Chương 7

25.

Sau khi biết chuyện cũ đau lòng của Giang Dịch Hoài, độ khoan dung của tôi đối với anh tăng lên cao.

“Nắm tay.”

Tôi: "Được."

"Ôm anh một cái."

Tôi: "Được."

"Hôn anh một cái."

Tôi: "...Nhiều người đang nhìn kìa!"

"Anh mặc kệ."

"...Được rồi."

"Hì hì, ngoan."

"Hôn anh một cái nữa đi."

"..."

26.

Một buổi tối nào đó, tôi buồn chán lướt tài khoản phụ của Giang Dịch Hoài, đột nhiên lướt đến trạng thái vừa mới cập nhật của anh, "Mười năm rồi, ông còn dám trở về...Tự tìm cái chết."

Tôi bật dậy khỏi giường, gọi điện thoại cho anh.

Tay tôi run rẩy, bấm gọi một lần lại một lần...nhưng không có ai nghe máy.

Tôi không kịp thay quần áo, khoác áo khoác chạy xuống lầu, gọi điện thoại cho lão Lý, "Lão Lý, cậu có biết Giang Dịch Hoài đi đâu không?"

"Chị Hạ? Đại ca vừa nhận điện thoại liền về nhà rồi, anh ấy không nói với chị sao?"

Tôi cố gắng đè nén căng thẳng, "Mau gửi địa chỉ nhà anh ấy cho tôi, tôi không nhớ rõ."

Lão Lý hoảng hốt, "Làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ?"

Tôi quýnh lên, "Đừng nói nhảm nữa, mau gửi cho tôi!"

Lão Lý run rẩy: "Được được được tôi gửi ngay đây."

-

Nửa tiếng sau, tôi ngồi trên xe taxi, gọi điện thoại cho Giang Dịch Hoài hết lần này đến lần khác.

Tài xế liếc tôi một cái, ánh mắt quét về phía áo ngủ trong áo khoác của tôi, "Cô gái à, muộn như vậy rồi còn đi tìm đàn ông à? Đừng tìm nữa, anh chơi với em."



Tôi cắn răng, hung tợn nhìn chằm chằm anh ta: "Không muốn bị tôi tháo cánh tay thì câm miệng đi."

Tài xế nuốt nước miếng, liếc nhìn sắc mặt của tôi, "Tôi, tôi nói đùa thôi."

-

Khu biệt thự Lâm Hồ, số 16 tòa nhà B, bên ngoài đậu một chiếc xe màu đen.

Cổng không đóng, tôi khẽ cắn môi, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Trong phòng khách một mảnh bừa bộn.

Giang Dịch Hoài đưa lưng về phía tôi, trước mặt là một người đàn ông trung niên, khóe miệng dính máu, quần áo nhăn nhúm.

Thấy tôi đến, người đàn ông kia sửng sốt, nhếch miệng, "Ồ, con mẹ nó thật là náo nhiệt."

Giang Dịch Hoài quay đầu lại, ánh mắt chấn động, "Sao em lại đến đây?"

Tôi đi qua, sờ sờ trán anh, nhẹ giọng nói, "Em đến giúp anh đánh nhau."

Ánh mắt Giang Dịch Hoài chớp động, khó tin nhìn tôi.

Người đàn ông trung niên đứng lên, lau máu trên khóe miệng, nhếch miệng cười, "Con trai à, đây là bạn gái nhỏ của mày à?" Ông ta quan sát tôi từ trên xuống dưới, "Ồ, dáng người không tệ, cứng cỏi hơn mẹ mày nhiều, có điều, phụ nữ ấy mà, phải chơi thêm vài trò, mới..."

Gân xanh trên trán Giang Dịch Hoài nổi lên, nắm chặt nắm đấm muốn xông tới.

Tôi liều mạng kéo anh lại, sau đó nhanh hơn anh một bước, đứng ở trước mặt người đàn ông kia.

Người đàn ông nheo mắt lại nhìn tôi, "Thế nào, phụ nữ như mày, cũng dám chọc tao sao..."

