Chương 19: Lê Khanh chạy cự ly ngắn

Đại hội thể thao bắt đầu trong sự chú ý của tất cả mọi người. Thời tiết vô cùng sáng sủa, nghìn cây số không thấy một gợn mây, thế nhưng bây giờ là rất tốt.

Nghi thức khai mạc tương đối rườm rà, khúc nhạc dạo đầu vang lên, lớp mười bước ra đầu tiên, sau đó là lớp mười một. Đội hình xếp thành một hàng chỉnh tề, mỗi lớp không vượt quá bảy thành viên.

Trên sân khấu có một nam một nữ, thay phiên nhau giới thiệu các đội tiến vào sân.

Lúc đến lớp 10A15, là đến lượt của nam sinh.

Cậu ta cầm một tấm thẻ nhỏ trong tay, tình cảm dạt dào nói: “Bây giờ, đội hình đang đi về chúng ta chính là lớp 10A15. Bọn họ là một lớp vô cùng thần kỳ, các bạn học đều vô cùng tinh nghịch đáng yêu, tiến thẳng không lùi, không sợ gian nan thử thách, là những dũng sĩ đều tràn đầy tự tin hành động.”

Lớp phó thể dục lớp A15 bắt đầu reo hò cổ vũ: “Lớp 10A15, không sợ khó khăn, ưu tú như mình, ai dám vượt qua.”

Các bạn học trong đội hình cũng hô khẩu hiệu theo.

“Lớp 10A15, không sợ khó khăn, ưu tú như mình, ai dám vượt qua. Một, hai, ba , bốn, một, hai, ba, bốn.”

Sau khi lớp mười vào hết, chờ lớp mười một đi vào xong đã mất thêm hai mươi phút.

Người chủ trì: “Bây giờ, xin mời tất cả các thầy cô giáo và các em học sinh đang có mặt hướng lên lễ đài, thượng cờ, hát quốc ca, chuẩn bị hành lễ.”

Khúc nhạc đầu quen thuộc vang lên, tinh thần của cá học sinh hôm nay vô cùng tuyệt vời.

Sau đó đến lượt trọng tài lên tuyên thệ, hiệu trưởng nói chuyện, rồi đến học sinh tuyên thệ. Các học sinh từng chút từng chút chờ đợi. Qua nửa tiếng, tính theo thời gian trên thời khoá biểu, tiết thứ nhất đã qua rồi.

Thời gian dường như chậm lại, đến đúng chín giờ, người chủ trì nói một câu cuối cùng.

“Bây giờ, xin mời tất cả các bạn học sinh tiến về vị trí của lớp mình, vận động viên cũng bắt đầu chuẩn bị.”

Trên đường đi đến chỗ nghỉ ngơi, Đường Chi Hứa tự động đi cùng với Lê Khanh.

“Ôi chao, bé ngoan, hạng mục của cậu bao giờ bắt đầu?” Đường Chi Hứa hỏi.

“Đầu tiên của buổi chiều.” Lê Khanh nói.

“Có nắm chắc được vị trí số một không?” Đường Chi Hứa nói: “Có muốn anh Đường đến cổ vũ không?”

“Không nắm chắc. Không cần. Tôi chỉ chơi đùa thôi.” Lê Khanh nói.

“Mẹ nó, cậu đúng là thật thà mà.” Đường Chi Hứa bật cười.

“Anh Đường!”

Đồng Viễn mạnh mẽ tăng tốc xông đến, Đường Chi Hứa không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.

Khom lưng một chút, nhanh chóng phản ứng đứng thẳng dậy, rồi anh lập tức vung một cú đấm về phía bả vai Đồng Viễn: “Đồng Tiền, con mẹ nó cậu muốn chết đúng không?”

“Úi, anh Đường, mọi người đang nhìn đấy, cho em chút thể diện đi.” Đồng Viễn nhân lúc cú đánh thứ hai của Đường Chi Hứa đánh tới, cậu ta lùi về sau một bước.

“Anh Đường!” Từ phía xa lại truyền đến tiếng chào hỏi.

Người đến là Cao Bân.

“Sao các cậu người trước người sau đều đến đây vậy? Không có lớp à?” Vẻ mặt của Đường Chi Hứa mất kiên nhẫn, tò mò cộng thêm nóng nảy.

