Chương 29: Tụ họp sinh nhật

Đường Chi Hứa cảm thấy rằng, cuộc gọi của buổi sáng hôm nay quả thật có độc. Hiện giờ bất cứ hành động gì của Lê Khanh, ở trong mắt của anh, đều bị phóng đại lên rất nhiều lần.

Thoạt nhìn là một người học trò rất ngoan ngoãn, hiện giờ, tại sao lại trở nên kỳ quái như vậy?

Càng nghĩ càng thấy phiền não, không nghĩ ra hậu quả chặn đường đứng dậy. Thân hình của Đường Chi Hứa hấp dẫn ánh mắt của mọi người, bao gồm cả Lê Khanh, bước chân dừng lại, anh đành phải giải thích nói: “Bên trong này hơi nóng, tôi đi ra ngoài một chút.”

Sau đó, không đợi cho mọi người phản ứng, lập tức rời khỏi vị trí của mình, đi tới phía trước cửa. Một tiếng “cạch” vang lên, kéo tất cả những suy nghĩ xa xôi của mọi người trở về.

Mọi người bàn luận, có người trực tiếp đứng lên để thảo luận.

“Ai động tới anh Đường? Ai dám xúc phạm anh ấy?”

“Không biết nữa, vừa nãy mời rượu còn thấy tốt lắm mà.”

“Mọi người không cần phải suy nghĩ nhiều đâu, anh Đường đã nói rằng bên trong này có chút nóng mà.”

Thật sự vinh hạnh, lời nói của Đường Chi Hứa đã thu hoạch được một đống ánh mắt tò mò về mình. Người nam sinh tựa lưng, hơi rụt về sau ghế. Trong ánh mắt biểu hiện một ý tứ thật sự rõ ràng: Có, có vấn đề sao?

Ngay sau đó, cả bàn ăn đều rất ăn ý, mọi người đều thu hồi lại ánh mắt của mình.

Nam sinh: “?”

Ra khỏi phòng ăn, được phát hiện ánh sáng so với bên ngoài phòng ăn còn nóng hơn, theo bản năng nhanh chóng nhíu mày lại. Bên trong nóng là vì có nhiều người, bởi vì điều hòa không có hoạt động mạnh, bên ngoài nóng là do bản sắc thiên nhiên vốn có, từng đợt từng đợt ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua những tầng mây mỏng cao chót vót chiếu xuống khắp nơi, đúng là sự ấm áp luôn được yêu thích hơn.

Lợi dụng sự ấm áp, đem một chút quái lạ đặt ở đáy lòng, Đường Chi Hứa cảm thấy được cũng không phải nóng quá, tâm trạng cũng không còn phiền muộn nữa, khóe miệng rốt cuộc mới có được sự tươi cười.

Ngoại trừ phớt lờ những ánh mắt kia, còn có những lờ mờ và lạnh lùng, cùng với những gợn sóng nhỏ. Một lần nữa đẩy cửa đi vào, tất cả mọi người đều thu hồi ánh mắt lại giống nhau, đồ ăn cũng đã được ăn đến hơn phân nửa.

"Đều xong rồi chứ?" Đường Chi Hứa trực tiếp hỏi.

"Đều xong cả rồi anh Đường!" Có người trả lời.

"Vậy đi thôi!" Đường Chi Hứa nói.

Phòng karaoke bên cạnh được trang trí theo phong cách hoang dã, hai bên cửa thủy tinh có hai bức hình, là đại diện rõ ràng cho những phái theo phương Tây, giống như đối nghịch với đồ ăn Trung Quốc vậy.

Gần hơn bốn tiếng, những ghế ngồi mới bắt đầu từ từ sôi nổi lên. Tránh khỏi một số người say rượu, đoàn người của Đường Chi Hứa rốt cuộc mới có thể đến bên trong ghế ngồi của mình.

Diện tích rất rộng, nhìn qua còn có thể chứa thêm được mười người nữa. Có thể nói karaoke là địa bàn của Đường Chi Hứa. Trong một lát mới phát hiện ra Lê Khanh vẫn giống như trước, tự mình đi vào rồi ngoan ngoãn khéo léo kiếm chỗ ngồi, giống như một pho tượng bình thường vậy.

