Chương 27: Quà sinh nhật

Về tới nhà, Đường Chi Hứa thả Toàn Toàn xuống mặt đất.

Cô bé nhỏ quả nhiên ấm áp mềm mại, còn ở nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích. Nếu như là Hướng Hướng mà nói, đoán chừng đã biến mất ở trước mặt. Dưới đáy bàn trà sofa có một ngăn giữa, thân thể của nó có thể đã giấu vào trong cái chỗ âm u kia, khắp nơi đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Không thể không nói, mèo theo chủ vẫn có một chút nguyên lý.

Anh chuẩn bị đầy đủ thức ăn xong, đi chỉnh trang lại bản thân. Ngày mai là sinh nhật của anh, trên người dính dính nhớt nhớt cũng không được hay cho lắm.

Anh rửa mặt xong trong mười phút, sau đó từ trong phòng vệ sinh bước ra thì bắt đầu tìm kiếm một địa điểm tốt ở trên mạng.

Cuối cùng anh tính toán dựa theo đánh giá và vị trí, tuyển chọn ra một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc ở phía đông thành phố, ở cạnh bờ sông, kế bên còn có một quán KTV, buổi tối còn có cảnh đêm.

Cơm no rượu say, hát một khúc ca, lại tiếp tục tản bộ bồi dưỡng tình cảm sâu đậm cũng rất tốt.

Anh đặt hẹn trước vị trí tốt, bảo Đồng Viễn đi thông báo xuống dưới, bản thân anh tự mình gửi cho Lê Khanh một cái tin nhắn ngắn gọn.

Anh cởϊ qυầи áo, nằm ở trên giường chơi trò chơi, thắng liên tiếp mấy ván, thế nhưng vẫn không nhấc nổi hứng thú. Anh đặt điện thoại sang một bên, nhàn rỗi không có chuyện gì làm, bắt đầu tự hỏi không biết Lê Khanh sẽ tặng quà gì đây?

Gần đây anh có xem qua một chút tin tức thời sự trên mạng, nghe nói đối với học sinh, chỉ cần tặng cấp ba thì vĩnh viễn sẽ không lỗi thời.

Ách, nhưng mà anh cũng không biết cấp ba là cái thứ gì.

Chẳng lẽ là máy chơi game của thế kỷ trước à? Hay là công nghệ kỹ thuật cao mới ra? Hoặc là… anh càng nghĩ càng cảm thấy có hứng thú, càng nghĩ càng thấy phấn khởi. Chi Hứa cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, tìm kiếm ý nghĩa của “cấp ba”.

Hàng đầu tiên: Five Emperors and Three Kings, còn được gọi là Five Stars and Three Chens.

Hàng thứ hai: Thi đại học 5 năm mô phỏng 3 năm...

“Fuck!”

Anh quay lại trang chủ, bấm phím số trên điện thoại, gọi điện cho Lê Khanh.

“A lô, Chi Hứa đấy à.” Là một giọng nam già dặn ôn hòa.

“Quà sinh nhật ngàn vạn lần không được tặng Five-Three, nếu không tôi sẽ nổi nóng với cậu đấy!” Đầu óc Đường Chi Hứa chứa đầy bột nhão, nói lung tung một hồi.

“…” Lê Khanh từ trên giường ngồi xuống, sửng sốt vài giây, sau đó bật cười thành tiếng: “Sao có thể như vậy được chứ, để cho cậu phải hoàn toàn lãng phí.”

Chi Hứa: “…”

Rõ ràng anh phải nên vui vẻ mới đúng, nhưng mà anh lại vui không nổi.

Ha ha, lãng phí thật không?

Anh đột nhiên cong khóe môi, ở giữa con ngươi lóe lên ánh sáng không có ý tốt.

“Đường…” Lê Khanh ở đầu bên kia điện thoại qua một hồi lâu vẫn chưa lên tiếng, cậu vừa định mở miệng thì điện thoại lập tức cúp máy.

