Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trung Cung Lệnh

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mùng Một Tết Nguyên Đán.

Tang Chi nặng tâm sự, nàng hối hận đêm giao thừa kia đã không có dũng khí hỏi Tố Lặc cho rõ ràng, hối hận mình đã lờ đi mà từ chối. Nhưng hối hận lúc này cũng chẳng còn tác dụng. Nàng nghĩ, nếu như lúc trước sớm biết Tố Lặc chính là Hoàng hậu, nếu sớm biết chủ nhân của nơi đến ngay cả mình cũng không nhịn được mà chán ghét chính là Tố Lặc, vậy nàng nhất định đến bên người kia.

Bởi vì, điều Tang Chi thực sự quan tâm không phải là vinh hoa phú quý, càng không phải là loại 'thấy sang bắt quàng làm họ' kia. Điều nàng để tâm chính là, rốt cuộc ý nghĩa của cuộc sống này là gì,và đối với nàng, là ý nghĩa của việc tồn tại trong tòa Tử Cấm Thành này. Ngày từ đầu từ khi còn chưa quen biết Tố Lặc, mọi hành động của nàng đều hướng về một mục đích duy nhất – là an toàn giữ được mạng sống. Từ khi quen biết Tố Lặc, rốt cuộc nàng mới tìm được chút niềm vui ở vương triều Đại Thanh nàng đang mắc kẹt. Người sống trên đời, quan trọng nhất là điều gì đây? Không biết đối với người khác thì thế nào, nhưng đối với Tang Chi nàng, quan trong nhất vẫn là nhân tính và tình cảm. Có nhân tính mới có thể có tình cảm, có tình cảm thì cuộc sống mới có thể vui vẻ có ý nghĩa, còn công danh lợi lộc những thứ kia, suy cho cùng cũng chỉ là thủ đoạn. Nàng rất rõ ràng, cũng rất coi trọng những điều này, cho nên mới quý trọng việc gặp Tố Lặc nơi thâm cung trùng trùng này tới như thế.

Trước kia nàng chưa từng muốn đi theo Tố Lặc, là vì nàng và Tố Lặc trước nay đối đãi như bằng hữu, và một khi nàng ở bên người kia, vậy nàng sẽ dùng thân phận của một cung nữ, trở thành nô tài của Tố Lặc. Nghĩ đến kiểu quan hệ này, trong lòng Tang Chi liền cảm thấy phiền phức khó chịu. Hơn nữa nàng vẫn luôn cho rằng Tố Lặc là một cách cách, sinh hoạt hằng ngày nhất định sẽ chẳng thiếu người lo lắng.

Nhưng nàng tuyệt không hề nghĩ tới, Tố Lặc lại là Hoàng hậu.

Là Hoàng hậu, cũng có nghĩa cuộc sống của người kia, một chút cũng không tốt đẹp gì. Bằng hữu của Tang Chi ở Thanh triều, người duy nhất nàng thực tâm lo lắng quý trọng, người có cuộc sống hẳn là không thoải mái dễ dàng gì, mà chính nàng lại từ chối bầu bạn với người này. Nghĩ đến điều này, Tang Chi hối hận không thôi.

Nàng cùng Lục Oanh cùng tới Thừa Càn cung. Lục Oanh hầu hạ trong điện, nàng vẫn như trước, làm vài việc tay chân bên ngoài. Vừa làm vừa nghĩ, hiện tại phải làm thế nào mới có thể tới Khôn Ninh cung đây? Dù sao Tang Chi chẳng qua cũng chỉ là một cung nữ mặc người định đoạt, quyền sinh quyền sát đều nằm trong tay người, chớ nói đến việc tự mình quyết định sẽ tới cung nào làm việc. Hơn nữa cung nữ trong nội cung đều do điển chế sắp xếp, tên tuổi xuất thân đều được ghi lại rõ ràng. Như vậy, muốn đi Khôn Ninh cung chỉ còn có hai con đường, hoặc khiến cho Hoàng quý phi nương nương đuổi nàng tới Khôn Ninh cung, hoặc làm cho Hoàng hậu tới đòi người. Nhưng hiện tại cả hai con đường này đều là bất khả thi. Hoàng quý phi nương nương căn bản không biết đến Tang Chi, mà nếu biết, một người luôn cẩn thận chu toàn như Hoàng quý phi sẽ không dễ đuổi cung nữ Thừa Càn cung tới Khôn Ninh cung. Mà chỗ Hoàng hậu – Tang Chi không khỏi khẽ thở dài một tiếng, sao Tố Lặc lại có thể là Hoàng hậu chứ? Nàng vẫn không thể tin được, vì vậy trong lòng lại vẽ ra một viễn tưởng, "Cũng có thể là không phải. Trừ phi tận mắt nhìn thấy, bằng không không thể đoán bừa." Nhưng chính nàng lại rõ hơn ai hết, bất quá tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, rồi nàng lại cảm thán – Tối qua nàng đã nói lời cáo biệt với Tố Lặc rồi, còn nói mấy lời kia, chỉ sợ sau này gặp được Tố Lặc thôi cũng đã là khó khăn.

