Chương 40: Thực thần

Nhưng Đường Tửu thì khác.

Dám ngang nhiên yêu cầu hắn làm công cụ trùng cho mình, đây là điều mà trùng đực bình thường có thể làm được sao?

Alessio lắc đầu, vừa thấy mới lạ vừa buồn cười.

Hắn ngước mắt nhìn về phía hầu trùng chưa kịp đi xa, định ra hiệu cho đối phương đi chuẩn bị lại những món ăn tinh tế hơn, hợp khẩu vị của vị trùng đực nhỏ kia hơn, thì thấy á thư chủ bếp, trùng vốn đang chỉ huy trong phòng bếp, đột nhiên xông ra.

"Ai?" Vị á thư cao lớn tay cầm dao phay, ánh mắt nghiêm nghị nhìn quanh phòng ăn: "Vừa rồi là ai đang nói chuyện?"

......?

Từ bao giờ mà đầu bếp trong phủ của hắn lại không biết phép tắc như vậy?

Alessio không cười nữa.

Không chỉ không cười, ngay cả đôi mắt vàng kim kia cũng trở nên lạnh lùng. Nhưng chưa kịp để hắn mở miệng, thì vị á thư chủ bếp kia đã nhanh chóng xác định được Đường Tửu đang ngồi bên bàn ăn. Tuy nhiên, hắn ta không hề xông lên như mọi người nghĩ, mà lại ân cần hỏi: "Còn những món khác đâu? Xin hỏi vị này..."

Nhận ra thân phận trùng đực của Đường Tửu, á thư dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Xin hỏi vị trùng đực tôn quý này, theo ngài, món miến này nên được chế biến trong điều kiện thời tiết, nhiệt độ và độ ẩm như thế nào thì mới là hoàn hảo nhất?"

Biểu cảm của hắn không hề có chút oán giận nào, ngược lại còn toát lên vẻ say mê, hai mắt sáng rực.

Lúc này, đôi mắt của vị đầu bếp kia thực sự sáng lấp lánh.

Hắn làm việc ở phủ Nguyên soái này cũng đã mười mấy năm rồi. Nhớ năm đó mới vào nghề, hắn cũng từng được mệnh danh là "thực thần" (vị thần ẩm thực), nhưng Alessio lại không quá coi trọng chuyện ăn uống, càng không thích những món ăn cầu kỳ tốn thời gian.

Dĩ nhiên, Nguyên soái cũng không vì đồ ăn không hợp khẩu vị mà tỏ thái độ với hầu trùng, thậm chí trên mặt hắn cũng không hề biểu lộ điều gì. Nhưng vị đầu bếp này vẫn tinh ý nhận ra tâm tư của chủ nhân từ những món ăn thừa, nên từ đó về sau, trên bàn ăn của phủ Nguyên soái không còn xuất hiện những món ăn kiểu cách hoa hòe hoa sói nữa.

Vị á thư chủ bếp vẫn không từ bỏ giấc mơ đầu bếp của mình.

Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ nào lại có đầu bếp ước mơ là được thực khách trùng cái công nhận sao?

Lũ đó chỉ biết đến chiến tranh, đánh đấm, hiểu cái cây búa gì về ẩm thực chứ!

Chinh phục dạ dày của trùng cái thì có ích lợi gì? Đối với trùng cái mà ngay cả dịch dinh dưỡng cũng có thể nuốt trôi mà không đổi sắc mặt, gen của bọn họ căn bản không có khả năng đánh giá và thưởng thức ẩm thực. Muốn chinh phục, phải chinh phục những trùng đực khó tính, kén chọn, khó có thể lấy lòng nhất!

Chỉ có những món ăn khiến các hạ trùng đực mỉm cười, mới là món ăn ngon nhất!