Chương 10: Không biết rõ người

Sau đó Cao Bân bày ra vẻ mặt không nói nên lời, Đồng Viễn cũng làm theo, bộ mặt hơi dữ tợn.

Sau khi trải qua giai đoạn không nói nên lời, nhìn thấy Cao Bân chuẩn bị nói gì đó, Đồng Viễn đột nhiên giật nảy mình: "Em biết ai rồi. Anh Chi Hứa, chính là cái người gây rắc rối với anh ở cửa lớp vào lễ tảo mộ mười mấy ngày trước."

Đường Chi Hứa nheo đôi mắt to, suy nghĩ lại. Lễ tảo mộ, cổng lớp học, là cái người khiến anh giải tỏa cảm xúc đó sao?

"Đi gặp một lát đi!" Đường Chi Hứa nói: "Nói mới thấy phải cảm ơn cậu ta."

Khiến anh tìm được đồng loại ở trong cái trường này.

Chỉ là nội dung của câu cảm ơn này, có một chút gì đó không tốt đẹp lắm ở trong đó.

Các trạm dừng xe buýt đều tách biệt nhau, trước khi Lê Khanh đi Đường Chi Hứa cố tình hỏi: "Bé ngoan muốn đi không?"

"Đánh nhau à?" Lê Khanh cũng hỏi thẳng, hoàn toàn không hề nhận thức được khí chất nho nhã khiêm tốn trên người cậu, nói ra câu "đánh nhau" như vậy thấy sai trái là bao.

"Ờ..." Đúng như dự đoán, Đường Chi Hứa lập tức cạn lời. Dường như hai chữ "đánh nhau" được nói ra từ miệng của học sinh chăm ngoan thần thánh hơn rất nhiều. Đột nhiên anh cảm thấy hơi có lỗi, đổi từ rồi cười mỉa: "So tài."

"So tài sao?" Lê Khanh buồn cười: "Trình độ ngữ văn của trùm trường Chi Hứa lại được nâng cao rồi!"

"Thầy Lê Khanh dạy hay, Chi Hứa tôi đây mới may mắn không gây xấu hổ." Đường Chi Hứa đáp lễ.

"Vậy thứ sáu để thầy Lê Khanh kiểm tra thành quả xem thử." Lê Khanh cười, nhấn mạnh: "Thành quả của việc so tài."

"Mẹ nó!" Đường Chi Hứa cười mắng.

Buổi đánh nhau vào thứ sáu tới theo đúng hẹn.

Bên phía Dương Kiên mang theo mười mấy người, phía sau Đường Chi Hứa có bốn người và người còn lại là bạn gái Điền Mai của Đồng Viễn.

Dương Kiên nhìn thấy cảnh này, không khỏi mỉm cười, chế nhạo: "Đường Chi Hứa, mày đến nhận thua à?"

"Không, tặng mày quà gặp mặt." Đường Chi Hứa nói với vẻ mặt thuần khiết, suy nghĩ rồi lại làm ra vẻ mặt nghi vấn: "Xì, không đúng, tao phải nhấn mạnh chút, là quà chia tay. Dù sao không tới hai tháng nữa là mày phải cút ra khỏi cái trường này rồi."

"Vậy sao?" Dương Kiên nghiến răng nghiến lợi, dường như trong mắt tóe ra chút tia lửa: "Tao lại muốn xem xem, hai chúng ta ai ghê gớm hơn!"

"Tiếp mày tới cùng." Mặt Đường Chi Hứa đầy vẻ khinh thường.

"Lần trước tao không biết rõ người, nhưng lần này tao đã chuẩn bị đầy đủ. Đường Chi Hứa, cứ thử đi!" Dương Kiên hoạt động cổ tay, vô cùng phách lối.

Đường Chi Hứa bỗng nghe được bốn từ "Không biết rõ người", vô thức nhớ lại chuyện cũ. Quá khứ đánh đấm được nhắc lại trước mắt, vết thương chảy máu đầm đìa, những vết máu sau khi thành sẹo vẫn còn bàng hoàng như cũ.

