Chương 2: Bị người ta nhìn thấy...

Đệ nhị chương

Mưa to chỉ duy nhất một ngày hôm đó, giống như ông trời nghênh đón, hoặc là điềm báo cho bão táp sắp tới.

Ngày hôm sau vẫn là nóng không thay đổi, mẹ cùng chị đều nói quá lạnh đối với thân thể sẽ không tốt, chỉ đáng thương cho ta ở trong phòng hơi kia xuất mồ hôi hột.

Gọi qua vài cuộc điện thoại, các cô gái đều sợ nắng hắc làm đen da nên không ai chịu đi cùng ta cả. Ta chính là loại người không thể ngồi yên một chỗ, nửa tháng này ngồi yên ở nhà làm ta không bệnh cũng muốn bệnh rồi, nhịn không được trong lòng mắng to cái thời tiết quái qủy chết tiệt.

Nằm ở sô pha trong phòng khách lầu một, ném lên ném xuống cái điện thoại di động đáng thương. Di chuyển tầm mắt xuyên qua khe hở cửa sổ ra ngoài, cây cọ với cây dừa đung đưa qua lại trước cái ánh mặt trời chói chang gay gắt, thật là chán đến bạo phát bành trướng a. Đúng lúc này một bóng người đột nhiên rơi vào tầm mắt ta...

Xuất phát từ quán tính, ánh mắt ta nhìn vào thân ảnh trước mặt, trắng bóng cùng trơn mượt.

Là Thượng Kiệt...

Cô mặc bên người áo nhỏ cùng quần ngắn đi lấy báo ngày hôm nay. Từ bên trái nhìn qua chân Kiệt vừa dài lại vừa thẳng, thắt lưng kia mỏng đến bất khả tư nghị (1), thật không biết đàn ông dùng đôi tay nắm lại có vừa hay không. Làn da thoạt nhìn non nớt kia có phải khi sờ vào cảm giác rất tốt hay không a? Nàng xoay người một cái, cảnh xuân chợt lộ ra, bộ ngực đầy đặn cùng đùi trắng thon nhỏ thật làm cho con người ta có bao nhiêu tưởng tượng...

Động tác trên tay không tự giác dừng lại, ta nằm ở sô pha dùng ánh mắt tham lam tùy ý ở trên người Thượng Kiệt làm càn đánh giá, bỗng nhiên cảm thấy anh ba thật có phúc...

Quang ảnh càng mờ mịt khi nàng quay đầu, dùng ánh mắt lạnh lẽo như ánh trăng nhìn ta..

Ta thu lại ánh mắt, hướng Kiệt vô lại cười...

Cô cũng không có phản ứng gì, thản nhiên đem ta liếc một cái, xoay người đi lên lầu.

Mùa hè chính là mùa làm cho người ta tràn ngập du͙© vọиɠ, ta chính là đối với chị ba của mình sinh tà niệm. Rầu rĩ tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, trước mắt lại là cảnh tượng buồn chán lúc nãy. Cách âm của biệt thự này thật tốt, làm ta không nghe thấy gì ở bên kia động tĩnh, nếu không người cô đơn như ta sẽ buồn chán đến chết.

Điện thoại thật đúng thời điểm vang lên...

Cầm lên liếc mắt một cái -- là Nghê Tâm...

"Thành Thành, đang ở đâu vậy?" Thanh âm hoạt bát ở đầu bên kia vang lên thật làm phấn chấn tinh thần.

"Tôi bồi ba mẹ nghỉ hè, ở biển." Ngửa mặt lên nhìn bầu trời, dùng tay quét giọt mồ hôi trên trán, ta đơn giản nói.

"Uy...biệt thự? Thật hâm mộ cưng."

Ta không cảm thấy có gì là đáng hâm mộ, đành miễn cưỡng nói "Nhàm chán muốn chết... Cả ngày nếu không phải là nhìn bướm bay thì chính là đọc báo, xem tạp chí, giống như ngồi tù vậy."

Nàng cười "Thôi được rồi a..Nếu ngồi tù mà được như vậy thì em nguyện ý."

Như nghĩ tới cái gì, cong khóe miệng cười "Ngồi tù nguyện ý, vậy làʍ t̠ìиɦ có nguyện ý hay không?"

"Thiết...." Chỉ một tiếng này, tất cả ý tứ ta đã hiểu được.

Nghê Tâm là một trong những bạn gái của ta.

Nàng đương nhiên biết ngoài nàng ra ta còn có nhiều người khác, bất quá nàng cũng không gây trở ngại cái gì. Thế giới này quy tắc trò chơi có rất nhiều. Mọi người đều là người trưởng thành, tuân thủ quy tắc một chút sẽ cùng nhau vui vẻ.

"Đợi trời tối một chút em đi xe chạy tới bờ biển đi."

"Vậy người nhà cưng làm thế nào?"

"Tôi sẽ có cách. Em đừng quan tâm."

Cúp điện thoại, ta bỗng cảm thấy trời nóng cũng không phải chuyện xấu...

Nhân trước khi trời tối cả nhả muốn dẫn cặp vợ chồng mới cưới kia rời bến, tới trưa ngày hôm sau mới trở về. Vì thế ngày hôm đó, ta viện cớ chân mình bị đau, thành công ở nhà.

Bọn họ mới bước ta khỏi cửa chẳng được bao lâu, một tiếng chuông cửa ngọt ngào vang lên.

Trong lòng người trong nhà cười đến càng ngọt...

Ta mở cửa, vội vàng kéo Nghê Tâm vào. Đè vào cửa hôn nồng nàng, chúng ta nhanh chóng hứng lên.

Có thể là do khoảng thời gian ăn chay ở nơi đây quá dài, động tác của ta khẩn cấp mà có chút thô bạo, quần áo cùng khóa váy kéo đều bị ta làm hỏng cả rồi...

Bỏ qua giai đoạn khởi đầu, ta nhanh chóng đem đầu ngón tay đi vào. Nàng hét lên một tiếng quát ta: "Lưu Thành... cưng hôm nay vì cái gì phát điên vậy??"

Ta ngẩng mặt lên hôn nàng "Tiểu bảo bối a~ không phải là vì tôi quá nhớ em sao..."

Dùng lời ngon tiếng ngọt Nghê Tâm liền tin, chỉ cần là nữ nhân, tất cả đều thích nghe xu nịnh. Ta cũng là nữ nhân, là nữ nhân lại thích nữ nhân, đương nhiên điểm này đều hiểu hơn ai hết.

Ta hưởng thụ thân thể mềm mại của nàng rồi bắt đầu làm cho nàng sung sướиɠ. Nàng càng hưng phấn thanh âm rên rĩ càng lớn ta lại càng cảm thấy thỏa mãn. Đây là thứ mà nữ nhân so với nam nhân thô kệch cách biệt, không thể lí giải được.

Bên tai tiến thở dốc truyền đến ngày càng kịch liệt, người nằm dưới bấu lấy tay ta ngày càng mạnh. Ta biết nàng sắp đến vì thế ra vào càng dùng sức...

Ngay tại thời khắc cao trào kia, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra.

Ta thất thần dừng ngón tay lại, nữ nhân kia lêи đỉиɦ la lớn, thanh âm giữa ngày hạ càng chói tai...

Mà ở góc cửa hé ra một khuôn mặt lạnh lùng...

Là Thượng Kiệt????

Hết chương 2