Vĩnh Thọ cung như một góc đã chìm vào quên lãng, chẳng bao lâu sau Khác phi cũng đã tới. Mà ở Khôn Ninh cung nơi này, Phúc tấn Giản Thân vương cũng đã tiến cung yết kiến Hoàng hậu.
"Thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu vội tiến lên đỡ tay Phúc tấn, "Tỷ tỷ mau đứng dậy." Vị này chính là thân tỷ tỷ của Tố Lặc.
"Hoàng hậu nương nương..."
Phúc tấn vừa cất lời, Hoàng hậu cũng đã lên tiếng, "Tỷ tỷ, ở đây không có người ngoài, tỷ tỷ không cần khách sáo câu nệ như thế. Nhiều năm trôi qua như vậy hai ta mới có thể gặp lại."
Phúc tấn nghe vậy, rõ là cũng đau lòng, bèn cầm chặt lấy tay Hoàng hậu, "Muội chịu khổ rồi." Tuy nàng không ở nơi nội cung, nhưng trong nhà có muội muội, chuyện trong nội cung đương nhiên không thể không biết. Từ ấy đến nay vẫn luôn là canh cánh trong lòng, thương xót lo lắng.
"Những năm này tỷ tỷ vẫn tốt chứ?" Hoàng hậu kéo Phúc tấn ngồi xuống bên mình.
Phúc tấn gật đầu, "Chuyện của người Vương gia đều nghe, đều biết, còn chuyện ở nhà, Vương gia cũng đều lo lắng chu toàn." Lại dừng một chút mới nói thêm, "Hoàng hậu người ở trong cung, vốn cũng nên thân cận với Thái hậu một chút. Không có Thái hậu che chở, chỉ e chúng ta cũng chẳng được mấy ngày phú quý nhàn hạ."
Hoàng hậu có chút căng thẳng trong lòng, vẫn chỉ cười, đáp lại, "Đương nhiên, không có Thái hậu cũng sẽ không có bổn cung của hôm nay."
"Ngày sau nguuoiwf làm Thái hậu, hẳn cũng sẽ trên vạn người dưới một người như vậy. Khoa Nhĩ Thấm tộc của chúng ta..."
Không đợi Phúc tấn nói xong, Hoàng hậu bỗng ngắt lời nàng, "Tỷ tỷ!"
Phúc tấn hơi giật mình, kinh ngạc.
"Tỷ tỷ." Hoàng hậu chậm lại, "Tỷ tỷ có điều không biết. Trước nay bổn cung vẫn luôn hiếu thuận với THái hậu." Nói đến đây Hoàng hậu dừng lại, mới hỏi, "Tỷ tỷ cảm thấy bổn cung và Thục Huệ phi, ai thích hợp làm Thái hậu hơn?"
Phúc tấn thảng thốt, thầm nghĩ lời này không thể hồ đồ. Mặc dù là tỷ muội, nhưng chủ đề như vậy cũng không tiện bàn ra tính vào, huống hồ tương lai ai là Thái hậu cũng chẳng liên quan đến Phúc tấn. Vì vậy liền nói, "Hoàng hậu nương nương sao lại hỏi như vậy, đương nhiên là người mới phải, nhưng có điều chuyện này... vẫn là không nên bàn thì hơn."
"Ôi chao." Hoàng hậu thở dài, "Tỷ tỷ xem, cũng không giấu gì tỷ tỷ, Thái hậu dường như có điều bất mãn không hài lòng với bổn cung."
"Cớ gì lại như thế?"
"Còn không phải là vì..." Hoàng hậu nghiêng mặt đi, nhỏ giọng, "Bổn cung không được Hoàng thượng ưa thích, cũng chẳng... có hoàng tự."
Lời vừa nói ra Phúc tấn đã hiểu.
Hoàng hậu lại nói tiếp, "Hoàng thượng hết lần này đến lần khác đều tới chỗ Thục Huệ phi, mà Khôn Ninh cung này Hoàng thượng lại chẳng đến, như thế sao có thể có Hoàng tự! Tỷ tỷ..." Hoàng hậu nắm lấy tay Phúc tấn, "Thái hậu nếu có ý muốn bồi dưỡng Thục Huệ phi cho ngày sau, bổn cung nên thế nào?"