Anh cũng đã từng rất hiền lành khi làm mọi việc nhưng thế giới này nhân từ với người tốt không bằng khoan dung với người xấu.

Thế giới quan đầy định kiến đã làm nên con người của anh ngày hôm nay.

Các khái niệm vốn có chưa bao giờ phù hợp để làm cái cớ vốn có.

"Ha!" Anh khẽ cười một tiếng, giọng điệu cực kỳ nhạt nhẽo, dường như lạnh đến tận xương tủy: "Hôm nay anh Chi Hứa đây muốn đại khai sát giới, Cao Bân bảo vệ bé ngoan cho tốt, Đồng Viễn và Điền Mai phối hợp với tôi."

Chạy lấy đà vài bước, Đường Chi Hứa tung một quyền tới, nắm đấm như tia chớp rơi xuống mặt, dạ dày, bụng, bả vai v.v. của Dương Kiên.

Động tác nhanh chóng và mang theo gió.

Sau khi Dương Kiên bị đánh gục, Đường Chi Hứa không do dự mà chuyển sang sân nhà.



Đôi chân dài quét cái nào chuẩn cái đó, ra tay bổ cái nào mạnh cái đó.

Dần dần, người của Dương Kiên lần lượt ngã xuống.

Nửa tiếng sau, phe đối phương chỉ còn lại một người. Đối mặt với tình cảnh lúc này, con người trơ trọi nhìn xung quanh, nắm chặt côn gỗ trong tay hơn nữa, lộ ra xương khớp trắng đến lạ thường.

Hít thật sâu, gào lên vài tiếng, đi về phía Điền Mai.

Lê Khanh ở bên cạnh nhìn như đến sững sờ.

Nhìn thấy người nọ đi về phía Điền Mai phải đi qua Đường Chi Hứa ở bên cạnh. Đường Chi Hứa nhanh chóng ngồi xuống, nhặt một côn gỗ lên, canh đúng lúc rồi ném về bên phải. Người đó bị đánh trúng bên hông, cây gậy rơi xuống đất.

Đường Chi Hứa xoay người, đi đến bên cạnh người đó, chậm rãi ngồi xuống với vẻ mặt khinh thường: "Còn tưởng bọn mày ghê gớm lắm, đang chuẩn bị khen một câu thì kết quả mẹ mày cái thứ hèn nhát lại chọn con gái để đánh?"

"Anh Chi Hứa đây cho mày cơ hội để mày đánh đôi với tao mà mày lại đi tìm cô ấy?" Đường Chi Hứa nói: "Bây giờ thì không phải đánh một đòn là có thể giải quyết vấn đề rồi."

Hai tay chống vào bắp đùi để đứng dậy, Đường Chi Hứa lùi về phía sau vài bước, nói với Đồng Viễn ở phía sau: "Đồng Viễn, có tên ngốc suýt chút nữa thì bắc nạt vợ cậu, cho nó thể diện, để cậu ra tay."

"Anh Chi Hứa, Đồng Viễn em đây cũng chỉ đợi câu nói này của anh." Giọng nói của Đồng Viễn càng lúc càng gần: "Bắt nạt vợ của ông đây, mẹ mày chán sống rồi."

Điền Mai nghe xong yên lặng không nói gì.

Thật ra, mặc dù bản lĩnh của cô ấy không thể lấy một chọi mười nhưng dạy dỗ tên côn đồ nhỏ nhặt thì vẫn được.

Lần này Dương Kiên đặc biệt tìm đám người có khả năng tốt, trong đây còn có một hai tên giang hồ. Mặc dù ban nãy cô ấy có hơi thua thiệt nhưng tên hèn nhát còn sót lại này thì cô ấy vẫn có thể dạy dỗ.

Nhưng người con trai của cô ấy thật đẹp trai.

