Chương 5-2

Ngoài thuốc mới được bổ sung vào, hắn phải chuẩn bị thức ăn.

Thực phẩm khan hiếm đáng sợ trong thời kỳ mạt thế, lý do là số lượng nhân loại giảm sút mạnh, còn tang thi thì chẳng quan tâm đến thứ gì ngoài nhân loại. Lương thực thực phẩm dự trữ trên thế giới đủ để con người tồn tại vài năm. Nhưng phiền toán nhất chính là mất điện trên diện rộng không thể cung cấp năng lượng để tủ lạnh hoặc kho lạnh bảo quản nên rất nhiều thực phẩm đã hư thối, không thể sử dụng được nữa.

Ngũ cốc. dầu, gạo, mì và các vật tư khác rất khó tìm, hầu như khu vực nào có con người thì đều có tang thi lang thang, ngoại trừ quân đội và căn cứ hùng mạnh có vũ khí tiên tiến, người bình thường không thể nào vào sâu trong đám tang thi đó tranh giành khẩu phần ăn.

Ngay cả khi có thể tồn tại trong căn cứ, tần suất thiên tai cao đã ngăn cản những người sống sót trồng trọt, gia súc chết số lượng lớn, cho nên thức ăn ở mạt thế trở thành đề tài đổ máu, gian khổ.

Tần Chí dự định sử dụng phần lớn tiền để mua lương thực, những loại có thể sử dụng lâu dài.

Hộp gỗ nhỏ của Lão Viên không có chức năng giữ tươi như tủ lạnh, vật còn sống đi vào nhất định sẽ chết, điều này xác định Tần Chí không thể ném đồ đông lạnh, gà vịt sống vào trong, những thứ như thịt khô, bột gạo thì có thể.

Trước đó Tần Chí đã cân nhắc có nên mua máy phát điện để duy trì mấy cái tủ lạnh mang theo, nhưng không gian hộp gỗ có hạn, mà các loại vũ khí, súng ống, vật tư thiết yếu còn chờ chất vào, không còn chỗ nào cho tủ lạnh nữa. Hắn đem việc này nhớ kỹ, nếu lúc sau còn chỗ trống, nhất định phải đem tủ lạnh nhét vài.

Ai mà không muốn làm boy tinh tế, ở mạt thế khát vọng ăn rau tươi và trái cây thì có vấn đề gì?

Danh sách của Tần Chí liệt kê rất nhiều loại thực phẩm và đồ uống, chẳng hạn như trái cây đóng hộp, thịt cá, còn có bánh bích quy, bánh mì, sữa và nước tăng lực. Hắn cũng muốn mua nước tinh khiết, trong trường hợp trên đường đi không tìm thấy con sông nào hoặc tình huống quá nguy hiểm không thể xuống xe để đun nước uống, nước tinh khiết đóng chai có thể giải quyết nhu cầu khẩn cấp này.

Chỉ dựa vào một người chắc chắn không thể chu toàn, chờ Trương Tri khỏe hơn, Tần Chí muốn cùng anh đi mua sắm trong trung tâm thương mại, lượn lờ từ khu ăn uống đến khu đồ dùng sinh hoạt, những thứ anh nhìn trúng hắn sẽ nhớ kỹ, lúc sau dựa theo tình hình quyết định mua nhiều hay ít.

Mạt thế hỗn loạn, trật tự xã hội biến mất, một số thứ dễ dàng đoạt tới tay hơn.

Buổi chiều, Tần Chí đưa Trương Tri rời khỏi bệnh viện, trước khi đi bác sĩ dặn dò uống thuốc đúng giờ đúng liều lượng, mỗi tuần đều phải đến kiểm tra một lần, đề phòng bệnh tình chuyển biến xấu.

Tần Chí lái xe đến siêu thị gần nhà, nhân tiện dẫn Trương Tri dạo một vòng hít thở không khí trong lành.

Siêu thị rất náo nhiệt, mọi người đều có những trạng thái cảm xúc khác nhau, có vui vẻ có ưu sầu, trăm loại trạng thái trên thế gian không bỏ sót loại nào.

Tần Chí không biết liệu có ai giống hắn hay không, biết được tương lai long trời lỡ đất mà sứt đầu mẻ trán chuẩn bị. Hắn cũng chỉ là người bình thường, không phải đấng cứu thế, cùng lắm là ẩn danh đăng lên diễn đàn mạng xã hội dự đoán về những thảm họa sẽ xảy ra, để không bị bắt vì tội gây rối trật tự xã hội còn phải triệt tiêu toàn bộ dấu vết, nếu không sẽ uổng công vô ích.