Phúc tấn hoảng hồn. Phế hậu cũng đâu phải chuyện nhỏ! Hoàng đế đã phế Hậu một lần, chẳng lẽ lại có đạo lý phế Hậu lần hai? Nhưng Hoàng hậu không có hoàng tự cũng không có ân sủng, với tính cách của Hoàng đế mà nói, cũng không phải không có khả năng phế Hậu hai lần. Mà nhất là không được Thái hậu coi trọng nữa... Nghĩ thế, Phúc tấn vội nói, "Hoàng hậu nương nương, chúng ta là thê tử, đương nhiên phải hầu hạ phu quân cho tốt mới phải. Hoàng thượng không tới, nương nương ngài vẫn có thể bày tỏ thiện ý quan tâm chứ?"
Hoàng hậu cười khổ, "Bổn cung há lại không bày tỏ thiện ý, nhưng thiên hạ này đâu ai không biết Thừa Càn cung là cung độc sủng, sợ bổn cung đương nhiên cũng chẳng thể cạnh tranh." Nhìn sắc mặt sầu lo của Phúc tấn, nàng lại nói thêm, "Huống hồ bổn cung là do Thái hậu đưa lên, Hoàng thượng tự nhiên sẽ không muốn nhìn bổn cung giơ tay múa chân trước mặt. Bổn cung... cũng đã hết cách rồi."
Tính khí của Hoàng đế, Phúc tấn cũng đã vài lần nghe Giản Thân vương kể qua, nay lại nghe Hoàng hậu nói vậy, nhịn không được mà thở dài. Lại nói, "Thục Huệ phi dù có thể nào nhưng cũng vẫn là không có khí độ nhất quốc chi mẫu, ngồi lên Hậu vị là phúc hay họa cũng còn khó nói. Thái hậu hẳn là sẽ không làm vậy chứ?"
"Tỷ tỷ, nếu như Thái hậu thực lòng muốn phế bổn cung, tỷ tỷ liệu có đứng ra giúp đỡ bổn cung hay không?"
Phúc tấn bối rối, nhất thời không trả lời được. Lẳng lặng suy nghĩ, hôm nay Hoàng đế còn trẻ, Thái hậu cũng còn khỏe, nếu thực sự muốn nâng đỡ Thục Huệ phi, Thục Huệ phi lại sinh được Hoàng tự, khả năng ngày sau đích tử của Thục Huệ phi kế thừa đại thống cũng là có lắm. Lại nhìn Hoàng hậu trước mắt này, mấy năm nay Hoàng hậu đã chịu không ít khổ, suy cho cùng thì cũng là thân muội, sao có thể không đau lòng lo lắng thay? Vạn nhất phế Hậu rồi, cả cuộc đời sau này cũng sẽ bị hủy hoại theo.
Trầm mặc hồi lâu, Phúc tấn nói, "Hoàng hậu nương nương yên tâm, so với Thục Huệ phi, vẫn là người thích hợp làm trung cung chi chủ. Huống hồ Thái hậu xưa nay luôn biết nhìn người, sẽ không có chuyện kia. Lại nói... trước sau gì hậu cung này cũng sẽ thu về một mối trong lòng bàn tay Hoàng hậu nương nương người, cũng đều là của Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị cả."
Hoàng hậu đáp, "Tỷ tỷ nói phải."
"Như vậy đi, không bằng để cho Mẫn Nhi tiến cung, hầu hạ Hoàng hậu nương nương?"
Hoàng hậu kinh ngạc, "Tỷ tỷ?" Mẫn Nhi nay vừa qua sáu tuổi, là thứ nữ của Giản Thân vương phủ, là nữ nhi thân sinh của Phúc tấn.
"Cũng đều là vì đại cục của Khoa Nhĩ Thấm tộc, Khoa Nhĩ Thấm tộc bình yên vô sự, nữ nhi Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị mới an ổn không lo."