Nơi có con trai khoe mẽ thì cô ấy nhất định sẽ an phận, tuyệt đối không lộ diện.

Nhưng suy nghĩ này chỉ giữ được vài giây, sau đó cô ấy cũng theo tiết tấu của Đồng Viễn.

Đường Chi Hứa đi về phía Lê Khanh.

Sau khi đợi anh đến gần, Cao Bân không chờ được mà giành công: "Anh Chi Hứa, lúc này anh thật quá ngầu. Em đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, bảo vệ học thần Lê Khanh thật tốt."

"Ừ." Sau khi trả lời một tiếng qua loa cho có lệ, Đường Chi Hứa quay đầu lại hỏi Lê Khanh ở bên cạnh: "Bé ngoan đánh giá xem lần so tài này của tôi thế nào?"

"Rất giỏi." Lê Khanh trả lời.

"Hết rồi?" Đường Chi Hứa hỏi.

"Còn phải mua kẹo mυ"ŧ để đãi nữa sao?" Lê Khanh cũng không hiểu, suy nghĩ rồi cũng nóng lòng muốn thử: "Kẹo mυ"ŧ chupa chups hay là kẹo mυ"ŧ milkita một cây ba nghìn rưỡi?"

"... Cái đó thì không cần, cậu khen tôi một lát chứ hai từ "Rất giỏi" tôi thấy chưa đã." Vẻ mặt Đường Chi Hứa hơi kỳ quái.

Lê Khanh mím môi, huy động số lượng từ vựng trong đầu rồi mở miệng nói: "Phong lưu hào phóng, đẹp trai phóng khoáng, tuấn tú tươi tắn, nhan sắc hơn người, uy phong lẫm liệt, thần thái sáng láng, thùng rỗng kêu to, lùng lùng tàn nhẫn, thấy chết không..."

"Ngưng!" Đường Chi Hứa buộc phải cắt ngang.

Mấy cái trước nghe còn được, sao sau đó còn tấn công người ta vậy?

"Bé ngoan." Giọng nói của Đường Chi Hứa không vừa lòng: "Cậu đi hơi xa rồi đó nhé?"

Con mắt của Cao Bân di chuyển giữa hai người, vừa rồi không thể gia nhập vào cuộc chiến hỗn độn, lúc này đương nhiên suy nghĩ rằng phải thể hiện bản thân nên tự ý thay Đường Chi Hứa dạy dỗ Lê Khanh: "Học thần Lê Khanh, anh như vậy là không đúng rồi."

Nói một câu rồi dừng lại, cậu ta đang chờ Lê Khanh đáp lại, để mình có đầy đủ lý do để nói tiếp câu sau nhưng không ngờ lại đợi được sự chế giễu của Đường Chi Hứa.



"Cao Bân, cậu không muốn sải cánh nữa à?" Đường Chi Hứa uy hϊếp, liếc mắt nhìn cậu ta.

"Anh Chi Hứa." Cao Bân nuốt nước miếng, gãi gãi đầu thấy hơi khó đoán: "Ý anh là sao?"

"Ý là cho dù sau này hay hiện tại thì mẹ nó, cậu phải bảo vệ Lê Khanh thật tốt cho tôi, những cái khác đừng xía tới." Giọng nói của Đường Chi Hứa vô thức mang theo một chút vẻ ra lệnh.

"Được thôi!" Cao Bân tự giác tránh được một kiếp, bày ra bộ mặt thành thật mà nói: "Em nhất định sẽ bảo vệ học thần Lê Khanh thật tốt."

Thấy vậy, Đường Chi Hứa hài lòng, muốn nói với Lê Khanh: "Bé ngoan, cậu..."

"Đường Chi Hứa, cậu cảm thấy người dám làm bạn với cậu sẽ yếu đuối giống như vẻ bề ngoài sao?" Lê Khanh ngắt lời anh rất tự nhiên.

