Chương 2

6.

Đáng tiếc đã quá muộn, Lãnh Dật dẫn theo một đám người chờ ở bên ngoài phòng học của tôi.

Ngay khi chuông reo, giáo viên rời đi, Lãnh Dật và đàn em của hắn chặn ở hai cánh cửa.

Lãnh Dật sắc mặt trầm xuống: "Ai là người tung tin đồn nhảm của tôi, cút ra ngoài."

Các sinh viên trong lớp đều chỉ vào những người ở phòng ký túc xá bên cạnh và chị em ký túc xá của tôi.

Những người ở phòng ký túc xá bên cạnh và chị em ký túc xá của tôi lại chỉ vào tôi.

Tôi bắt gặp ánh mắt của Lãnh Dật, anh ấy sửng sốt, còn tôi thì hoảng hốt.

Lãnh Dật chậm rãi đi về phía tôi.

Nhìn anh từng bước tiến lại gần, tay chân tôi có chút bủn rủn.

Lãnh Dật thở dài, không còn dữ tợn như trước:

"Bạn học, sao cậu lại nói như vậy?"

Chẳng phải tôi chỉ nói anh có người mình thích, không có nói cái gì khác sao? Là do bọn họ đồn bậy.

Không được, điều này sẽ tiết lộ rằng con ếch xanh hôm qua là tôi, hơn nữa anh ấy vẫn còn giữ video trong tay.

Mặc dù khiêu vũ ở quảng trường không có gì sai, nhưng nó sẽ phá hủy hình tượng nữ thần lạnh lùng mà tôi đã dày công tạo dựng.

Tôi nói năng không mạch lạc: “Được, ngươi quỳ xuống, ta sẽ từ từ sẽ nói cho ngươi biết.”

Thôi xong, tôi muốn giải thích: "Không phải..."

Vừa định giải thích, đã thấy Lãnh Dật nửa quỳ xuống.

Vậy thì tôi cũng sẽ quỳ xuống theo anh ta, a, thật đáng sợ.

Mấy đứa em giật mình: "Anh!"

Lãnh Dật biểu lộ cực kỳ mất tự nhiên: " Bây giờ có thể nói sao?"

Tôi ấp úng, ấp úng hồi lâu mà không nặn ra được câu hoàn chỉnh, bỏ đi.

Tôi đưa mặt lại gần Lãnh Dật.

Hắn sửng sốt, lỗ tai đỏ bừng: "Cô, em định làm gì?"

Một người em đứng lên chính trực: "Sao cô lại vô liêm sỉ như vậy? Cô muốn dùng sắc đẹp dụ đỗ đại ca."

"Boss không thích như vậy, ngươi từ bỏ đi, Boss sẽ không hôn ngươi."

Không phải chứ, anh ta có bệnh sao? Nhiễm phim truyền hình quá 181p?

Lãnh Dật liếc nhìn một cái, anh ta lập tức im lặng.

Tôi yếu ớt nói: "Tôi không có gì để nói, anh cứ đánh tôi đi."

Tôi đã chuẩn bị sẵn tư thế, ngay khi khi họ đánh tôi, tôi sẽ nằm xuống đất khóc và ăn vạ.

Lãnh Dật ánh mắt dán chặt nhìn chằm chằm tôi, mấy giây sau mới nói: "Quên đi, đi thôi."

Tôi ôm trái tim bé nhỏ, đây là tha thứ cho tôi rồi, đúng không?

Ngay sau khi anh ấy rời đi, không khí xung quanh thật yên bình.

7

Lúc này, dì xinh đẹp vừa gửi một tin nhắn WeChat.

Dì xinh: 【 Con gái, chiều nay con có tiết học không? Con có muốn đi dạo với Haha không? 】

Haha là tên của con chó.

Tôi trả lời cô ấy: 【 Cô ơi, chúng ta đi dạo đi. 】

Cô xinh đẹp: 【 Con gái, thật xin lỗi, con trai thối của cô có người thích rồi. 】

【 Không sao đâu ạ.】

Lần này khi nhìn thấy bé husky, tôi cảm thấy nó không còn nhiệt tình nữa, lần trước nó vẫn vẫy đuôi với tôi mà.

