Trong khu vực bình luận cập nhật theo thời gian thực, một bình luận mới xuất hiện ở vị trí đầu tiên, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả khán giả:
[Mọi người, tôi bất chợt có một câu hỏi mới, nếu những chuyện này thật sự không có chút tính chân thực nào, thì blogger đã nghĩ ra những tình tiết này kiểu gì?]
! ! !
Một viên đá nhỏ làm gợn ngàn tầng sóng!
Khu vực bình luận vốn đã sôi nổi bỗng dưng ngưng lại một khoảnh khắc vì bình luận này.
Sau đó, dưới bình luận này, vô số [! ! !] bắt đầu chồng chất lên nhau.
Đúng vậy!
Nếu những việc này hoàn toàn không có tính chân thực nào, thì Samuel đã vẽ ra những cốt truyện cuốn hút này như thế nào? !
Dù sao, sự sáng tạo nghệ thuật luôn cao hơn thực tế, nhưng rốt cuộc, nó cũng dựa trên thực tế.
Trùng đực xinh đẹp hơi cúi mắt, dường như chỉ nhìn thấy Quân Thư trước mặt.
Anh ta nói, "Yunas, em có thích cách trấn an này không?"
Bàn tay của Quân Thư đã rơi xuống bên mép ghế sô pha, không còn sức lực sau những giằng co giữa lạnh và nóng.
Đầu ngón tay khẽ ruôn hai lần, dường như cậu muốn nâng tay lên, nhưng cuối cùng, bàn tay ấy vẫn không thể nhấc lên, giống như nội tâm cậu đã từ bỏ kháng cự.
"Thích, Quân Chủ, tôi thật sự rất thích."
Làm sao mà không thích được?
Làm sao có thể không thích đây?
Trên thế giới này có lẽ sẽ không còn trùng đực nào lại đối xử với cậu nhẹ nhàng trong hoạt động trấn an như vậy.
Yunas thật may mắn.
Cậu đã có một vị Quân Chủ rất nổi loạn, thậm chí có thể nói là độc nhất vô nhị trong thế giới trùng tộc.
Cậu say mê vị Quân Chủ như thế.
Cậu, thật sự rất thích vị Quân Chủ này.
Tất nhiên, ai lại không thích một vị Quân Chủ như vậy cơ chứ?
Samuel từ từ đứng dậy, quỳ một chân trên ghế sô pha, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo được anh ta xắn lên đến khuỷu tay, để lộ phần dưới cánh tay gầy trắng nõn, cùng với đôi bàn tay vẫn còn dính chút tinh dầu hoa anh đào.
Lúc này, dường như mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào Samuel, người đang mỉm cười dịu dàng với Yunas.
Hình ảnh bắt đầu từ đôi mắt xanh lấp lánh của trùng đực, rồi dần mờ đi.
Cho đến khi cuối cùng dừng lại ở bức tường đầy công cụ, những dụng cụ lớn nhỏ, kỳ lạ đã hoàn toàn trở thành những mảng mờ không rõ ràng.
Samuel đứng quay lưng lại với cái giá dụng cụ khổng lồ, hai tay trống trơn.
Sau đó, nhìn vào Quân Thư trước mặt, anh ta mở miệng hỏi:
"Yunas, em muốn tôi trấn an em không?"
Giọng nói của anh ta rất nhẹ, thậm chí không có chút uy nghiêm nào, như một chiếc lông vũ mềm mại, nhẹ nhàng rơi vào bên tai trùng cái.
Tuy nhiên, chỉ một câu nói nhẹ nhàng như vậy lại khiến trùng cái trước mặt cúi đầu một cách tự nguyện,
"Muốn!"
Dấu chấm thán chắc nịch đi kèm với một đường sóng có vẻ không rõ ràng, giống như nội tâm đang run rấy của trùng cái.
Đầu ngón tay của Yunas từng chút một nắm chặt vạt áo của Samuel.
Cậu thở hổn hển, tinh thần hỗn loạn khiến cậu cảm thấy mất hết sức lực, tựa như một con cá vàng không may mắc cạn, phải dùng hết sức mới có thể mở miệng trả lời câu hỏi của Samuel.
Cậu nói: "Quân Chủ, em muốn ngài dùng pheromone để trấn an em."
Cậu nói: "Quân Chủ, xin ngài dùng pheromone để giảm bớt nỗi đau của em."
Khóe môi của Yunas vẫn còn đọng lại vài giọt nước, nhưng lưỡi của cậu vẫn khô khốc khó chịu, trong khi Samuel nhìn xuống từ trên cao, là cơn mưa duy nhất có thể cứu rỗi cậu.
[Cứu, cứu mạng!]
[Đậu má! ! ! ! Quân Thư của ảnh kìa! Quân Chủ! Em cũng xin ngài, xin ngài trấn an em!]