Lê Khanh nhìn điện thoại mất kết nối, hai hàng lông mày dùng sức vặn vẹo, giữa trán nổi lên một cái rãnh nhỏ, hai cánh môi mím lại thật chặt.

Đường Chi Hứa gọi điện thoại tới đây, chỉ để nói cho cậu biết không cần tặng quà sinh nhật là Five-Three thôi sao?”

Anh vẫn là một người không có mắt nhìn như cũ!

Lê Khanh không tiếng động thở dài, một lần nữa quay trở lại trên giường.

Ngược lại ở bên kia, Chi Hứa vừa cúp điện thoại tâm trạng đặc biệt tốt.

Tốt như gì đâu luôn ấy…



Cụ thể chỉ thấy ở giữa giường có một chỗ đang phình ra, rõ ràng là hai cái đùi, chỉ dựa vào tư thế mà nói, ngoại trừ hai chân bắt chéo ra, đoán chừng cũng không tìm thấy chỗ nào thích hợp phối với vẻ mặt thỏa mãn đắc ý kia của anh.

Đường Chi Hứa lại lần nữa thả di động ra đằng sau, không có cách nào ngủ được. Anh đồng dạng cũng không tìm ra tâm trạng thích hợp để hình dung, chỉ là không hiểu ra sao lại cảm thấy hưng phấn và chờ mong.

Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, trên chiếc giường lớn màu xám đen, thiếu niên vẫn như cũ nằm một cách bình tĩnh.

Anh kéo rèm, ngăn cản nắng sớm đầu hạ. Bên trong phòng ngủ không đủ ánh sáng, làm cho thiếu niên càng thêm buồn ngủ sâu sắc. Trong lúc lơ đãng, độ cong nhỏ trên chăn nhúc nhích, phán đoán sơ qua có lẽ chủ nhân của nó đã tỉnh ngủ rồi.

Lại thêm mấy phút trôi qua, Đường Chi Hứa đá văng mền ra, từ trên giường ngồi dậy. Bởi vì nguyên nhân đầu đinh, ngoại trừ vẻ mặt lười nhác ra thì kiểu tóc trên đầu anh cũng coi như gọn gàng.

Anh mặc quần áo chỉnh tề, tới gần lúc ra cửa đã là hơn mười giờ.

Trong lúc anh đang chờ xe, anh định gọi điện thoại cho Lê Khanh một chút.

Sau khi nối máy, anh lập tức nói: “Cục cưng ngoan của cậu có dựng lên không?”

“Tôi đang ở bên ngoài.” Lê Khanh đáp.

Như là để xác minh lời nói của cậu, đầu bên kia di động truyền tới một tiếng loa.

“Cậu đang ở lề đường đúng không?” Đường Chi Hứa hỏi ngay sau đó.

“Ừm.” Lê Khanh nhìn về phía căn nhà kinh doanh… phòng nghỉ ở phía đối diện con đường, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Đúng lúc thật, tôi mẹ nó cũng ở trên lề đường…” Chi Hứa nói xong im lặng, sau đó còn nói thêm một câu: “Bé ngoan, lát nữa gặp lại sau, tôi bắt được xe rồi. Bye!”

Lê Khanh thu điện thoại di động vào trong cặp, đi về phía trước khoảng mười mét, tiến lên cầu vượt.

Cầu vượt thông ra bốn phía, đây là một đầu mối giao thông hết sức quan trọng. Điểm đến của Lê Khanh là một cửa hàng bán tay nghe nằm ở trung tâm hướng Đông Bắc.

Cậu đi vào bên trong cửa hàng, căn cứ theo tình hình thực tế của bản thân, chọn ra mức giá trong khoảng 1.400.000 – 1.750.000.

“Chào cậu, xin hỏi cậu muốn mua cái gì?” Chị nhân viên bán hàng mỉm cười hỏi Lê Khanh.

