Chương 2: 2: Đó Không Phải Thư Tình Của Tôi

Tôi thở hồng hộc sau đó quẹo vào trong góc của hành lang rồi lại chạy lên trên lớp.

Chạy được nửa đường bỗng dưng tôi bị một cậu bạn học va vào, tôi chao đảo suýt ngã, mơ mơ hồ hồ một hồi mới nhận ra được cậu bạn này.

"Điền Chính Quốc cậu mau cứu mình với."

Đó là Điền Chính Quốc, cậu ta nhìn sắc mặt tôi tái nhợt của tôi cũng không hỏi nhiều cho lắm, cậu ta nắm lấy tay tôi kéo vào trong góc lớp.

"Cậu làm sao vậy?"

Tôi thở hồng hộc, mệt mỏi lau mồ hôi, rồi sau đó mới từ từ kể lại mọi chuyện cho Điền Chính Quốc nghe.

Từ việc đưa hộ thư tình cho đến việc bị Mẫn Doãn Kì đuổi theo

Điền Chính Quốc nghe xong liền chậm rãi gật đầu, cậu liếc mắt ra ngoài cửa sau đó làm dấu hiệu bảo tôi im lặng, rồi đứng dậy.

"Đừng lo, mình sẽ giúp cậu."

"Cảm ơn cậu." Tôi nhỏ giọng sau đó nép mình vào trong góc lớp.

Nhưng chỉ là vừa vài giây sau khi Điền Chính Quốc ra ngoài, lại có thêm một bóng người phủ lên người tôi, tôi hí mắt, sau đó khẽ rùng mình.

"Sao...!sao anh lại ở đây chứ hả?!"

Mẫn Doãn Kì nhếch môi, anh ta đi tới chỗ tôi sau đó đá văng cái bàn bên cạnh tôi ra, ánh mặt lạnh nhạt liếc nhìn tôi.

"Tôi thích ở đây thì ở, em cấm được à?"

Tôi bị dáng vẻ của Mẫn Doãn Kì hù sợ, sau đó tôi rụt cổ, nhỏ giọng hỏi anh ta.

"Sao anh biết tôi trốn ở đây?"

"Điền Chính Quốc nói cho tôi biết."

"..."

Tình nghĩa anh em, tuyệt lắm Điền Chính Quốc!

Mẫn Doãn Kì cũng không quan tâ m đến sắc mặt tôi, cũng không quan tâm tôi đang mệt mỏi như thế nào, cứ thế hiên ngang bước tới bế thốc tôi lên.

Tôi bị bế lên cũng không kịp chống cự, chỉ có thể ở trong lòng hắn liên tục giãy dụa.

"Mẫn Doãn Kì anh muốn cái gì? Anh thả tôi xuống mau lên."

Mẫn Doãn Kì giả vờ bị điếc, hoàn toàn không quan tâ m đến tôi đang ai oán như thế nào.

Hắn liếc mắt ra ngoài, nhướng mày với Phác Trí Mẫn.

Phác Trí Mẫn thấy như vậy lập tức hiểu vấn đề, anh cười cười quay đầu, hơi hắng giọng sau đó nói lớn.

"Vương gia mang theo Vương phi hồi phủ, mau mau tránh đường ra."

"..." Cái kiểu xưng hô quỷ quái gì vậy nè trời?

Tôi nằm trong lòng Mẫn Doãn Kì lắc lắc đầu, đưa tay níu lấy áo của hắn, bĩu môi uất ức nói.

"Anh mau thả tôi xuống, tôi còn có tiết học."

"Liên quan gì tới tôi? Việc của tôi là cướp gái nhà lành, cướp xong rồi thì mang về." Mẫn Doãn Kì trừng mắt nhìn tôi, song vẫn dịu dàng ôm tôi lấy tôi.

Tôi thật sự khóc không ra nước mắt, chỉ có thể ủy khuất dựa vào ngực Mẫn Doãn Kì, tiếp tục mở miệng nói với hắn.

"Mẫn Doãn Kì."

"Cái gì?" Hắn trả lời, mang theo chút tức giận.

Tôi bị giọng nói đó của hắn làm cho hơi rùng mình, sau đó mở nhỏ giọng.

"Đó không phải thư tình của tôi.

Tôi không viết thư tình cho Phác Trí Mẫn."

Mẫn Doãn Kì nghe xong, thái độ lạnh nhạt dường như có chút ấm áp trở lại, hắn bế tôi vào lớp, sau đó kéo một cái ghế ngồi xuống, còn tôi thì ngồi trong lòng hắn.

"Thế nó là của ai?"

"Của bạn thân tôi, cô ấy nhờ tôi đưa giúp."

Mẫn Doãn Kì gật gật đầu, sau đó gạt mấy sợi tóc lất phất trên trán của tôi rồi cúi đầu nhìn tôi.

"Tốt.

Không phải em viết là được rồi." Hắn cười, nụ cười làm cho trái tim của tôi mềm nhũn.

Ôm tôi hồi lâu, hắn mới nghiêng đầu, thấp giọng gọi tôi.

"Này, Niên Nhĩ Lạc."

"Hả?"

"Tôi thích em." Mẫn Doãn Kì dịu dàng nói.