Anh đem microphone đưa cho người bên cạnh, đi về phía sô pha của Lê Khanh. Không biết vì sao, dưới những chùm tia sáng với màu sắc rực rỡ bên trong phòng, Đường Chi Hứa lại còn có thể nhìn ra được mặt của Lê Khanh đang ửng đỏ.

Theo lý thuyết, qua ít nhất một tiếng, có lẽ là đã tiêu tan rượu đi một ít. Đến gần lúc sau, lại phát hiện có điều không thích hợp. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào một phương hướng, ánh mắt trên mặt trang trọng nghiêm túc, nhìn như tỉnh táo, thật ra... dường như Đường Chi Hứa lo lắng nhìn vào ánh mắt của Lê Khanh.

Ừ, thật sự ngốc, còn có chút chất phác.

Ngồi thẳng lưng, hai tay rất có quy củ để lên chân, hai chân khép lại, trong một khoảnh khắc như thế, thật đúng là cực kì giống... bé ngoan.

"Lê Khanh?" Đường Chi Hứa lấy tay vỗ nhẹ vào bả vai của Lê Khanh, giọng nói có chút tự giác mà dịu dàng đi rất nhiều.

Lê Khanh không phản ứng, ngoại trừ khi Đường Chi Hứa vỗ vai cậu thì thân thể của cậu lắc lư một, chứng minh được rằng người này vẫn còn sống.

"Lê Khanh?" Đường Chi Hứa lại kêu một lần nữa.

"Bé ngoan?" Anh giơ cánh tay lên, vốn định tát nhẹ một cái cho tỉnh, kết quả khi lòng bàn tay mới đυ.ng tới hai má của Lê Khanh, rõ ràng cảm nhận được độ ấm áp trên tay, có chút nóng.

Còn chưa kịp nghĩ muốn cái gì, chợt nghe thấy Lê Khanh rốt cuộc cũng nói chuyện.



"Đừng có đánh tôi, cậu bị ngu à." Gằn giọng nói từng tiếng, vẻ mặt cũng cực kì chăm chú.

Nếu không phải thấy ánh mắt của cậu không có chút tia suy nghĩ nào, Đường Chi Hứa có thể nghĩ rằng Lê Khanh thật sự cùng anh thảo luận đề tài "Bị đánh cho ngu đần" này.

"Lê Khanh, cậu say rồi." Dựa vào những thứ trên, Đường Chi Hứa rất nhanh chóng nói ra đánh giá của mình.

"Tôi không có say." Lê Khanh nói xong thì cúi đầu, nhìn thấy ly rượu trên bàn, giống như là đang nhớ lại một thứ gì đó.

Đường Chi Hứa: "..."

Những lời này nghe thật quen. Khoảng cách rất gần, Đường Chi Hứa thật dễ dàng liên tưởng đến cảnh bên trong quán đồ ăn Trung Quốc vừa nãy.

"Ôi!" Trong khung cảnh ồn ào, Đường Chi Hứa phiền muộn thở dài, âm thanh rất nhỏ, không có ai chú ý tới. Nói vậy, khi đó là do Lê Khanh say đi!

Ma quỷ như thế nào mà anh lại có thể đi tin lời nói của Lê Khanh, tin rằng cậu không có say! Chẳng qua là Lê Khanh khi say rượu thật sự rất ngoan ngoãn, an phận ngồi tại chỗ, Đường Chi Hứa nhẹ nhàng thở ra. Có câu là: Không sợ người say rượu, chỉ sợ người mượn rượu để quậy phá.

Bắt gặp Lê Khanh im lặng đứng tại chỗ, không có quậy phá, anh yên tâm hơn rất nhiều. Rốt cuộc là thiếu niên tuổi mới lớn sao, ngoại trừ ngay từ đầu Đường Chi Hứa lo lắng một chút, lại một lần nữa buông thả mình.

Karaoke, nhất định không thể thiếu được trò chơi nói thật hay mạo hiểm. Chuyện tốt này là được Đồng Viễn chủ động đưa ra, Đường Chi Hứa không có ý kiến, mọi người càng thêm sốt ruột. Tùy tiện nhặt lên một vỏ chai rượu từ mặt đất, lấy để đạo cụ cho trò chơi.

Tới gần bắt đầu trước, Đồng Viễn liếc mắt nhìn Lê Khanh đang ngồi trên sô pha ở một góc sáng sủa, hỏi: "Học thần Lê, cậu có muốn chơi không?"