Đồng Nhi bước tới phía nàng, "Tang Chi, vừa sang năm mới, như thế nào ngươi đã thở dài không dứt rồi? Này không phải là điềm tốt đâu." Vừa nói đã vừa đưa cổ tay tới trước mặt Tang Chi, khua khua mấy cái.

"Không có chuyện gì." Tang Chi lơ đãng, trả lời cho có. Đồng Nhi lắc lắc cổ tay nàng, ngữ điệu có chút khoa trương phấn khích, "Ai nha, ngọc này tuy là đồ tốt, nhưng đeo vào mùa đông thì quả là có chút lạnh đấy."

Tang Chi giương mắt nhìn, lúc này mới để ý bộ dạng dương dương tự đắc như sợ người khác không nhìn ra vòng ngọc trên cổ tay nàng. Tang Chi cảm thấy buồn cười, nhưng cũng chỉ thản nhiên nói một câu, "Rất đẹp."

"Ân, phải đấy!" nhận thấy Tang Chi chú ý, Đồng Nhi càng đắc ý, "Đương nhiên đẹp, là đồ chủ tử thưởng mà a, vô cùng quý giá!"

Tang Chi câu khóe môi cười, âm thầm lắc đầu.

Đồng Nhi chẳng để ý, lại cố ý hỏi nàng, "Tang Chi, quan hệ của ngươi và Lục Oanh tốt như vậy, ngươi có được lễ vật gì từ nàng ta hay không?"

"Một bộ y phục."

"Y phục ở đâu ra?"

"Lục Oanh tự mình làm a."

"Nha..." Đồng Nhi kéo dài thanh âm, "Dù sao thì vẫn chỉ là đồ của nô tài thôi a..." Ánh mắt nàng thêm vài phần tự đắc, dường như việc được chủ tử thưởng đồ là một việc vô cùng vinh quang.

Tang Chi chỉ duy nhất cảm thấy buồn cười, cũng chẳng so đo với nàng. Nàng thuận miệng hỏi, "Vậy là Hoàng quý phi nương nương thưởng cho ngươi?"

Không ngờ Đồng Nhi lại bĩu môi, liếc nàng một cái, "Tuy không phải là Hoàng quý phi nương nương thưởng, nhưng tóm lại là đồ của chủ tử thưởng đấy, vẫn là quý giá hơn của ngươi."

"Trừ Hoàng quý phi nương nương ra thì còn ai khác là chủ tử của ngươi nữa?" Tang Chi cảm thấy kỳ quái.

Đồng Nhi hừ một tiếng, "Chủ tử của ta đương nhiên là Hoàng quý phi nương nương." Rồi liền đi tới nơi khác, không nhiều lời với Tang Chi thêm nữa.

Tang Chi đảo mắt, cũng không có tâm tư để ý đến người nọ. Hiện tại nàng chỉ nghĩ tới, rốt cuộc thì làm thế nào mới có thể tới Khôn Ninh cung.

Hiện tại trời đang còn tảng sáng, Hoàng quý phi nương nương đã chuẩn bị xuất cung tới thỉnh an chúc Tết Thái hậu và Hoàng hậu rồi, Lục Oanh cũng đi theo hầu hạ. Lúc này trở về, từ xa xa Tang Chi đã có thể thấy Lục Oanh, không khỏi treo lên một mạt cười khẽ. Lục Oanh cảm nhận được ánh mắt của nàng, trong lòng cũng thực tâm cảm thấy chút vui vẻ dễ chịu.

Lục Oanh đang đỡ tay Hoàng quý phi nương nương bước đi, bỗng nghe chủ tử mở lời, "Sáng sớm trời lạnh, Hoàng thượng trước khi tảo triều[1] có nói hôm nay sẽ không tới thăm Vinh Thân vương nữa, có truyền lời dặn dò nội cung chăm sóc Hoàng tứ tử cho tốt, nhớ thay than, phủ thêm chăn, đừng để A ca nhiễm khí lạnh."

Lục Oanh vâng lời, đáp, "Vâng." Liền thức thời quay qua Tang Chi nháy mắt một cái.