[Mấy ní, trùng tui vẫn ở đây, chỉ là vừa rồi cha Thư hỏi tui tại sao lại quỳ để xem màn hình quang não. Thật chứ! Quân Chủ Samuel, thật sự quá đẹp trai! Tại sao lại có thể đẹp trai như dị!!!]
[Đệt! Hình ảnh đối lập vừa rồi thật tuyệt vời! Samuel rõ ràng là Quân Chủ ,giá công cụ mờ ảo, anh ấy rõ ràng không sử dụng gì cả, nhưng vẫn khiến tôi tự nguyện phục tùng! Thần trùng ơi, dường như mị đã phải lòng trùng trên giấy...]
Vốn những bình luận im lặng giờ đây bùng nổ dưới sự tương phản giữa ánh sáng và bóng tối, cùng với khu vực bình luận được cập nhật theo thời gian thực, những tin nhắn nhảy múa, như thể trái tim của khán giả đang đập nhanh.
Hết cái này nối tiếp cái khác, tốc độ ngày càng nhanh.
Cho nên, sự phục tùng về thể xác có nghĩa lý gì chứ?
Sự phục tùng từ tinh thần mới khiến lòng chúng trùng càng hoảng hốt hơn.
Samuel rõ ràng không sử dụng bất kỳ công cụ nào, thậm chí cả roi liễu mà anh ta đã cầm lên từ giá đỡ cũng đã bị vô tình đá vào sâu trong ghế sô pha trong cơn hỗn loạn vừa rồi.
Nhưng chính Samuel như vậy, lại khiến Yunas, cùng với tất cả các khán giả trùng cái trước màn hình, tự nguyện cúi đầu trong hoạt động trấn an ảo diệu và vô lý này.
Chuyện này quá hoang đường!
Thật là đáng sợ!
Nhưng, thế nhưng...
[Phải làm sao? Tôi cảm thấy mình sắp lạc lối trong câu chuyện của Blogger lừa đảo này rồi. Các tình yêu ơi, ai có thể giúp tôi tỉnh táo…]
[Xin lỗi, tui không thể giúp gì được, bởi vì, tui đã bắt đầu không thể thoát ra được rồi. Rốt cuộc là, phải kiếm được bao nhiêu công lao mới có thể xin được buổi hẹn với Samuel Quân Chủ nhỉ?]
[Thành thật mà nói, tôi nghĩ Samuel Quân Chủ có thể cạnh tranh cho danh hiệu trùng đực được yêu thích nhất năm nay. Thật sự quá quyến rũ!]
[Thật ra, có vẻ như mị đã hiểu ý mà blogger muốn truyền đạt. Đặc biệt là cảnh so sánh đó, như thể đang nói – “Em xem, dù tôi không có gì trong tay, tôi vẫn có thể khiến em tự nguyện cúi đầu trước tôi”. Nói thật, điều này không chỉ dành cho những Quân Thư như chúng ta đúng không?!]
[Lầu trên, tôi cảm thấy cậu nói có lý, nhưng thật tiếc, các trùng đực Quân Chủ hoàn toàn không xem những thứ do Quân Thư tưởng tượng ra.]
Những thứ tưởng tượng ra...
Trong khu vực bình luận, thỉnh thoảng xuất hiện một bình luận như vậy, như thể đang nhắc nhở những anh chị em đang phấn khích, hoặc cảnh báo bản thân, đừng để bị lừa bởi blogger này.
Nhưng phải làm sao đây?
Chỉ có một phần nhỏ là tỉnh táo, còn lại, hầu hết đã chìm đắm trong sức hút của Samuel.
Họ dường như không thể tỉnh lại, cũng không muốn tỉnh lại.
Dù sao thì thực tế cũng rất tàn khốc, nếu blogger lừa đảo này đã vất vả tạo ra những giấc mơ đẹp cho họ, thì họ cứ việc mơ đi!
Có thể vì biểu cảm của Samuel hôm nay quá quyến rũ, hoặc vì cảnh tượng so sánh giữa Samuel và giá đỡ quá choáng ngợp.
Giờ đây, mỗi khán giả vào câu chuyện tranh của Samuel đều không thể tự thoát khỏi đôi mắt xanh của Samuel.
Thậm chí, trong số những khán giả đó, còn có những trùng cái nghĩ rằng họ chắc chắn sẽ không bao giờ xem bộ truyện tranh này, và lúc này họ đang nhung nhớ đến trùng đực Quân Chủ.
"... "
Trong một căn phòng tối, khi chăn bông trên giường lớn bị lật lên, một tiếng thở gấp đã hoàn toàn phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng.
Amour quỳ trên giường rộng rãi, lưng hơi cong, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn vào quang não kiểu đơn giản trong tay.
Trên thực tế, điều anh ta đang nhìn chằm chằm đó là hình ảnh trên màn hình quang não.