Lời ấy cũng không có gì sai. Sau cùng, trách nhiệm trên vai Hoàng hậu là trách nhiệm vì đại cục, không phải vì cá nhân, mà mối liên hôn giữa Khoa Nhĩ Thấm tộc và Ái Tân Giác La thị mới là điều quan trọng. Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Giản Thân vương là đường huynh của Hoàng đế, vốn là mang dòng máu Hoàng tộc, để thân nữ nhi trở thành dưỡng nữ của Hoàng hậu, cũng khó ai có thể chê trách được.
Phúc tấn nhập cung vội vàng, xuất cung cũng lặng lẽ. Lặng lẽ thì lặng lẽ, hành động như vậy cũng chẳng khác tuyên chiến với Thái hậu là bao.
---
Sáng sớm ngày hôm sau có tin truyền tới từ Vĩnh Thọ cung, nói Tĩnh phi đổ bệnh nặng. Hoàng hậu cảm thấy kì quái, với tính tình của tĩnh phi, tuyệt đối không thể gục ngã như thế được. Hoàng hậu suy nghĩ ngược xuôi, nhưng đang còn án binh bất động đã nghe Từ Ninh cung truyền tới một đạo ý chỉ: án Giáng Tuyết hiên đã tra ra manh mối, lập tức triệu Thừa Càn cung Tang Chi.
Hoàng hậu nghe tin, lập tức biến sắc. Nàng không kịp để tâm tới Vĩnh Thọ cung, tranh thủ thời gian đi thẳng tới Thừa Càn cung. Nhưng xem ra Vĩnh Thọ cung còn nhanh hơn, đã sớm hơn nàng một bước, mặc cho Khôn Ninh cung và Thừa Càn cung gần nhau tới vậy, khi Hoàng hậu đến nơi Tang Chi đã bị người của Vĩnh Thọ cung ghì lấy rồi.
"Buông tay!" Sắc mặt Hoàng hậu đanh lại như thép luyện, nhìn đám thủ vệ và lão ma ma mà ánh mắt rét lạnh.
Mấy lão lão ma ma này đều là người của Thái hậu, những năm này đều đã nhìn quen bộ dáng yếu mềm thuận theo của Hoàng hậu trước mặt Thái hậu, căn bản cũng chẳng để Hoàng hậu trong mắt. Cho nên nghe Hoàng hậu nói như thế, cũng chỉ là dừng bước mà chẳng hề buông tay.
Một người nói, "Lão nô thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Thái hậu có lệnh, nô tài Tang Chi có dính líu đến án Giáng Tuyết hiên, vậy nên..."
"Bổn cung nói, buông tay." Hoàng hậu dường như không nghe thấy những lời kia, thản nhiên mà kiên quyết, "Sao vậy? Không nghe thấy lời bổn cung nói? Kháng chỉ bất tuân?"
Cũng không có hành động uy hϊếp, mà khí độ của Hoàng hậu lúc này khiến cả đám người đứng giữa Thừa Càn cung bất giác run lên.
Đổng Ngạc phi đứng bên trong, nhìn thấy tình hình bên ngoài như thế, chầm chậm đi tới hành lễ với Hoàng hậu, "Thần thϊếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an."
"Đứng lên."
Đổng Ngạc phi đứng dậy, tới bên cạnh Hoàng hậu.
Coi như là người của Thái hậu cũng chẳng thể không để Đổng Ngạc phi trong mắt. Mấy lão ma ma nhìn tình huống đột nhiên thành như thế, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Nhưng lệnh của Thái hậu cũng không thể không theo, bèn quỳ rạp trên đất, "Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng quý phi nương nương, đây là ý chỉ của Thái hậu, chúng lão nô không thể bất tuân."
"Án Giáng Tuyết hiên là do bổn cung định đoạt, không nhọc đến Thái hậu phải bận tâm."
Mấy lão ma ma đưa mắt nhìn nhau, không biết đáp thế nào, chỉ đành nối, "Đúng vậy, lão nô tuân chỉ."
"Án này, việc điều tra là của Vĩnh Thọ cung Tĩnh phi quản, tại sao lại đến tay Từ Ninh cung? Vĩnh Thọ cung vô dụng đến như thế có phải không?" Hoàng hậu lạnh mặt, "Người đâu, đưa nô tài Tang Chi đến Vĩnh Thọ cung cho bổn cung!"