Ông ta còn chưa dứt lời, tôi đã tát mạnh một cái.

Một cái tát này là tôi dùng sức bú sữa mẹ đánh xuống, ông ta bị tôi tát nghiêng đầu, lảo đảo hai bước.

Một hồi lâu sau, ông ta mới hoàn hồn, ngẩng đầu lên, lao đến chỗ tôi, "Mày cũng dám..."

Tôi giơ chân lên đạp xuống, "Sao tôi không dám?"

Ông ta bịch một tiếng ngã trên mặt đất, vẻ mặt khó tin, "Mày..."

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn ông ta, "Thế nào? Chưa từng bị phụ nữ đánh đúng không? Có muốn thử lại lần nữa không?"

Ông ta giống như ngây ngẩn cả người, cắn răng không nói lời nào.

Tôi đứng dậy, quay đầu nhìn Giang Dịch Hoài, anh cúi đầu, toàn thân đang run rẩy, mắt bị tóc che khuất, không thấy rõ thần sắc.

Tôi thở dài, quay đầu nhìn người đàn ông trên mặt đất.

Người đàn ông lọ mọ bò dậy, hung tợn nói một câu "Mày chờ đó", sau đó hốt hoảng rời đi.

Quay đầu lại, Giang Dịch Hoài ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu, sau lưng đang run rẩy kịch liệt.

Lòng tôi cũng run theo, đi qua ôm lấy anh, "Không sao, không sao."

27.

"Em...biết hết rồi à?"

Giang Dịch Hoài ôm tôi, hốc mắt vẫn còn đỏ.

Tôi nằm trong lòng anh, gật gật đầu, "Ngô Mộng nói cho em biết."

Anh trầm mặc một lúc, "Xin lỗi em, không phải anh cố ý giấu diếm em."

Tôi đưa tay sờ sờ đầu anh, "Em biết, em không trách anh."

Anh ôm tôi chặt hơn. Qua một lúc lâu, đột nhiên cười khẽ một tiếng, "Cuối cùng anh cũng có thể đánh ông ta, nhưng mẹ anh...đã không còn nữa rồi."

Trái tim tôi co rút, cắn môi mở miệng hỏi, "Mẹ anh...là người như thế nào?"

Cánh tay anh cứng đờ, giọng nói buồn bực, "Bà ấy là người rất lương thiện, rất dịu dàng...nhưng cũng rất mềm yếu."

"Từ khi còn nhỏ anh đã biết tên khốn kia đối xử không tốt với mẹ anh, động một chút là quở trách, uống rượu say về nhà lại giở trò điên khùng...Khi đó anh còn nhỏ, dùng sức lực toàn thân nhào tới, ông ta duỗi cánh tay liền hất anh ra. Lớn hơn một chút, anh biết tên khốn kia có phụ nữ ở bên ngoài, nhưng anh vẫn không đánh lại ông ta, đành phải khuyên mẹ anh rời khỏi ông ta, kiện lên tòa, đòi lại tiền, nhưng mẹ anh chỉ khóc, nói không có người đàn ông kia bà ấy không biết phải sống thế nào, nói ông ta chơi đủ rồi sẽ về nhà..."

Giang Dịch Hoài cười khổ một tiếng.

"Mãi đến khi tên khốn kia đưa phụ nữ về nhà, ngủ trong phòng của bà ấy, dùng mỹ phẩm của bà ấy...bà ấy rốt cuộc nhịn không nổi nữa, nhưng...Ai ngờ, ngày đó anh và mẹ không đi được, còn bắt gặp hai kẻ khốn nạn kia ở trong phòng ngủ..."

Giang Dịch Hoài cắn răng, không nói nổi nữa.

Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng, giọng nói u ám, "Nhược Nhược, em có biết vừa rồi anh nhìn thấy em đánh tên khốn kia...trong lòng anh hả giận cỡ nào không, còn hả giận hơn anh tự mình đánh. Bởi vì em dám phản kháng ông ta, em dám nói [Thế nào? Chưa từng bị phụ nữ đánh à?]...Nếu năm đó mẹ anh có một nửa dũng khí và kiên định của em thì có lẽ bây giờ bà ấy vẫn còn ở đây..."

Giang Dịch Hoài không nói thêm gì nữa.

Tôi không biết phải an ủi anh như thế nào, đành phải vỗ nhẹ lưng anh, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Đột nhiên nhớ tới năm đó ba mẹ tôi nhất quyết muốn tôi đi học Taekwondo, nói học giỏi rồi, mặc kệ đi tới đâu, cũng có thể tự bảo vệ mình.

Tôi rất kháng cự, nói tôi là con gái, học Taekwondo làm gì, tôi muốn học múa bale.

Mẹ tôi sờ đầu tôi, "Bale có thể học, nhưng Taekwondo nhất định phải học. Không chỉ phải bảo vệ tốt cho bản thân, tâm lý cũng phải chuẩn bị tốt, đừng sợ ai cả, vĩnh viễn phải nhớ tự bảo vệ mình."

Khi đó tôi không hiểu, nhưng bây giờ...hình như tôi đã hiểu được rồi.

28.

Sáng hôm sau.

Tôi tỉnh lại, tối hôm qua gối lên cánh tay của Giang Dịch Hoài ngủ một đêm, có chút sái cổ.

Giang Dịch Hoài vẫn còn ngái ngủ tỉnh lại, dịu dàng nói, "Nhược Nhược..."

Lời còn chưa dứt, anh nhìn tôi, vẻ mặt hoảng sợ.

Tôi:?

Anh: "Đừng, đừng nhúc nhích."

Tôi: "Em không nhịn nổi nữa, phải đi vệ sinh."

Anh đưa tay dùng sức lau mặt tôi: "Chờ, chờ chút đã."

Tôi:?

Trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.

Tôi thoát khỏi sự ngăn cản nặng nề của Giang Dịch Hoài, lao vào nhà vệ sinh.

...Được lắm, trên mặt tôi hiện giờ có nửa con hổ màu xanh.

...Cái hình xăm dán này, không chỉ lau được, còn con mẹ nó phai màu nữa?

Giang Dịch Hoài chân trần đuổi theo, vẻ mặt xấu hổ.

Tôi duỗi tay ra: "6."

[Phiên ngoại]

10 năm sau.

Tôi nhìn tài khoản phụ, cười lạnh một tiếng, "Á à, lại lén chơi game với lão Lý."

Gọi điện thoại, "Alo? Giang Dịch Hoài? Lại đi chơi game đúng không?"

Người đầu dây bên kia hoảng hốt, "Em, làm sao em biết?"

Tôi cười khẽ: "À, anh đừng quan tâm làm sao em biết được. Dù sao anh lại chơi game bị em phát hiện, tháng sau đều là anh rửa chén ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Tôi đắc ý cúp điện thoại.

-

Đầu bên kia điện thoại, lão Lý nhìn Giang Dịch Hoài vừa đặt điện thoại xuống, "Đại ca, anh định khi nào thì nói cho chị Hạ biết, anh biết hết rồi?"

Giang Dịch Hoài mỉm cười, "Ha ha, tôi không nói cho cô ấy biết đâu, tôi muốn trêu chọc cô ấy cả đời."

Lão Lý cạn lời: "...Cần gì chứ, chúng ta ở đây chọn quà sinh nhật cho cô ấy, căn bản không chơi game, anh còn phải về rửa bát một tháng."

Giang Dịch Hoài nhìn sợi dây chuyền vừa mới chọn xong trong tay: "Dù sao đều là tôi rửa, mỗi lần cô ấy tự cho là đã bắt được tôi đều rất vui vẻ, tôi chỉ muốn cô ấy luôn vui vẻ như vậy."

Lão Lý: "...Cái mùi chua xót của tình yêu!"

(Hoàn)