Dì xinh đẹp ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve con chó: "Haha, buổi tối mẹ sẽ đến đón con."

Tôi vui vẻ cầm lấy dây xích: "Đi thôi, Haha, để tỷ tỷ dẫn ngươi chạy một vòng."

Chúng tôi đi đến công viên lớn gần trường học.

Tôi chạy trước cầm sợi dây, và con chó đuổi theo tôi.

Điều đó có nghĩa là không phải những chú husky nào cũng luôn tràn đầy năng lượng. Một số hẳn là bởi vì bị ép buộc chứ không phải là chúng muốn đi đi?

Tại sao cảm giác Haha còn không có năng lượng nhiều như tôi, hơn nữa nó vẫn còn là một con chó con hai tuổi.

Sau khi chạy được vài vòng, Haha không muốn di chuyển nữa.

Tôi xoa xoa: “Lại chạy lung tung một hồi”.

Tai của Haha rủ xuống ngay lập tức.

“Vậy chúng ta nghỉ ngơi nhé?”

Haha lập tức vểnh tai lên.

"Tiếp tục chạy."

Bịt tai lại.

"Nghỉ ngơi một lát."

Tai vểnh lên.

Thật là một chú husky thông minh.

Tôi chợt nghĩ rằng mình đã mua một video huấn luyện chó trên mạng.

Tôi bật video, đặt nó trước mặt Haha và để nó học.

Haha, sao em không tập luyện theo?

Tôi không kìm được mà nói theo video: "Làm tốt lắm, Haha."

Haha vẫn bất động, vẫn nằm như cũ.

Tôi xem kỹ video.

Ồ, hóa ra đó không phải là bài học cho con chó, mà là bài học cho tôi.

Điều này không nhân đạo chút nào, thật rắc rối, nếu tôi biết là học lại cách huấn luyện chó, tôi chắc rằng mình sẽ không mua nó.

Lúc này, Haha đột nhiên trở nên phấn khích.

Tôi nhìn lên và thấy Lãnh Dật.

Haha điên cuồng dẫn tôi về phía Lãnh Dật, vẫy đuôi cọ vào giày của anh.

Trùm trường đúng là trùm trường, kể cả đối với một con chó.

Lãnh Dật ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Đây là chó của cô sao?"

Tôi gật đầu, "Dễ thương phải không?"

"Ừm, trong nhà tôi cũng có một con husky, cũng lớn như vậy."

“Anh cũng thích chó?"

"Ừm."

Có vẻ như trùm trường không tệ đến thế, hơn hết một người thích chó có thể tệ đến mức nào.

Đây là quan niệm của tôi về thiện ác, thật khác thường.

Lãnh Dật không ngừng dùng ngón tay trắng nõn vỗ về con chó: "Gọi chú đi."

Haha sủa với anh.

Có vẻ như trùm trường không thích chó.

"Chú đi đây, con chơi với mẹ đi."

Khi Lãnh Dật rời đi, Haha đuổi theo anh ta.

Tôi ghì chặt sợi dây, nếu không có đôi chân dài này thì tôi không thể ôm được con chó ngớ ngẩn thích chạy theo trai đẹp này mất.

Tôi đang đợi dì xinh đẹp ở nơi đã thỏa thuận.

Dì tán gẫu với tôi vài câu: "Con gái, sau hai lần như vậy, dì cảm thấy con là một cô gái thật thà và tốt bụng. Dì thích con lắm."

"Cám ơn dì, con cũng thích dì."

Dì nói đúng, tôi quả thực rất thật thà và tốt bụng, nhưng trên thực tế tôi còn xinh đẹp và hào phóng.

"Con gái, dì có ý kiến."

"Dạ."

Dì xinh đẹp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi: "Tiểu Hi, dì muốn nhận con là con gái nuôi của dì."

"Con không cần vội vàng trả lời ta, con trở về từ từ suy nghĩ, còn hỏi cha mẹ con."