“Quà sinh nhật tặng bạn.” Cậu ngẩng đầu lên đáp.

Chị nhân viên bán hàng suy tư vài giây, chỉ vào một cái tai nghe thông minh màu trắng bạc ở trong góc tủ, nói với cậu: “Cậu xem thử cái này một chút, chất lượng âm thanh đỉnh cao, vẻ ngoài tinh xảo, màu sắc cũng rất phù hợp với lứa tuổi của cậu.”

Chị nhân viên bán hàng thuyết minh quả thực rất hấp dẫn, như tầm mắt Lê Khanh lại rơi vào trên cái màu đen ở bên cạnh kia.

Cậu nhớ trước đó có lần, Đường Chi Hứa toàn thân màu đen, trước ngực anh chỉ có duy nhất một cây trâm cài hình con mèo nhỏ mập màu hồng nhạt.

Cái tai nghe này đúng lúc cũng không hẳn hoàn toàn là màu đen, hai cái ống nghe nhét vào tai kia cũng có một bên là màu hồng nhạt.

“Tôi muốn lấy cái màu đen bên cạnh, phía trong có màu hồng phấn.” Lê Khanh chỉ ra vị trí xác định của cái tai nghe điện thoại mà cậu muốn mua.

Nụ cười trên mặt chị nhân viên bán hàng chợt khựng lại, nhưng tố chất nghề nghiệp được rèn luyện hằng ngày làm cho cô ta nhanh chóng phản ứng: “Được, cậu xác định muốn mua cái này đúng không?”

“Đúng vậy.” Lê Khanh một lần nữa ngẩng đầu lên.

“Vậy được, xin cậu chờ một chút, để tôi đóng gói lại cho cậu.” Giọng nói dịu dàng đã trải qua huấn luyện của chị nhân viên bán hàng cất lên, nghe đặc biệt thoải mái.

Mười phút sau, Lê Khanh đứng ở bên ngoài cửa hàng, tay phải xách theo túi đồ đóng gói màu xanh đen, sợi dây thừng nhỏ móc vào tay có màu trắng.

Cậu đang muốn đi tới xe buýt ở đối diện ngồi, vừa mới đi được vài bước, còn chưa có lên được cầu vượt, điện thoại lập tức vang lên. Cậu lấy điện thoại ra, mắt nhìn chú thích, là mẹ Lê.

“A lô, mẹ ạ.” Lê Khanh tiếp điện thoại.

“Khanh à, ngại quá, tối hôm qua mẹ tặng ca làm muộn, quá mệt mỏi cho nên đã quên nói cho con biết, tuần này mẹ không trở về. Mẹ vừa mới chuyển vào thẻ cho con ba triệu rưỡi, cuối tuần đi ăn uống cái gì ngon một chút, nhớ chăm sóc kỹ cho bản thân đấy nhé!” Bên kia điện thoại, giọng nói mệt mỏi của mẹ Lê truyền đến.



“Dạ…” Cậu chỉ vừa phát ra một tiếng, điện thoại lập tức gác máy.

Sau khi cậu lấy di động ra khỏi tai cũng không có lập tức trả về trong cặp, mà là siết chặt ở trong tay. Trên tay dùng sức, sức mạnh càng lúc càng lớn, cả cánh tay không tự chủ được gần như run rẩy.

Có phải là vì… không phải tự mình mang thai, không có mười tháng làm bạn trưởng thành kia, cho nên cuối cùng vẫn có chút ngăn cách đúng không?

Rõ ràng, con đường là do bọn họ lựa chọn, tại sao phải bắt cậu tới gánh vác hậu quả cơ chứ?

Di động bị siết ở trong tay lần thứ hai đổ chuông, Lê Khanh trực tiếp cầm tới trước mặt.