Tang Chi để ý thấy, khẽ giật mình, lại nhìn thấy Lục Oanh đang vẫy tay với mình. Do dự một chút, nàng tiến về phía kia. Lục Oanh đỡ một tay của Đổng Ngạc thị, đứng bên người nàng, "Ngươi, lát nữa vào điện truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, nói rằng các ma ma nhớ thay than, phủ thêm chăn cho Vinh Thân vương."

Đổng Ngạc thị cũng thuận mắt quét qua Tang Chi, "Ngươi tên gì?"

"Tang Chi." Tang Chi lơ đãng khẽ đáp, không biết rằng Lục Oanh đang hoảng tới run rẩy, vội vàng đỡ lời, "Hồi bẩm quý phi nương nương, Tang Chi cũng như nô tì, xuất thân từ Tân Giả khố."

Nghe thấy Lục Oanh nhấn mạnh hai chữ 'nô tì' và 'hồi bẩm quý phi nương nương', Tang Chi như thể tỉnh ngộ, không khỏi thảng thốt trong lòng, nhận ra mình nhất thời vô ý phạm sai lầm rồi. Nàng cúi thấp đầu, "Hồi bẩm nương nương, nô tì tên Tang Chi."

"Tang Chi?" Không ngờ tới Đổng Ngạc thị đã vì một câu phạm cung quy mà chú ý tới nàng.

Tang Chi càng cúi thấp đầu, "Có nô tì."

"Ngẩng đầu lên." Mơ hồ nghe được tiếng Đổng Ngạc thị khẽ cười, âm sắc lời nói nhu hòa uyển chuyển.

"..." Mỗi lần nghe câu này, Tang Chi đều không thấy thoái mái gì. Nàng chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm ngẩng đầu lên. Dư quang rất nhanh lướt qua gương mặt Đổng Ngạc thị, nhận thấy thần sắc người kia vẫn còn ấm áp lắm, nhưng Tang Chi vẫn không thể nào thoải mái cho cam.

Biểu tình ấp áp, ngữ điệu nhu hòa, nhưng lời Đổng Ngạc thị nói ra lại khiến Tang Chi không thể không hoảng, "Chưa học xong quy tắc đã bị đuổi ra rồi sao?"

Tang Chi không nói được lời nào, Lục Oanh cũng sợ tới mức mặt đã chuyển sang màu đất.

Đổng Ngạc thị khẽ than thở, "Các ngươi đều cho rằng Thừa Càn cung vinh hoa phú quý, nhưng lại không biết rằng càng vinh hoa lại càng như đang ở trên lưỡi dao. Thân ở trong nội cung Thừa Càn cung, tuyệt đối không thể phạm phải nửa điểm sai lầm." Nàng dùng ánh mắt thương cảm như có như không liếc qua Tang Chi, "Truyền xuống, nhờ Trần ma ma dạy nàng ta học quy tắc cho tốt."

Tang Chi như vừa nghe sét giáng. 'Học quy tắc' trong cung chính là trừng phạt đấy, mà 'học quy tắc cho tốt' khác nào dùng nhục hình!

Lục Oanh lo lắng nhìn qua Tang Chi, nhưng một tiếng cũng không dám phát ra, chỉ cúi đầu theo sau đỡ tay Đổng Ngạc phi. Lại không ngờ Đổng Ngạc thị đi được ba bước, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về Tang Chi, "Ngươi không sợ? Không sợ hãi, cho nên không quỳ xuống cầu xin?"

Tang Chi đè xuống tâm tình, trầm giọng, ngữ điệu bằng phẳng vững vàng, "Là do nô tì không thạo quy tắc, phạm phải cung quy, nương nương dạy dỗ phải." Nói xong liền quỳ xuống, cũng giống như các cung nữ kia, ai nấy đều đang quỳ.

Nàng cũng không ngờ Đổng Ngạc thị yên lặng một khắc, sau đó lại hỏi, "Ngươi tên gì vậy?"

"Hồi bẩm nương nương, nô tì tên Tang Chi."

Đổng Ngạc thị yên lặng dò xét người đang cúi đầu thẳng lưng quỳ trên đất trong chốc lát, không nói thêm điều gì, lại xoay người đi.

--- Hết chương 19 ---

Chú thích:

[1] Tảo triều: Hoàng đế thượng triều lúc sáng sớm.

----

Editor lảm nhảm: Lết tới đây rồi, bắt đầu hay ho rồi~ Sau thế nào chưa rõ mờ hiện tại tui rất thích thoại của Đổng Ngạc thị, ko như motif Quý phi thường thấy, chế này đầu tiên là cho cảm giác rất 'huệ chất lan tâm', mờ vẫn thấy có gì đó ko bình thường như mình tưởng TvT
« Chương TrướcChương Tiếp »