“Nghe giọng điệu này của anh Lộ, có phải chúng em lại quấy rầy anh làm chuyện xấu rồi không hả?” Đồng Viễn mặt mày gian xảo, cười xấu xa hỏi.

“Cút!” Đường Chi Hứa cười mắng: “Con mẹ nó cậu mới làm chuyện xấu, quả thật là đi xin mắng mà!”

Vị trí lớp 10A15, bốn người ngồi vào chỗ của mình.

“Đúng rồi, anh Đường, anh đăng ký thi hạng mục gì không?” Đồng Viễn đưa cho Đường Chi Hứa một chai nước khoáng.

“Chạy cự ly dài.” Đường Chi Hứa đưa tay nhận lấy.

Mặc dù nghe rõ nhưng Đồng Viễn vẫn muốn hỏi lại một câu chắc chắn: “Không còn gì khác?”

“Không.” Đường Chi Hứa nghi ngờ.

“Mẹ nó, anh Đường đúng là trâu bò!” Đồng Viễn vừa nói vừa mở nắp bình, còn chưa kịp uống đã nghe thấy tin tức động trời này, không thèm quan tâm đến việc uống nước nữa. Cậu ta dứt khoát bỏ chai nước xuống, quay đầu hỏi lại: “Em nhớ anh nhảy cao rất tốt mà, bình thường là hai mét, thêm chút sức là ba mét. Sao lại ghi danh chạy cự li dài chứ?”

“Chán.” Đường Chi Hứa nói ngắn gọn.



“Mẹ nó? Mẹ nó mẹ nó? Con mẹ nói anh đây đang làm những chuyện con người nên làm sao!” Đồng Viễn sắp phát điên rồi.

Lê Khanh cười nhẹ thành tiếng.

“Không phải chứ, học thần, cậu cũng cảm thấy anh ấy rất đáng ăn đòn đúng không!” Anh mắt Đồng Viễn lướt qua người Đường Chi Hứa, hỏi Lê Khanh.

“Không phải là muốn ăn đòn, hoàn toàn là đang tự cao tự đại, nhưng mà chuyện này có thể hiểu.” Lê Khanh nói.

Một câu nói xong ba người thở mạnh, trong lòng Đồng Viên thấp tha thấp thỏm.

Nhưng Đường Chi Hứa lại vui vẻ, cả khuôn mặt đều là sự hài lòng.

Hết thời gian nghỉ trưa, mở màn bằng cuộc thi chạy ngắn dành cho nam.

Điểm danh xong, Lê Khanh bắt đầu khởi động tay chân.

Đến giờ này rồi, từ lúc cậu rời khỏi khu nghỉ ngơi của lớp A15 vẫn không thấy Đường Chi Hứa.

Trong lúc đang suy nghĩ, cậu lại nghe được mấy nam sinh bên cạnh nói chuyện nhắc đến cậu, giống như lag không thể để cho cậu nghe, những người kia còn bé giọng giễu cợt vài câu.

“Đang yên đang lành học thần đến đây góp vui làm gì, học cho giỏi không được sao!” Nam sinh lùn nói.

“Cậu bé tiếng một chút, Lê Khanh còn đang ở bên cạnh đấy!” Nam sinh dong dỏng cao nói.

“Chỉ là nhìn thấy nó thôi đã thấy khó chịu. Thành tích đứng đầu thì thôi đi, bây giờ còn đến đây tranh thành tích vận động với chúng ta.”

“Được rồi được rồi, chẳng lẽ cậu không nắm chắc à?”

“Đương nhiên là có. Ngoại trừ Chu Dực, những người khác trong có bao gồm cả cậu, tôi vẫn chắc thắng.”

“Câu này của cậu không phải đang châm biếm tôi luôn thì trong lòng mới dễ chịu sao?”

“Ha ha, anh em dễ tính.”

Mặc dù Lê Khanh nghe thấy nhưng cậu cũng chẳng nghĩ gì.

Không phải vì sợ, mà là khinh thường.

Mình như thế nào, không phải để người ngoài nói một hai câu là xong.

Có đôi khi, thực chất bên trong của Lê Khanh chính là cô độc. Dạng người như vậy, tình cảm lâu dài đọng lại một khi đã bộc phát, lửa cháy hay nham thạch chỉ sợ cũng như vậy mà thôi.

