Anh tức giận nhìn tên mập, phải một hồi lâu mới nguôi giận, dặn dò cậu ta: “Mập, mày đi điều tra thử xem, ở trường chúng ta ngoại trừ tao ra còn ai tên là Hoắc Lâm không, cái tên trắng bạch kia nói tao nhìn dọa người, nói nhìn tao hung dữ, tao muốn xem thử coi còn có ai khác tên là Hoắc Lâm, dáng vẻ có phải trong ẻo lả buê đuê không.”
Ngày thứ hai Yến Khinh vác theo trạng thái cả người uể oải lên lớp, đã đổi giường nhưng nằm vẫn không thoải mái lắm.
Sống trong ký túc xá là sống tập thể, giường ván cứng không dễ chịu chút nào, mặc dù đệm rất mềm, nhưng vẫn rất khó chịu.
Sức khỏe của cậu được nuôi dưỡng bảo bọc đến độ mỏng manh, yếu ớt quen rồi, những thứ này đều là công lao của Hoắc Lâm.
Trước đây cậu cũng không phải yếu ớt đến như vậy, mặc dù gia cảnh tốt, nhưng cũng chỉ là một cậu chủ nhỏ bình thường, sau khi gả cho Hoắc Lâm, Hoắc Lâm không cho cậu làm gì cả, trong nhà cũng có rất nhiều người giúp việc, cậu được cưng chiều đến nỗi vô cùng mỏng manh rồi.
Giường ở trong nhà là do Hoắc Lâm tốn rất nhiều tiền mời người ta về chế tạo đóng giường, bởi vì cậu khó đi vào giấc ngủ, phải có một chiếc giường êm ái mới ngủ ngon được, hơn nữa cậu phải ôm Hoắc Lâm thì mới dễ ngủ, cho nên sau khi kết hôn, cho dù mỗi ngày công việc của Hoắc Lâm có bận rộn đến đâu, cũng sẽ luôn sắp xếp về nhà đúng giờ, lo bản thân không về nhà thì Yến Khinh sẽ không ngủ được.
Anh đi công tác cũng sẽ dẫn cậu đi cùng, cho đến lúc già rồi vẫn như vậy, mọi người xung quanh đều trêu chọc bọn họ là cứ ân ái mãi không biết chán.
Cậu đã quen với việc có Hoắc Lâm bên cạnh, không có anh bên cạnh thì bản thân ngay cả cảm giác buồn ngủ cũng khó có, cho nên cả đêm qua cậu không làm sao ngủ được, sáng sớm đã bị gọi dậy.
Không khí học hành ở trường thành phố Nhất Trung giống như đánh trận, sáng sớm đã phải dậy để đi học, Yến Khinh từ nhỏ đến già đều đã quen với việc cứ ngủ nướng cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy, bây giờ mới sáng sớm đã bị gọi dậy nên ngáp ngắn ngáp dài nằm oài trên bàn học.
Nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của cậu bây giờ chính là tìm thấy Hoắc Lâm, muốn biết bây giờ anh đang ở đâu, cậu tham gia vào lớp học buổi sáng của mọi người, lẻn đến từng phòng học xem có thể tìm thấy Hoắc Lâm hay không.
Lớp học của cậu ở lầu ba, sau khi xem qua hết các lớp ở lầu ba, cậu lên lầu bốn, lúc cậu vừa đến cửa cầu thang của lầu bốn…nhìn thấy rồi, một người rất giống Hoắc Lâm.
Yến Khinh ngẩn người, người này sao lại âm hồn không tan vậy, ở trường dạy nghề đυ.ng phải anh, ở đây cũng có thể đυ.ng phải anh.
Chẳng phải an ninh ở trường Nhất Trung này rất tốt sao? Cái loại giáo dục cá lọt lưới này sao có thể chạy vào đây được?
Lúc cậu nhìn thấy người này thì rất tuyệt vọng.
Hai người vừa mới chạm mặt nhau thì anh ấy lại lấy thuốc ra hút.
Tên mập đối diện lấy bật lửa ra cho Hoắc Lâm, định châm thuốc cho anh, Hoắc Lâm đang ở đây đợi người mà buồn chán, miệng khô khốc đang định hút điếu thuốc, anh lấy điếu thuốc ra định châm lửa thì lại thấy con thỏ nhỏ kia.
Hai người thật sự có duyên, ở đây còn có thể gặp nhau.
Anh trèo tường vào lẻn vào, hôm qua có hiềm khích với một người ở bên này, người đó đã cố ý khıêυ khí©h anh, nói anh là một học sinh hư hỏng bên phía trường dạy nghề, sao có thể qua được trường Nhất Trung bên này, nói chắc chắn là anh không thể nào vào được.
Bảo vệ của trường làm việc rất tốt, đặc biệt là loại học sinh hư hỏng như anh, muốn vào cổng là chuyện không thể.