“Anh Hứa!” Giọng điệu của cậu nhẹ nhàng, vẻ u ám trên mặt mới vừa rồi hoàn toàn quét sạch.

“C**!” Đường Chi Hứa bật thốt.

“…” Bây giờ Lê Khanh đúng thật là ăn phải c**, mở miệng ra là hỏng mất.

“Không phải, ý của tôi là, giọng điệu của cậu vừa nãy hơi kỳ lạ.” Đường Chi Hứa ở bên kia chột dạ một hồi, vội vàng giải thích.

“Ăn c** có phải không kỳ lạ hay không?” Giọng nói khàn khàn của Lê Khanh hơi u oán, hoàn toàn không có tình cảm mãnh liệt như lúc nãy.

“Fuck!”

Đường Chi Hứa theo bản năng mắng nhỏ một câu, anh đã có chút nghi ngờ đời người rồi đây. Bên trong xe taxi, đôi chân dài hơi hơi gấp khúc hoàn toàn duỗi thẳng, cả người ngả nghiêng, một tư thế giống hệt như đại gia.

Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, vừa nãy anh rõ ràng nghe ra được một chút gợi cảm bên trong giọng nói của người đàn ông. Nói ra có chút ngượng ngùng, mỗi một câu nói đều làm cho trong lòng anh ngứa ngáy, mặc dù anh không thể hiện rõ ra nhưng quả thật không thể xem nhẹ.

Đúng là không thể hiểu nổi, quá mịt mờ!

Trong ánh mắt của Chi Hứa hiếm khi xuất hiện một tia mê man.

Mặc dù tiếng chửi kia rất nhỏ, nhưng di động trên tai Lê Khanh lại nghe hết sức rõ ràng, cho nên lúc này cậu cũng có chút không biết làm sao, thêm vào đó là sự hoang mang.

Sau khi nghĩ ngợi khó giải, cậu định chờ câu tiếp theo của Đường Chi Hứa tới xoa dịu bầu khí bất ngờ trở nên khác thường này… chờ rồi lại chờ, chờ rồi chờ, sau đó chờ tới vài tiếng “tút tút tút.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, điện thoại đã gác máy.

Lê Khanh: “?”

Giờ phút này, người thông minh như cậu cũng có chút mờ mịt.

Cho nên, vừa nãy Đường Chi Hứa gọi điện thoại tới đây để làm gì vậy?

Hình như một câu trọng điểm anh cũng chưa hề nhắc tới đã gác máy.

“Chẳng lẽ tới thời kỳ phản động rồi à?” Lê Khanh thở dài một hơi, tháo xuống nghi ngờ, chuẩn bị xuất phát.

Hai giờ chiều nay, cuộc hẹn sinh nhật của Chi Hứa sẽ chính thức bắt đầu.

Trường trung học Z bên này, ngoài Cao Bân ra còn mời thêm hai người bạn sơ giao của Lê Khanh, Viên Hạo và Chu Vĩ.

Bây giờ mới là một giờ rưỡi, người gần như đã tới đông đủ. Sân sau của nhà hàng đồ ăn kiểu Trung Quốc này là một khu rừng kiểng, mang phong cách của khu trồng cây cảnh Tô Châu, phải đặt hẹn trước một tuần mới có được.

Chẳng qua loại người như Đường Chi Hứa, hơn phân nửa là không có hứng thú, cho nên anh cảm thấy không có gì mà phải đề cập tới trước.

Nửa tiếng sau, người đã tới đông đủ. Chi Hứa thân là nhân vật chính, cho nên phải ở thời khắc cuối cùng của tiết mục mới xuất hiện, nhằm thể hiện tầm quan trọng…

Thật ra là trên đường anh đi bị kẹt xe.

Hôm nay anh đυ.ng phải đám cưới giành đường, cho nên mới tới muộn. Nhưng mà, có thể tẩy não việc đến muộn thành một loại độc quyền, anh Hứa quả nhiên lợi hại.