Chạy ngắn cự lý 100 mét đã chính thức bắt đầu, Viên Hạo và Chu Vĩ đều cố tình cổ vũ Lê Khanh cố lên.

“Lê Khanh, cố lên, quan trọng là đã tham gia.” Chu Vĩ mở miệng trước.

“Đúng, cố gắng hết sức là được. Dù cậu có chạy sau cùng, học thần vẫn là học thần.” Viên Hạo Phụ hoạ.

“Nói mấy lời chán nản thế làm gì. Tốt xấu gì cũng phải cho tôi mấy lời kỳ vọng hay ho chứ!” Lê Khanh cười cười: “Đúng rồi, các cậu có thấy Đường Chi Hứa đâu không?”

“Không thấy, lúc cậu bắt đầu điểm danh thì cậu ta cũng biến mất. Cậu không nói thì tôi cũng không phát hiện, trước đó tôi vẫn thấy cậu ta ở đây mà!” Chu Vĩ trả lời.

“Như vậy sao. Bây giờ tôi bắt đầu thi đấu rồi, các cậu về trước đi!” Dường như Lê Khanh có hơi tiếc nuối.

“Cố lên, đừng áp lực.” Viên Hạo nói một câu trước khi đi.

“Ừ.” Lê Khanh khẽ gật đầu.

Sau khi một tiếng súng vang lên, tám vận động viên tranh nhau chen lấn lao vọt về phía tấm vải đỏ trước mặt.

Vận đông viên đầu tiên chạm được vào tấm vải đỏ sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý của mọi người. Vậy nên vận động viên không chỉ nỗ lực hết sức mà giờ phút này đang phải căng mình ứng phó.

Đối với những vận động viên tham dự mà nói, trong mắt của họ bây giờ thế giới vô cùng chậm, nhưng những người đang chạy cùng trên đường chạy thì lại nhanh ghê gớm. Nếu như mình không gắng sức đuổi theo hoặc đuổi không kịp một người, bất thình lình còn bị đằng sau vượt mặt.

Tám người dần dần chạy nhanh đến điểm cuối.

Chu Dực - người được nam sinh lùn kia nói đến vẫn luôn giữ vị trí thứ nhất không bị vượt qua, ngược lại là tên lùn ấy, lúc vừa mới làm nóng người xong bắt đầu chạy còn có thể đứng thứ hai, nhưng đến nửa đường đã bị vượt mặt.

Hơn nữa, người vượt mặt cậu ta, chính là Lê Khanh.



Lúc Lê Khanh lao đến điểm cuối cùng, trong tâm mắt cậu xuất hiện một bóng dáng mờ ảo nhưng dường như chắc chắn là người.

Đường Chi Hứa.

Cuối cùng tám người cũng vượt qua vạch đích.

Chu Dực thứ nhất, Lê Khanh thứ hai, nam sinh lùn thứ ba…

Trước khi rời đi, ánh mắt nam sinh lùn không hiểu sao lại vô cùng khó chịu khi nhìn về phía Lê Khanh.

Đường Chi Hứa cầm một cốc nước ấm đến, Lê Khanh bước qua vạch trắng, vội vàng đứng lên đi đến trước mặt anh.

Chờ khi cậu đến nơi, cốc nước ấm áo đã đưa lên.

“Cảm ơn.” Lê Khanh thuận miệng nói một câu.

Cho dù là trong tình huống vô cùng mệt mỏi, nhưng lễ nghĩa giáo dục này vẫn vô thứ thể hiện.

Đường Chi Hứa rút một gói que cay trong túi ra. Lê Khanh cúi đầu, sau khi nhìn thấy rõ hình dáng của nó, đột nhiên thấy nó giơ đến trước mặt mình.

Cậu bất ngờ sửng sốt, không biết nên làm gì tiếp hay không.

“Cầm lấy, còn muốn tôi xé ra giúp cậu nữa hả?” Đường Chi Hứa nói.

Lê Khanh do dự cầm lấy, sau khi cầm được vào tay thì nhanh chóng bỏ vào trong túi.

“Ui, tôi cố ý mua cho cậu đấy.” Đường Chi Hứa nghiêng đầu một chút, không hiểu hành động này của Lê Khanh.

“Tôi biết, nhưng chúng ta có thể đi đến chỗ nào vắng người một chút để ăn nó không?” Lê Khanh có hơi đắn đo.