Về phần tin hay không, tùy vậy.

Trương Tri đứng trước mặt Tần Chí chọn rau dưa. Tần Chí trước kia rất kén ăn, vì chiếu cố dạ dày của hắn, Trương Tri đã rất vất vả, thậm chí còn đăng ký tham gia các lớp đào tạo nấu ăn.

Trương Tri đặt một số loại rau tươi vào xe đẩy và mua thêm ít thịt cá, Tần Chí đã quay sang phía bên kia của kệ và lấy một hộp đào ngâm.

"Em thích ăn đồ hộp từ khi nào vậy?" Trương Tri cũng không biết vì sao khẩu vị của Tần Chí lại thay đổi nhiều như vậy, trước kia không phải chê đồ đóng hộp không tươi, nước trái cây bên không giống như màu đυ.c đυ.c của nướ© ŧıểυ sao?

Tần Chí cũng nhớ tới những chuyện ngớ ngẩn của mình lúc trước, cười cười giải thích, "Tự nhiên muốn đổi khẩu vị thôi." Hắn lướt mắt qua từng kệ hàng, phát hiện có rất nhiều loại trái cây đóng hộp, trái dứa, sơn tra, nho, dâu tây, còn có hộp thập cẩm, các loại hoa quả thông thường đều có.

"Tri ca, anh thích ăn trái gì?" Tần Chí nhớ rõ Trương Tri không thích trái cây đóng hộp cho lắm, nhưng bây giờ anh không ăn, về sau cũng phải ăn.

Trong mắt Trương Tri hiện lên ý cười, "Anh thích hết."Đây là lần đầu tiên Tần Chí hỏi anh thích gì, chẳng lẽ là thật sự muốn đặt anh ở trong lòng rồi sao?

Tần Chí chọn mấy loại đồ hộp bỏ vào xe đẩy, sau đó đi tới quầy thịt.

Nếu có thể bảo quản lâu, đương nhiên phải là thực phẩm đã khô, chẳng hạn như thịt xông khói và xúc xích, chỉ cần không bị ẩm, về cơ bản hạn sử dụng có thể rất lâu, nghe nói một người nông dân nào đó dự trữ thịt xông khói tận tám năm trời, càng để lâu càng dậy mùi thơm.

Xúc xích và thịt xông khói chắc chắn cần thiết, còn có pa tê có thể ăn trực tiếp mà không cần nấu chín, những thứ này sẽ cung cấp năng lượng chủ yếu cho bọn họ.

Tần Chí lấy một túi thịt bò khô xé nhỏ, mua một ít thịt vịt sấy khô và cá khô tẩm ướp, lúc sau sẽ dựa theo những thứ này đi khắp nơi tìm mua. Số lượng hắn cần quá lớn, nếu trực tiếp mua từ siêu thị sẽ gây ra phiền phức không đáng có.

Trương Tri yên lặng theo sau Tần Chí, hoàn toàn không biết người nọ đang làm gì. Bất quá nhìn hắn nghiêm túc như vậy, tốt hơn hết là đừng hỏi nhiều.

Tần Chí đi loanh quanh vài vòng, từ trên kệ tìm thấy thịt hộp, hai mắt sáng ngời, "Tri ca, anh thít thịt kho tàu đóng hộp không?"

"...Cũng được." Trương Tri muốn nói, anh càng thích ăn thịt kho tàu mới làm hơn.

Tần Chí cầm hộp thịt kho tàu, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng.

Sau khi trọng sinh, ngoại trừ Trương Tri, Tần Chí chỉ nghĩ đến Lão Viên mà hắn tín nhiệm cũng bởi vì kiếp trước, thời gian sau khi hắn bị gãy chân, Lão Viên lặng lẽ đút cho hắn thịt kho tàu đóng hộp khó khăn lắm mới tìm được, còn những người khác ngay cả cái hộp thiếc không cũng không thấy.

Đồ hộp bây giờ không phải là thứ lớn lao gì, nhưng trong tương lai chính là báu vật người người tranh nhau đầu rơi máu chảy, Lão Viên đem thứ tốt như vậy cho hắn ăn.

Khi đó Tần Chí đã trở thành người tàn phế, chính là gánh nặng phiền phức, nhưng mỗi lần Lão Viên lấy được món ngon luôn chia cho hắn một nửa. Trương Tri cũng vậy, người đã gầy trơ như xác ướp, dù chỉ có một miếng ăn cũng nhường hết cho hắn, chính mình đói khát không còn hình dạng.

Ân tình của hai người, Tần Chí vĩnh viễn không bao giờ quên.