Không ai kịp phản ứng, cũng nhân lúc không ai nói gì, Tang Chi đã bị đẩy tới Vĩnh Thọ cung.
Lúc này, Vĩnh Thọ cung cũng đã đủ loạn. Nhất thời, Vĩnh Thọ cung vốn lạnh lẽo buồn tẻ, lúc này lại trở nên náo nhiệt.
Khác phi còn đang ngồi đợi Thái y tới chẩn bệnh, nghe thông truyền Hoàng hậu và Hoàng quý phi cùng tới, vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Tĩnh phi đột nhiên đổ bệnh?" Hoàng hậu nhíu mày, nhìn vào trong giường.
Khác phi lập tức quỳ xuống, "Thần thϊếp thật sự không rõ, Tĩnh phi hôm qua còn đang khỏe mạnh, đến sáng nay đột nhiên lại như vậy."
Đôi mắt Tĩnh phi nhắm nghiền, Hoàng hậu ngồi bên mép giường, nắm lấy bàn tay Tĩnh phi, đột nhiên lại thấy đầu ngón tay Tĩnh phi khẽ động, lặng lẽ kín đáo viết trong lòng bàn tay nàng một chữ "Trị".
Hoàng hậu cúi đầu ngồi bên giường, nhìn người đang nhắm mắt nằm đó, có vẻ chẳng hề muốn tỉnh lại. Một hồi trầm mặc, Hoàng hậu bỗng ngẩng đầu, sắc mặt âm trầm khó coi đến cực điểm, như đã giận tím mặt, "Các ngươi! Một đám vô dụng! Cung nhân như các ngươi bổn cung còn giữ lại làm gì? Thái hậu thân thể bất an, Điệu phi đổ bệnh qua đời, nay đến Hoàng quý phi và Tĩnh phi cũng đều như thế! Các ngươi thân là nô tài, rốt cuộc là hầu hạ chử tử hay là hãm hại chủ tử! Bổn cung không ra tay chấn chỉnh các ngươi liền không biết giới hạn có phải hay không? Người đâu!"
Thái Uyển Vân lập tức tiến lên.
Hoàng hậu hạ lệnh, giáng tội Trữ Tú cung Lan Tú, cắt phạt ba tháng bổng lộc của toàn bộ cung nhân lục cung, lại giao cho Thái Uyển Vân chủ trì thẩm tra cung nhân, người vô dụng lập tức giáng, toàn bộ tuyển lại từ Trữ Tú cung. Chỉ qua một cái chớp mắt, hậu cung đã thay máu.
Thái hậu nghe tin, đương nhiên sẽ không hài lòng, nhất thời lại chẳng có lí do để quang minh chính đại quở trách Hoàng hậu. Hành động lần này của Hoàng hậu ảnh hưởng đến cả Thừa Càn cung, Hoàng đế cũng nghe được qua lời Hoàng quý phi, đứng ở vị trí của Hoàng đế mà nói, hắn lại càng tán thưởng hành động này, đương nhiên muốn khử sạch tai mắt của Thái hậu khắp lục cung.
Tang Chi, với tư cách là nghi phạm Giáng Tuyết hiên, rốt cuộc lại bị giữ lại ở Vĩnh Thọ cung. Án này nguyên bản đã giao cho Tĩnh phi và Khác phi, Hoàng hậu cũng không tiện đích thân nhúng tay, bèn quyết định đẩy tới cho Khác phi thẩm tra. Khác phi cũng không thể cự tuyệt.
Chỉ cần Khác phi đóng lại án này ngay ở Vĩnh Thọ cung, coi như Thái hậu có muốn làm gì cũng không thể ra tay lộ liễu được nữa.
Nhưng Thái hậu lại chẳng để chuyện ấy xảy ra. Khác phi còn chưa kịp thẩm tra, Tô Ma Lạt Cô đã xuất hiện ở Vĩnh Thọ cung rồi.
--- Hết chương 139 ---