“Cái gì…” Đường Chi Hứa cảm thấy mình giống như đang nghe một câu chuyện cười. Ăn một gói đồ ăn vặt thôi, còn muốn chọn chỗ vắng người. Đừng nói là vắng người, chỉ là chọn chỗ thôi cũng thấy kỳ lạ rồi.

Không phải là tiện cơm, chọn một chỗ phù hợp với khẩu vị thì còn có thể hiểu được, nhưng mà đồ ăn vặt… Từ từ, Đường Chi Hứa cảm thấy mình nghĩ ra được cái gì đó, kinh ngạc kêu lên: “A! Hình tượng trong trường học của cậu là học thần hiền lành, khiêm tốn lễ phép, không ăn mấy đồ ăn của phàm trần.”

Lê Khanh thở dài một hơi.

May sao xung quanh không có ai.

Tiết tự học buổi tối thầy giáo không giảng bài, tự do ôn tập.

Cuối cùng Lê Khanh vẫn không nhịn được kỳ lạ trong lòng, lấy ngón tay chọc chọc bả vai của Đường Chi Hứa: “Đường Chi Hứa? Đường Chi Hứa?”

Đường Chi Hứa bị ép tỉnh dậy, tóc tai lộn xộn, hiện ra một vài hơi thở của tuổi trẻ. Trên mặt bị đè thành mấy dấu đỏ, trong mắt còn mang theo sự mù mờ. Thoạt nhìn thì đang ngủ rất say.

“Làm gì đấy?” Giọng điệu có hơi cứng ngắc. Rõ ràng là khó chịu vì bị quấy rầy lúc đi ngủ.

Lê Khanh vội thu tay lại: “Tôi rất tò mò, sao cậu lại biết tôi thích ăn cay?”

“Lần trước nữa, lần trước.” Đường Chi Hứa miễn cưỡng tỉnh táo một chút, híp mắt nhớ lại, sau cùng thì dừng lại, rồi bổ sung một câu: “Còn có hôm nay.”

“Nay, hôm nay?” Lê Khanh hơi nghi ngờ.

“Ừ. Giữa trưa sau khi ăn cơm xông không phải chúng ta đi đến siêu thị một chuyến sao!” Đường Chi Hứa phân tích cho cậu nghe: “Sau đó tôi thấy cậu dừng chân rất lâu ở chỗ bán que cay kia, lại liên tưởng đến cá nướng lần trước, cùng dấu vết của đồ nướng lần trước nữa nên đoán được.”

“Cậu nói lâu là chỉ trong có mấy giây đó thôi hả?” Biểu cảm tránh né của Lê Khanh thực sự quá rõ ràng.

Ha! Đường Chi Hứa cảm thấy hứng thú.

Anh nói với Lê Khanh một chút: “Bé ngoan, bình thường ấy, người như cậu luôn bình thản ung dung như mây gió, rất ít khi lộ ra cảm xúc thật trong lòng. Biểu hiện bây giờ của cậu là muốn để cho chúng tôi nhìn thấy. Còn những gì cậu vô tình để lộ ra mới là chân thật nhất.”

“Dù cho lần trước tôi cảm thấy cá nướng có hơi cay, nhưng vẻ mặt cậu vẫn không thay đổi. Nhưng cả người của cậu thì không như vậy, đối mặt với thứ mình thích, có nhiều cái không che dấu được.”

Giống như tôi vậy. Lúc đầu chỉ nghĩ là muốn kéo cậu làm đồng đảng, rồi nhân cơ hội kéo mặt nạ của cậu xuống. Không thích nhìn thấy dáng vẻ không thèm quan tâm để ý, liếc nhìn người khác bằng nửa con mắt rồi lại cả dáng vẻ khiêm tốn kia nữa. Nhưng khi thời điểm ấy đã đến, tôi lại cảm thấy áy náy nhiều hơn.

Vì sao lại áy náy chứ?

Bởi vì là đồng loại. Bởi vì nếu không phải nhìn thấy cậu, tôi cũng đã quên, mình cũng là người đang đeo mặt nạ.



Trên con đường đời, nửa đời vô nghĩa, nửa đời nhờ duyên. Vô nghĩa đã trải qua nhưng không đợi được đến phần sau. Cái kia thật nhiều đáng tiếc, thật nhiều khó khăn!