"Cậu ấy say, không chơi được." Không đợi cho Lê Khanh trả lời, âm thanh của Đường Chi Hứa bên đây đã truyền tới.

"Say?" Giọng nói của Đồng Viễn mang theo sự nghi ngờ, hiển nhiên là không tin.

Bởi vì giờ phút này Lê Khanh ngồi thật sự nghiêm chỉnh, trên mặt không có biểu cảm gì, ngược lại còn thật sự, càng đừng nói tới đây là vẻ ngoài của một người khi say rượu.

"Không giống lắm?" Đồng Viễn nghĩ rồi cũng hỏi ra.

"Cậu đừng có nói nữa, tôi cũng suýt chút nữa bị lừa." Tâm trạng của Đường Chi Hứa đột nhiên rất tốt nói: "Tốt lắm, bắt đầu đi, cậu ấy say rượu nhưng cũng rất ngoan."

"À!" Đồng Viễn hậm hực thu hồi lại ánh mắt.

Trương Hạn chủ động làm người xoay cái bình rượu. Lần đầu tiên, sau khi xoay vài vòng, xem ra bình rượu có chút yếu ớt dừng lại ở trước mặt một người nam sinh nhỏ.

Trường Hạn trực tiếp hỏi: "Nói thật hay mạo hiểm?"

"Nói thật đi!" Người nam sinh nhẹ giọng trả lời.

Nhìn thấy một người cậu bé nhỏ người như vậy, nhìn thoáng qua rất vô hại, cho nên dễ dàng đứng đầu cho đề tài này.

"Cậu đã từng có suy nghĩ dâʍ đãиɠ chưa?" Không biết là ai không có ý tốt mở miệng hỏi.

"Không, không có, cũng không có." Giống như không phụ sự mong đợi của mọi người, người nam sinh này lập tức mẫn cảm với loại đề tài này nên lập tức xấu hổ, lắp bắp trả lời.

Đến phiên người nam sinh này xoay cái chai, vận khí cậu ấy vô cùng tốt, vừa xoay đã xoay tới trước mặt Đồng Viễn.

Đồng Viễn: "... Mẹ kiếp thật sự kí©h thí©ɧ quá." Cậu ta than vãn thở dài, tiếp tục nói: "Tôi chọn mạo hiểm."

"Gọi điện thoại cho chị Điền, nói rằng cậu phải chia tay với cô ấy." Lúc này, những chuyện tốt giữa những người nam sinh đúng là không thể thiếu được.

Giữa trưa sau khi liên hoan, Điền Mai có việc nên phải đi trước, vẫn chưa có tới được karaoke, lúc này mọi người đều bắt đầu tinh ranh!

"Chuyện nhỏ, chờ chút!" Đồng Viễn quay đầu lấy điện thoại ra, mọi người theo bản năng nín thở.

Vài giây sau, nghe tiếp.

"Alo?"



"Điền Mai, chúng ta chia tay đi!"

"Được, vậy chia tay đi!" Người bên kia sảng khoái nói.

"..." Một tiếng này không có chút tiết tấu gì cả, khiến cho Đồng Viễn choáng váng.

Mọi người cũng sửng sốt, nhìn nhau không dám lên tiếng. Không đợi đến sự phản ứng của mọi người, giọng nói thánh thót của nữ sinh ở đầu dây điện thoại bên kia lại mở miệng.

"Anh chơi tới ván thứ mấy rồi?"

"Hai." Đồng Viễn còn chưa phản ứng kịp, theo bản năng nói.

"Hôm nay vận may của anh bị anh Đường hút hết rồi hay sao?"

"..."

"Lần sau chọn nói thật đi, bà ngoại đến nhà, bà đây không có thời gian để nói chuyện với anh." Điền Mai lười nói những lời vô ích nói.

"Vâng." Đồng Viễn bị vợ quản nghiêm đến mức cảm thấy oan ức.

Sau khi cúp máy, mọi người với dáng vẻ được ăn no. Bị bắt đút vào một bụng đầy sự ngọt ngào như vậy, có người tức giận bất bình mở miệng nói: "Anh Đồng Viễn, anh rất không có khí thế đó, mới vừa rồi như vậy hóa ra là bị vợ mình quản nghiêm quá!"

