Chương 1-3: Tiết tử

Ninh Thọ cung.

"Văn Lan, ngươi có hối hận không?"

"Hối hận vì cái gì?"

"Hối hận... hối hận đã vì ta mà bị giam cầm trong thâm cung cả đời..."

"Nàng a, tại sao lại có suy nghĩ ngốc nghếch như vậy", nếu có hối hận, cũng là hối hận không thể ở bên nàng sớm hơn. Nếu như năm xưa ta tới bên nàng sớm hơn một chút, nàng cũng sẽ không phải hứng chịu những đau khổ kia.

"Văn Lan..."

"Sao vậy?"

"Ta thấy... đủ rồi."

Khang Hy năm thứ năm mươi sáu, Nhân Hiến Hoàng thái hậu hoăng thệ, hưởng thọ bảy mươi bảy tuổi.

Ta cũng thấy đủ rồi, quá đủ rồi.

Cuộc đời này, nói dài thì rất dài, nói ngắn cũng thật ngắn.

Trăm ngàn năm biến chuyển đổi thay, trăm ngàn năm xa không thể chạm. Vẫn mãi là lưu luyến thời gian.

Dù sao đời này của ta cũng không uổng phí, có thể ở bên nàng bầu bạn.

Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Tố Lặc, quả thực trời cao đối với ta không tệ.

Còn nhớ rõ khi ấy, màu sắc rực rỡ, hoa văn đẹp đẽ, phong quang vô hạn, nàng ngồi trên bậc cao nơi thềm ngọc, điềm tĩnh mà vẫn sáng lạn như đóa hoa đẹp nhất thế gian. Triều bào gấm vàng thêu kim phượng, hoa phục tràn ngập đại điện cũng chẳng thể làm dáng vẻ trầm tĩnh tao nhã của nàng lu mờ dù chỉ một phần.

Cách trăm ngàn bậc thang, cách văn võ đại thần khắp quảng trường, cách cả Kim Loan điện đồ sộ bức người nhưng nhạt nhẽo vô vị.

Chỉ cần một ánh mắt, cũng là cả một khoảng trời xa xôi.

Người đời đều nói Đổng Ngạc phi kia là tuyệt sắc giai nhân, nhưng đối với ta, trầm như núi tĩnh như nước, như nàng, mới là nữ tử đẹp nhất thế gian này.

Đáng tiếc, chỉ có ta biết điều này.

Nhưng cũng thực may mắn, may mắn chỉ mình ta biết.

Ta biết. Tố Lặc, ta biết.