"Cậu đang ám chỉ bản thân cậu sao?"

"Tôi nghĩ là đang chỉ rõ chứ."

"Hả?" Đường Chi Hứa nghiêng đầu, mặt đầy vẻ hiếu kỳ nói: "Bé ngoan đang tự vạch trần mặt nạ sao?"

"Thấy cậu ngốc nên tôi đành tự bại lộ một chút." Lê Khanh nhếch môi, nở nụ cười lộ ra sáu cái răng tiêu chuẩn: "Dù sao như vậy mới công bằng."

Cao Bân ở bên cạnh xem đến ngáo ngơ, thậm chí có một sự xúc động như bị ở lại lớp. Nhưng chỉ cần nghĩ đến sự xúc động này thì cậu ta vẫn muốn thoát ra khỏi càng sớm càng tốt.

Đường Chi Hứa khoác lên vai Lê Khanh, lững thững đi ra khỏi ngõ, chào hỏi Đồng Viễn vẫn đang "tận tâm" ở bên cạnh.

"Đồng Viễn, đi thôi, làm cho có ý là được rồi, hai vợ chồng đánh cũng ngưng được rồi, đừng để người ta nói chúng ta ỷ đông hϊếp yếu."

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, hai chàng trai sánh bước bên nhau.

Tình bạn của thời thanh xuân rất đơn thuần.

Nét bút rồng rắn được nổi lên một làn sóng khen ngợi, nghe thấy những tiếng ngưỡng mộ xung quanh về thành tích trước đó. Ngay cả cái từ cấm kỵ như yêu sớm cũng mang ý nghĩa khác. Vẫn biết có nguy hiểm nhưng vẫn có một số người thử nó.

Không có âm mưu ngươi lừa ta gạt, không có đấu đá xã hội. Thời học sinh, ngoài thi đại học ra thì tránh được rất nhiều sự tàn nhẫn, thu hoạch được tình bạn chân thật đến mức không thể thật hơn nữa.

"Bé ngoan, lúc nãy tôi ngầu biết là bao, một mình chọi một đám đông mà thật sự không có gì đáng khen sao!" Đường Chi Hứa không từ bỏ, giọng nói tiếc nuối vang lên.

"Cậu cấp mấy Sanda?" Lê Khanh chuyển chủ đề một cách cứng nhắc và không khéo léo.

"Ô!" Đường Chi Hứa trêu chọc, thấy Lê Khanh không muốn nói về mình cũng vui vẻ chủ động bỏ qua: "Vậy là gặp người trong ngành à?"

"Trong ngành thì không tới nhưng vừa nãy tôi thấy kỹ thuật và đường đi của cậu..." Lê Khanh suy đoán: "Chắc là hơn cấp trung."

"Ừ, mới bắt đầu cấp cao, là một Thanh Long nhỏ thôi." Đường Chi Hứa trả lời.

"Cái giọng điệu chả quan tâm này của cậu thì e rằng có cấp cao nhất thì cậu cũng không thấy hứng thú!" Lê Khanh lắc đầu bật cười.

"Cái đó thì chưa chắc." Đường Chi Hứa mỉm cười: "Dù sao tôi cũng là một người thường, đợi sau khi tìm được người tôi muốn bảo vệ thì không chừng sẽ để ý đến."

"Hơn nữa, tương lai là biến số mà. Nó có thể thay đổi theo chiều hướng tốt, cũng có thể thay đổi theo chiều xướng xấu và cũng có thể không thay đổi. Nhưng cụ thể thì ai mà biết được?"

Có lúc ôm lấy ước mơ lại gặp phải gáo nước lạnh của thực tế, có lúc theo quy củ lại nhận được một bầu mây xanh.

Có lúc chia tương lai thành nhiều, tóm lại sẽ có một đoạn khiến mình cảm thấy thoải mái.

Tương lai à, thật khiến người ta đau đầu, thật khiến người ta... Khó nắm bắt mà!