"…Dạ."

8.

Tôi vừa về đến ký túc xá, các bạn cùng phòng đã quỳ ở đó, gào khóc:

"Thực xin lỗi, Tiểu Hi, huhu, nước mắt trên mặt, là lời giải thích tốt nhất cho sự ân hận của ta."

"Ta là tiểu nhân thuận theo quyền thế của người khác, không thể cùng ngươi chia sẻ cực khổ!"

“ Xin nương nương tha tội.”

Ôi trời, một lũ sáu tuổi.

"Đứng lên đi, bổn cung tha cho các ngươi."

______

Ban đầu, tôi không muốn đi bán đàn con nữa, nhưng tôi lại muốn ăn đồ ăn vặt.

Vì thế tôi sẽ đi dựng sạp, sau đó dùng tiền bán con đi mua đồ ăn.

Phải đợi đến đêm mỡ ngủ hết rồi mới bí mật ăn đồ ăn vặt được.

Lúc tôi đến, tất cả các vị trí tốt để mở sạp đã bị chiếm lấy, vì vậy hẳn là đi kiếm chỗ khác thôi.

Khi tôi đang đi tìm nơi bán con tốt nhất, không hiểu vì lý do gì mà trùm trường lao vào ôm tôi, người vẫn còn nồng nặc mùi rượu.

"Lãnh Dật? Say rượu à?" Tôi lắc nhưng không đáp lại.

Tôi phải nói rằng anh ấy có trọng lượng, rất nặng nha.

Mà bạn biết đấy, tôi không thể đẩy một anh chàng đẹp trai ra được.

Lãnh Dật đột nhiên thấp giọng nói: "Em muốn ôm người khác, lại không muốn ôm anh."

Không ai nói với tôi rằng trùm trường khi say rượi sẽ hoá thành chú cún con tội nghiệp.

"Ồ, ôm nha."

Lần đầu tiên tôi cảm thấy trang phục búp bê ếch này hơi che tầm nhìn.

Nhưng nếu không có bộ đồ ếch, tôi sẽ không dám làm điều đó.

Nếu không, khi anh ấy tỉnh lại, biết tôi nhìn thấy anh ấy như vậy, rất có thể anh ấy sẽ gϊếŧ tôi.

"Lãnh Dật, tôi có thể xem cơ bụng của anh không? Hãy coi đó là thù lao của tôi khi đỡ được anh."

"Anh không nói, coi như là đồng ý."

Bạn cũng biết đấy, tôi vừa mắc phải những sai lầm mà phụ nữ trên toàn thế giới mắc phải.

Tôi lấy điện thoại của Lãnh Dật ra nói: "Mở khóa đi, tôi tìm người đưa anh về trường."

Lãnh Dật nhẹ giọng: "Không muốn."

"Anh trai à, một mình tôi không thể vác anh về được."

Lãnh Dật nhíu mày ủy khuất, dùng đôi mắt đẹp không chớp nhìn tôi: "Em chê anh."

Đù, cún con muốn dùng mĩ nam kế, ai mà chịu nổi.

"Gọi chị."

Lãnh Dật ngoan ngoãn nghe lời: "Chị."

Ôi, mạng ta đưa hết cho ngươi.

"Gọi chồng đi."

"Vợ."

"Vợ rất đẹp, vợ tôi là người đẹp nhất mà tôi từng thấy."

Đáng ghét, người ta đẹp không phải ai cũng biết rồi sao? Còn khoe khoang thì xấu hổ lắm.

Anh ta vừa nói xong, tôi một mình lôi anh ta về trường, ném anh ta xuống dưới lầu ký túc xá rồi bỏ đi.

9

Tôi đã bàn bạc với bố mẹ và họ không phản đối việc tôi có mẹ nuôi.

Tôi đã gửi WeChat cho dì xinh đẹp và tôi có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc của cô ấy.

Cuối cùng, vào tối thứ Bảy tuần tới, một buổi lễ nhận mẹ nuôi đơn giản sẽ được tổ chức tại khách sạn Swan gần trường.

