương

đi Hoài thị. Mặc dù nhà họ Bạch đã chuyển ra ngoài, cửa hàng lẩu cũng

bán cho người khác, nhưng Khương Nghiên Kỳ còn nhớ địa chỉ công ty Tần

Uyên. Anh ấy chắc chắn biết rõ Khương Chấn Hải chạy đi đâu. Quyết định

chủ ý, Khương Nghiên Kỳ liền dẫn Lâm Thục Phương đi công ty Tần Uyên,

nhưng mà cửa chính công ty cũng không vào được, hai người không có cách

nào, chỉ nháo ở cửa công ty, kết quả gây chuyện chính là bị cảnh sát

trực tiếp bắt đi.

Khương Nghiên Kỳ và Lâm Thục Phương xem như triệt để tỉnh táo lại.

Khương Chấn Hải đây là muốn đoạn tuyệt quan hệ. Lâm Thục Phương và

Khương Nghiên Kỳ bị nhốt vài ngày rồi được thả ra. Hiện thời không liên

lạc được với Khương Chấn Hải, công ty Tần Uyên cũng không vào được, hai

người phải về nhà cũ lần nữa. Một đường trở về, Lâm Thục Phương đều hùng hùng hổ hổ với Khương Chấn Hải, nguyền rủa ông chết không tử tế, Khương Nghiên Kỳ nghe lại cảm thấy phiền lòng.

Khương Nghiên Kỳ càng rõ ràng tình huống trước mắt, Lâm Thục Phương cho

tới nay đều do Khương Chấn Hải phụ trách. Chú Ba và chú Tư bình thường

rất ít quan tâm, Nếu Khương Chấn Hải cắt đứt liên lạc rồi, Chú Ba và chú Tư càng không có khả năng chìa tay giúp đỡ họ. Khương Nghiên Kỳ được

Lâm Thục Phương một tay nuôi lớn, cô hiện cũng trưởng thành, Chú Ba và

chú Tư nhất định giao Lâm Thục Phương cho cô. Lúc trước có Khương Chấn

Hải tiếp tế hàng tháng còn tốt. Nhưng bây giờ, Lâm Thục Phương không có

thu nhập, cô lại tay không thể xách vai không thể khiêng, cơ bản cũng là một phế nhân, hơn nữa còn phải kiếm sống. Khương Nghiên Kỳ suy nghĩ một chút đã cảm thấy đau đầu, cho nên khi hai người trở lại nhà cũ, Khương

Nghiên Kỳ lặng lẽ cầm tiền Lâm Thục Phương để dành, đi sang tỉnh ngoài,

đi không lâu thì triệt để cắt liên lạc với Lâm Thục Phương.

Lâm Thục Phương bởi vì liên tiếp bị kí©h thí©ɧ, cả người như tan vỡ, mỗi ngày điên điên khùng khùng, hùng hùng hổ hổ. Hai đứa con trong nhà vốn

cũng không mặc kệ bà, nhưng hiện thời bà điên khùng thế thì càng tránh

như rắn rết. Hơn nữa tính tình bà, họ đều rõ ràng, cũng sợ bà quấn lấy,

nên học Khương Chấn Hải, đi thị trấn mua nhà, không muốn hỏi đến chết

sống của bà nữa.

Còn Khương Nghiên Kỳ, cô trời sinh hết ăn lại nằm, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, cầm tiền ra ngoài, làm việc này không thích hợp, việc kia

cũng không thích hợp. Về sau tiền hết, cô không có cách nào, đành đi làm tiểu thư (làm gái), kiếm tiền vừa thoải mái vừa nhanh chóng.

Có một lần cô bị một ông chủ béo nục béo nịch mang đến khách sạn mướn

phòng. Trong lúc vô tình đi qua một quảng trường, trên quảng trường có

màn hình LCD lớn đang đưa tin dạ tiệc rầm rộ nổi tiếng nào đó. Ánh mắt

cô nhìn thấy, vừa đúng lúc Tần Uyên và Bạch Hiểu Y tay trong tay đứng

trên thảm đỏ, được người khác chụp hình và chiêm ngưỡng, cô ấy một thân

phục trang đẹp đẽ, người đàn ông bên cạnh soái khí lại anh tuấn, phóng

viên ào ào tán thưởng.

Khương Nghiên Kỳ phục hồi tinh thần, nhìn mình quần áo, mỹ phẩm giá rẻ,

nhìn lại người ngồi bên cạnh, tai to mặt lớn, một đôi tay bẩn đưa lên

người mình sờ loạn, trong lòng thật đúng là ủy khuất nói không nên lời.