Chính là tên đáng ghét này đã chọc tức anh, anh là người thế nào, chỉ có bức tường mà nhắm cản được anh vào hay sao?
Cho nên hôm nay anh đặc biệt trèo tường vào, để dạy cho tên khốn này một bài học, anh qua đây không cần nhiều người, để tránh bị bảo vệ nhìn thấy nên anh chỉ dẫn theo một tên mập, hai người đứng ở trong góc này, có lẽ là không biết người kia học ở lớp nào cho nên đứng nghiên cứu cả nửa ngày rồi.
Anh có khí chất khác người, phong thái từ khi sinh ra đã hơn người, nên cho dù đứng ở góc khuất đó cũng rất có cảm giác uy phong lẫm liệt, nhưng cũng bởi vì trên đầu anh vẫn còn có cái khí chất hung ác nham hiểm này cho nên người khác nhìn thấy đều sợ hãi, vừa nhìn thấy bọn họ liền không dám đến nói chuyện, cũng không dám tìm giáo viên, thà trốn bơ đi chỗ khác còn hơn.
Tên mập tập trung châm thuốc cho anh, thấy bật lửa sắp được châm, Hoắc Lâm lại đẩy cậu ta ra, vứt điếu thuốc đi, tên mập còn tưởng là anh tức giận rồi.
Cậu ta nhìn vào mắt anh thì thấy anh đang nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Cậu ta cũng phản ứng lại, không phải đó chính là người hôm qua…
Yến Khinh nhìn thấy ánh mắt của anh đang nheo lại nhìn chằm vào mình, sắc bén nguy hiểm khiến cho cậu phát hoảng, người này hôm qua trên đường đi học còn dám gϊếŧ người, nếu hôm nay tâm tình của người này không tốt, mang cậu đi gϊếŧ thì phải làm sao?
Yến Khinh quyết định sử dụng cách cũ, giả mù để đi ngang qua bọn họ.
Cậu vốn dĩ đang nhìn chằm vào Hoắc Lâm, nhưng lúc này cậu lại trừng lớn con ngươi giả vờ như không nhìn thấy gì hết, hai tay quơ về phía trước, trông giống như một người mù đang đi dò dẫm qua đường.
Hoắc Lâm: “...”
Người này, e rằng coi anh như một thằng ngốc.
Thấy dáng vẻ của cậu như vậy, Hoắc Lâm vươn tay ra tóm lấy cổ áo của cậu, hai người đang ở gần nhau, lại thêm anh tay dài chân dài nên đã tóm liền được cậu.
Bị anh xách lên, đột nhiên cơ thể Yến Khinh cứng đờ, sau đó phía sau liền truyền đến một âm thanh lạnh như băng ra lệnh: “Quỷ nhỏ, đừng tưởng tôi không biết cậu đang giả mù, nếu như cậu mù thật, thì hôm qua cậu đã không chạy một mạch mấy trăm mét, mấy chướng ngại vật cậu đều né được.”
Yến Khinh: “...”
“Cậu qua kia cho tôi, gọi Thành Phong của lớp tám ra đây, bây giờ bọn tôi phải đánh cho cậu ta một trận, đi mau.”
Nói xong anh liền đẩy cậu đi, xém chút nữa cậu đã bị va đập vào tường.
Bộ dạng hung dữ như vậy đã dọa Yến Khinh sợ rồi.
Người này quá đáng sợ!
Cả ngày đều đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ!
Yến Khinh bị anh đẩy thì không dám phát ra tiếng kêu, quay người lại nhìn khuôn mặt của anh, cậu sắp khóc rồi, sao anh có thể phạm tội với khuôn mặt này chứ, làm sao một khuôn mặt mà trước đây cậu vô cùng yêu mến lại có thể trở thành như thế này.
Cậu thật sự muốn nói một câu, kiểu tóc này thật sự…quá xấu, hu hu hu, thật sự quá xấu, căn bản không xứng với người chồng trong tưởng tượng của cậu.
Trước đây Hoắc Lâm thường nói với cậu: “Lúc anh học cấp ba, rất dịu dàng và ôn hòa, các bạn học đều rất thích anh.”
Sao người này có thể làm ra những chuyện này với một khuôn mặt tương tự như người chồng thân yêu của cậu chứ?
Lẽ nào…lẽ nào đây là em chồng của cậu sao?
Đột nhiên Yến Khinh kích động suy nghĩ, mặc dù chồng của cậu nói anh ấy không có anh em trai, nhưng không có nghĩa là ba mẹ anh không giấu anh sinh một đứa con ở bên ngoài, hoặc là giống như trong mấy chuyện tổng tài có nói, sinh một đứa vẫn còn một đứa nữa ở trong bụng, chỉ là Hoắc Lâm chưa biết mình còn có một em trai song sinh thì sao?