Gia đình tôi có một công ty gần đó nên bạn có thể đến đó kiểm chứng.

Vào ngày này, tôi cố tình chọn một chiếc váy nhỏ màu hồng và trang điểm kỹ càng.

Thật ra, tôi muốn mặc bộ trang phục búp bê ếch hơn, nhưng tiếc là bố mẹ tôi không cho.

Khi bố mẹ tôi và tôi đến khách sạn, vợ chồng dì xinh đẹp đã đợi sẵn chúng tôi.

Dì xinh đẹp cười nói: "Chị, anh rể, Tiểu Hi, mọi người đến rồi, mau vào ngồi đi, con trai em đi vệ sinh, tý nữa sẽ quay lại ngay."

Mẹ tôi và dì xinh đẹp rất hợp nhau trên WeChat, hai người họ giống như chị em ruột vậy.

Người lớn chào hỏi nhau, tôi đợi anh trai hờ về rồi mới bắt đầu làm lễ.

Phiền thật đấy, con trai của dì xinh đẹp lại lớn hơn tôi ba ngày, nếu không tôi đã là chị rồi.

Khi tôi nhìn thấy Lãnh Dật xuất hiện trong phòng, tôi đã sửng sốt.

Anh ấy là người con trai dịu dàng đó?

Dì xinh đẹp chào đón Lãnh Dật: "Con trai, mau tới gọi em gái."

Người này sẽ trở thành anh trai của tôi?

Hú hú woaaaa, từ giờ tôi có thể thoải mái ngang ngược ở trường đúng không?

Trong lòng mừng thầm, Lãnh Dật vội vàng kéo mẹ ra khỏi phòng, mặt đầy âm mưu đi ra ngoài.

Tôi lặng lẽ bước đến cửa và vểnh tai lên, nhưng tôi không nghe thấy gì.

Cách âm này tốt thật, giá như ký túc xá của tôi có điều kiện cách âm này.

Tôi nghe thấy dì xinh đẹp hét lên: "Tại sao con không đồng ý? Mẹ sẽ nhận Tiểu Hi là con gái đỡ đầu của mẹ!"

Sau vài phút, dì xinh đẹp và Lãng Dật bước vào.

Cô xinh đẹp thần sắc kỳ quái: "Chị, anh rể, lão công, phiền mọi người ra ngoài một chút, tôi có lời muốn nói."

Ơ, còn tôi thì sao? Tôi không phải đi ra ngoài?

Chúng ta không phải là một gia đình sao?

Hóa ra khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là khoảng cách giữa sự sống và cái chết, mà là bạn âm mưu ngoài cửa sau lưng tôi, và tôi chỉ có thể chờ đợi như một kẻ ngốc.

Cuối cùng, họ đã trở lại với những biểu hiện khác nhau.

Mẹ tôi nở nụ cười vui vẻ nhất: “Con gái à, vì gia đình của dì Cố con nên tạm thời dì Cố không nhận con là con gái nuôi.”

Tôi khóc lóc thảm thiết nhìn dì xinh đẹp: "Tại sao? Tại sao? Mẹ nuôi, mẹ không yêu con sao?"

Dì xinh đẹp có vẻ không thể diễn tả được: "Thật xin lỗi, Tiểu Hi, dì Cố cũng rất thích cháu, nhưng mà..."

Tôi đưa tay ra, đau lòng hét lên: "Mẹ nuôi! Mẹ nuôi!"

“Ôi.” Quá nhiều kí©h thí©ɧ, tôi vô tình vấp ngã.

Lãnh Dật ngay lập tức đỡ tôi.

Tôi nhìn anh chằm chằm, ban đầu vốn rất tốt, chuyện bắt đầu từ khi anh gọi dì xinh đẹp ra ngoài.

Anh ta chắc chắn là người đã chia cắt hai mẹ con tôi, đồ khốn, uổng công hôm qua chị đây đã tốt bụng đưa anh về.

Chỉ còn một bước nữa, tôi sẽ có thể trở thành chị em ruột với Haha.