Đồng Viễn nhìn về phía Đường Chi Hứa, anh rất thờ ơ và mẫu mực ngồi ăn dưa một mình. Ngay vào lúc đầu óc đang quay cuồng, cậu ta đột nhiên nảy ra một ý.

"Tôi không phải..." Chỉ thấy cậu mờ mịt nhìn Đường Chi Hứa, mơ màng nhìn thoáng qua mọi người, sau đó cậu lại giống như bất đắc dĩ nói: "Tùy anh Đường thôi!"

"Tôi cũng không có vợ." Đường Chi Hứa vắt chéo chân, suy nghĩ một chút rồi lại nói một câu: "Có cũng phải là phát huy được bản lĩnh của người chồng."

Mọi người cười cười, tiếp tục chơi. Hơn phân nửa mọi người đều đã bị chỉ trúng, rốt cuộc cũng đến phiên Đường Chi Hứa.

"Khụ khụ!" Đồng Viễn giả ho khan hai tiếng, lập tức thừa cơ hãm hại nói: "Anh Đường phát huy bản lĩnh của người chồng của chúng ta xin hãy phát biểu một chút cảm nghĩ."

"Mạo hiểm!" Đường Chi Hứa cũng không để ý, lập tức nói.

"Dựa vào việc anh Đường nói rất nhanh không cần suy nghĩ như vậy đã lập tức nói ra." Với suy nghĩ muốn hãm hại Đường Chi Hứa, kết quả cứ như vậy sẽ không có trò hay để xem, trên mặt Đồng Viễn lộ vẻ không vui.

"Hỏi đi!" Đường Chi Hứa không để ý đến cậu ta, chuyển bình rượu về phía người trước một cái rồi hỏi.

Trong lòng Trương Hạn căng thẳng, không chút dấu vết liếc mắt nhìn sang Lê Khanh đang ngồi quy củ bên cạnh, nói ra những lời trong lòng: "Nói một thứ gì đó tương tự như việc cắt đứt quan hệ với Lê Khanh."

Chỉ thấy rằng khi cậu ta vừa dứt lời, mắt thường cũng có thể cảm nhận được không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Đường Chi Hứa nhìn cậu ta một cái thật sâu sắc, biết rõ rằng đây cũng chỉ là trò chơi, thế nhưng vẫn có sự bực bội.

Về phần nguyên nhân của sự bực bội, kìm chế lại trong lòng, không nghĩ ra được, cho nên anh cho rằng đó là sự thông minh và tiếc nuối. Trong phút chốc, Đường Chi Hứa đã đứng dậy, bước từng bước, đi về phía Lê Khanh.

Ánh mắt của mọi người đều di chuyển theo từng bước chân của Đường Chi Hứa, có người còn tắt nhạc, để chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này. Lê Khanh bắt gặp Đường Chi Hứa ngồi xổm trước mặt cậu, tầm mắt cũng rút khỏi vị trí ban đầu.

"Bé ngoan, chúng ta cắt đứt quan hệ đi!" Thật sự đơn giản mà thô bạo, đã nói những điều tương tự rồi, Đường Chi Hứa cũng không điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Lê Khanh tự hỏi vài giây, giống như đang cân nhắc, sau đó trên mặt biểu hiện ra ý cười nói: "Được!"

Lê Khanh vừa nói xong, Đường Chi Hứa lập tức nghe được phía bên kia có một trận hít sâu. Quay đầu lại một chút, không vui "Chậc" một tiếng, còn không có động tác gì, trong vạt áo có gì đó không bình thường, cúi đầu nhìn lại, Lê Khanh đang giống như một đứa nhỏ kéo vạt áo của anh.

Đường Chi Hứa hoàn hồn, một lần nữa nâng mắt lên, nhíu mày dùng ánh mắt ý bảo gì.

Lê Khanh mím môi, học theo động tác của Đường Chi Hứa, nghiêng đầu, làm ra dáng vẻ không thể có sự thương lượng nói: "Hai phút, không thể hơn."

"Cười khúc khích!" Đường Chi Hứa cảm thấy được rằng trong lòng anh mềm ra, giống như kẹo đường vậy, cả người có chút lâng lâng, nói với Lê Khanh: "Được, hai phút thôi."