Vì cái gì, trên người đều chảy dòng máu giống nhau, Bạch Hiểu Y so với

cô sống tốt như vậy, vì cái gì người đàn ông của cô ấy có thể anh tuấn

tiêu sái như vậy. Còn cô lại mỗi ngày không thể không tiếp nhận đám đàn

ông bẩn thỉu tàn phá? Vì cái gì cô ấy có thể trở thành một phu nhân

người người ngưỡng mộ còn cô lại đê tiện như thế, mỗi ngày còn phải chịu người khác nhìn chăm chú, kêu đánh kêu mắng?

Khương Nghiên Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, lúc này bưng mặt khóc lớn. Người đàn ông ngồi bên cạnh lúc đầu còn nói vài câu an ủi. Về sau

phiền lòng, cú đấm bạt tai trực tiếp chào hỏi lên người cô. Ông ta dùng

tiền để hưởng lạc, không phải để xem cô khóc sướt mướt đến phát sốt

ruột.

Vì bị người đó hạ thủ độc ác, miệng Khương Nghiên Kỳ bị đánh lệch không

nói, xương bắp chân cũng bị nứt, ở bệnh viện rất lâu, số tiền kiếm được

cũng đều tiêu hết. Hơn nữa bởi vì dung mạo coi như bị hủy, cô muốn làm

nghề nghiệp trước kia cũng không thể. Vì nuôi sống mình, cô không thể

không cúi đầu làm những việc mình đã từng xem thường để sống.

Kể từ lúc Khương Chấn Hải và Khương gia bên kia cắt liên lạc, Bạch Hiểu Y cũng không muốn đi để ý người Khương gia kia sống như thế nào, mỗi ngày đều thật vui vẻ sống của mình.

Bụng cô chậm rãi to lên, không thể đến công ty, chỉ có thể ở nhà dưỡng thai, còn Tần Uyên cũng mỗi ngày về sớm một chút bồi cô.

Hôm nay hai người cùng nhau ngồi trên sô pha xem video Tần Uyên cầu hôn. Bạch Hiểu Y cả người dựa vào trên người anh, nhìn Tần Uyên trong video, cô thỉnh thoảng cười nói: “Nhìn anh ngốc kìa.”

Tần Uyên lại không lên tiếng, hôn đỉnh đầu cô một cái, duỗi tay sờ sờ trên bụng cô.

Lúc Tần Uyên ôm cô, thích nhất sờ bụng.

tên tiểu tử này thật sự không phải lo, những người khác mang thai nôn

đến trời đen kịt, còn Bạch Hiểu Y ngược lại không nôn nghén, không chỉ

như thế, khẩu vị trở nên rất tốt, từ lúc mang thai đến giờ, cô đã béo

thêm một vòng.

Một lúc, cô vừa mới ăn xong một gói bánh quy, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn Tần Uyên, mắt to ướŧ áŧ sít sao nhìn anh, “Em dựa vào

anh thế này, anh có cảm thấy nặng không?”

Anh cúi đầu hôn một cái, “Không nặng.”

Bạch Hiểu Y cắn cắn môi lại nói: “Em béo nhiều thế, anh có cảm thấy em rất khó coi không?”

”Đẹp mắt.”

“...”

Tay đang mò trên bụng đã xoa đến ngực cô vuốt vuốt lại nói: “Chỗ này cũng lớn hơn.”

Bạch Hiểu Y vỗ một cái lên tay anh, sẵng giọng: “Lần trước không phải

nói là không để ý ngực lớn ngực nhỏ sao? Thực tế là anh cũng thích

ngực lớn đi?”

Tần Uyên khóe miệng cong cong, trong mắt tràn đầy sủng ái, “ở trên người em, lớn nhỏ đều thích.”

Bạch Hiểu Y cố làm ra vẻ khinh thường hứ một tiếng, trong lòng lại thật

cao hứng, vừa cao hứng cô liền nhịn không được làm nũng nói: “Tần Uyên,

em muốn sinh cho anh thật nhiều con.”

Tần Uyên ngẩn người, lập tức cười nói: “Một là đủ rồi.”

”Không cần, em muốn sinh một đống...” Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Sinh một đống Tiểu Uyên Uyên.”

”Anh muốn tiểu Y Y.”

Bạch Hiểu Y phù một tiếng cười ra, chọc chọc mặt anh, “Sao lại thích con gái a?”

”Em sinh đều thích.”

”Mới không tin đâu.”

”Không tin thì sinh thử đi.”

”Chao ôi chao ôi chao ôi, anh muốn nói thì cứ nói, sao lại cắn em?”

”Đã lâu không hôn, hôn một cái.”

”Trời ơi, anh nhẹ một chút, đây là khẩu phần lương thực của cục cưng! Đừng cắn hỏng.”

“...”

”Ai nha anh đủ, đừng cắn nữa!”

“...”

”Tần Uyên, tên khốn kiếp này, đứng lên cho em, a a a, ngứa quá a, tên khốn kiếp, khốn kiếp, chán ghét anh!”