Cuộc nói chuyện đó là gì thì chỉ có hai người bọn họ biết mà thôi.
[! ]
Hôm sau, Niên Nhĩ Lạc tinh thần phơi phới sắc xuân, khắp người cô như đang tỏa ra ánh nắng sớm, có thể hiểu cô đang vui vẻ như thế nào.
Nhưng lúc vào trường, không khí dường như có chút kì lạ.
Niên Nhĩ Lạc cũng không để ý lắm, tung tăng chạy lên lớp học của mình, vừa đi vừa ca hát.
Cho đến khi cô thấy sắc mặt của Lương Thy San trắng bệch.
"Thy San, cậu làm sao thế? Ai đánh cậu hả?"
Lương Thy San ngước mặt lên nhìn Niên Nhĩ Lạc, cô nàng theo thói quen chớp chớp mắt, sau đó nâng tay nắm lấy tay cô.
"Nhĩ Lạc, mình vừa thấy một chuyện rất kì lạ.
"
"Làm sao?" Cô nhíu mày.
Lương Thy San thở dài một cái, sau đó kể lại toàn bộ câu chuyện.
Sáng sớm hôm nay, cô nàng muốn đánh liều một lần mang sữa cho Phác Trí Mẫn cho nên đã đi lên lầu hai tìm anh ta.
Nhưng mà lúc thấy Phác Trí Mẫn, Lương Thy San nhém nữa đánh rơi luôn chai sữa.
Phác Trí Mẫn theo thường lệ đi bên cạnh Mẫn Doãn Kì và Phác Trí Mẫn, nay lại có thêm Kim Thái Hanh vừa nhập học, tạo thành tổ hợp nhan sắc đánh bay trái tim thiếu nữ.
Nếu như Mẫn Doãn Kì mang theo nhan sắc lạnh nhạt như mùa đông thì Phác Trí Mẫn lại có vẻ ngoài tươi sáng ấm áp như mùa xuân.
Chỉ là hôm nay, hai loại nhan sắc đó hình như bị tráo đổi.
Lúc đi ngang qua Phác Trí Mẫn, thường thì anh sẽ nhẹ nhàng mỉm cười với mọi người, rất dễ dàng làm người ta rung động, nay lại lạnh nhạt giống y hệt Mẫn Doãn Kì.
Còn Mẫn Doãn Kì từ liếc mắt cũng không thèm liếc, nay thấy Lương Thy San lại còn dịu dàng gật đầu một cái.
Cô nàng cảm thấy hình như mình đi lộn trường rồi.
Niên Nhĩ Lạc nghe xong cũng rất kinh ngạc, cô trợn tròn hai mắt như không thể tin được.
Mẫn Doãn Kì vậy mà đi gật đầu với người khác hả?
Ai cho?!
Tuy việc hắn biến đổi tính cách khá bất ngờ, nhưng cô lại cực kì cực kì không vui.
Ôi trời ơi nó thích tôi mà đi gật đầu với người khác tôi không chịu đâu!
Cứ thế, tâm trạng tươi sáng đổ cái rầm rồi tan nát.
Lúc này, một bên má của Niên Nhĩ Lạc hơi lành lạnh, cô giật mình ngẩng đầu, bắt gặp được ánh mắt dịu dàng của Mẫn Doãn Kì, hắn đang mỉm cười nhìn cô.
"Cho em này.
" Mẫn Doãn Kì nói.
Lúc nhìn thấy nụ cười kia, tâm tình đang bực bội của Niên Nhĩ Lạc cứ thế tan chảy thành nước.
Cô vẫn chăm chú nhìn hắn, lúc sau mới nói.
"Này Mẫn đại ca.
"
"Hửm?"
"Phong thái ngọt ngào gió xuân này làm trùm trường ai mà nể hả?"
Dối lòng mà nói, Mẫn Doãn Kì không hợp với hình tượng này miếng nào hết.
Còn thật lòng thì con mẹ nó hắn suýt chút nữa làm cô xỉu lăn trên đất.
Muốn hớp hồn cô hay gì hả?
Mẫn Doãn Kì nghe Niên Nhĩ Lạc chê bai thì buồn bã, hắn kéo một cái ghế trống bên cạnh qua rồi ngồi xuống, tựa sát vào người cô.
"Em không thích kiểu dáng này ư?"
Có.
Thích chết đi được!
"Tôi thích hay không thì liên quan cái gì? Anh phải giữ phong thái của trùm trường đó có biết không?" Niên Nhĩ Lạc lờ đi câu hỏi của Mẫn Doãn Kì.
"Cái đó không quan trọng, tôi chỉ cần em thích thôi.
"
Vừa dứt lời, Mẫn Doãn Kì liền ngã ra sau ghế, hai mắt híp lại nhìn Niên Nhĩ Lạc, sự ấm áp cứ thế tan biến.
Niên Nhĩ Lạc thật muốn hỏi hắn rằng hắn rốt cuộc có bao nhiêu nhân cách chứ hả?
Ngón tay tinh tế trắng nõn của Mẫn Doãn Kì gõ gõ trên ghế, hắn hơi nhướng, nhàn nhạt nhìn Niên Nhĩ Lạc.
"Vậy em thích như nào đây?"