Chương 30: Con trai mười tám tuổi tinh lực rất dồi dào

Sau khi hai người họ sắp xếp xong thì được giáo viên dẫn đến phòng học.

Lúc Hoắc Lâm và Thủy Đào đi đến phòng học, Thủy Đào kích động nói với Hoắc Lâm: “Thật tốt quá, đợi lát nữa thì có thể gặp chị dâu rồi.”

Hoắc Lâm nghe cậu ta nói hai chữ “chị dâu” thì nghĩ đến lần trước cậu ta cũng mở miệng nói chị dâu, nên hỏi cậu ta: “Sao mày lại gọi người ta là chị dâu? Hai bọn tao vẫn chưa thành đó.”

Thủy Đào: “Không phải em muốn gọi cậu ấy là chị dâu, là cậu ấy nói với em sau này gọi cậu ấy chị dâu là được.”

Hoắc Lâm: “Mày gọi người ta như vậy không thích hợp cho lắm, lần sau đừng gọi nữa.”

Thủy Đào: “Vậy em gọi cậu ấy là gì?”

Hoắc Lâm: “Gọi em ấy là chị dâu đi.”

Thủy Đào: “???”

...

Cùng lúc này, Yến Khinh đang lo lắng đợi chồng của cậu đến, vừa nãy nhắn tin cho anh hỏi khi nào thì anh tới, anh trả lời nói là sắp đến.

Nói làm xong thủ tục nhập học là có thể đến đó.

Cậu muốn ngồi cùng chồng nhưng lại ngại nói với Tống Hoài Dư, Tống Hoài Dư là bạn tốt, còn là bạn cùng bàn cậu quen biết khi mới đến trường, hai người họ đã làm bạn được một tháng, tình cảm vẫn rất tốt.

Không thể vì chồng của cậu mà từ bỏ cậu ta, cậu nghĩ chồng ngồi bên cạnh cũng được, nên đang lo lắng đợi Hoắc Lâm đến.

Lớp trưởng bọn họ bước vào, bởi vì nghe được tin tức trọng đại nên rất sốc, lập tức chạy vào nói với bọn họ.

“Các cậu, các cậu, yên tĩnh, yên tĩnh! Để tôi nói cho các cậu một tin tức cực lớn, lớp chúng ta có một học sinh chuyển trường, học sinh chuyển trường này rất lợi hại, là trường dạy nghề bên cạnh chuyển qua đây, không biết các cậu có nghe nói về cậu ấy hay không, cậu ấy là một đại ca đó.”

Lúc nói ra lời này, mọi người đều bị dọa sợ.

“Hoắc Lâm sao? Chính là thiếu niên đáng sợ với mái tóc đỏ kia? Tôi nghe nói cậu ấy rất khủng khϊếp, cậu ấy còn thích đánh nhau, loại người này chuyển đến trường chúng ta, sao vào được vậy, nhét tiền vào sao? Sao trường chúng ta có thể để loại người này vào chứ?”

“Cậu ấy tự mình thi vào đấy, hơn nữa còn vào với thứ hạng đầu, thật sự không thể tin được.”

“Không phải đó chứ, học sinh trường dạy nghề sao có thể thi đậu vào trường chúng ta chứ? Có phải cậu ấy gian lận không? Chép bài đúng không.”

“Tôi cũng cảm thấy là cậu ấy chép bài, hơn nữa cậu ấy trông rất đáng sợ, nếu cậu ấy đến lớp của chúng ta, sau này đánh chúng ta thì làm sao đây?”

Yến Khinh nghe mọi người nói vậy thì vô cùng tức giận, đứng lên vỗ bàn một cái: “Anh ấy không gian lận, anh ấy có thể thi đậu chứng tỏ đó là thực lực của anh ấy, hay là các cậu cho rằng giáo viên tuyển sinh của chúng ta đều là ăn chay? Nếu gian lận, camera không quay lại được sao? Một phòng thi có mười camera đó, trước sau trái phải nhìn chằm chằm, nếu thật sự muốn gian lận thì đã sớm bị phát hiện, sao có thể thi đậu chứ.”

Mọi người nhìn dáng vẻ tức giận của cậu, bị cậu dọa cho sợ, nhưng hình như lời này cũng có đạo lý, mọi người cũng không ồn ào nữa, bởi vì hiện tại giáo viên tuyển sinh đã dẫn Hoắc Lâm tới.

Nhưng không chỉ có một mình anh mà còn có Thủy Đào bên cạnh anh, cả hai người họ đều mang cặp sách, chỉ có điều có thể là hai người họ ở trường dạy nghề bên cạnh lâu rồi nên không có dáng vẻ nghiêm túc của học sinh, hiện tại rất chảnh, mang cặp sách nghiêng một bên đi vào.

Nhưng vẫn mặc đồng phục đàng hoàng.

Mọi người nhìn thấy người bước vào thì mở to hai mắt, một mảng im lặng, không ai nói gì cả, bởi vì... Hoắc Lâm... đẹp trai quá rồi, vốn còn cho rằng là thiếu niên tóc đỏ lưu manh nữa chứ.

Nhưng đầu tóc của người ta đã nhuộm đen, mặc bộ đồng phục gọn gàng sáng sủa.

Trông anh rất cao, chiều cao này gần như đến đỉnh cửa của lớp học.

Anh dựa vào cánh cửa một cách phóng đãng không bị trói buộc, nhìn người bên trong.

Luôn nhìn chằm chằm Yến Khinh, tầm mắt luôn ở trên người cậu, không thèm nhìn lấy ai khác, hai người họ cứ như vậy đứng đợi ở cửa rất ngoan.

Hôm qua Yến Khinh đã xem ảnh anh gửi cho mình, nhưng bây giờ thực tế như vậy, nhìn thấy anh vẫn là có chút rung động, tim cậu đập rất nhanh, dáng vẻ hiện tại của chồng cậu đẹp trai quá đi.

Tống Hoài Dư bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ này của Hoắc Lâm, cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, dáng vẻ này thật sự rất đẹp trai, anh ấy vậy mà lại vì Yến Khinh mà biến mái tóc của mình thành màu đen.

Hiện tại Hoắc Lâm vẫn nhìn chằm chằm Yến Khinh, tròng mắt như mọc trên người cậu vậy, không thèm nhìn lấy bất kỳ ai cả.

Tống Hoài Dư không nhịn được cầm chặt bút, bẻ bút, ghen tị.

Những bạn học vừa rồi còn thảo luận ghen ghét anh, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt này, trong nháy mắt không còn ghét nữa, quả nhiên giá trị nhan sắc chính là công lý.

Khuôn mặt đẹp như vậy, sao có thể đánh nhau chứ!

Tóc cũng không còn là màu đỏ, mà đã được nhuộm đen, còn cắt ngắn.

Khuôn mặt này của anh, mặc thêm đồng phục gọn gàng, quả thật quá đẹp, giống như Bạch mã Vương tử bước ra từ truyện tranh vậy.

Không ít nữ sinh nhìn thấy hình ảnh này đều sôi trào, giáo viên tuyển sinh trực tiếp dẫn bọn họ vào, vừa hay nhường ra một chỗ trống.

Lúc này Thủy Đào đi vào, đi đến bên cạnh Tống Hoài Dư, nắm chặt nắm đấm, giống như cảnh cáo cậu ta: “Tránh đi cho tôi, vị trí này là nhường cho đại ca tôi.”

Tống Hoài Dư không có gan, nghe thấy lời này của cậu ta thì có chút sợ hãi, thu dọn đồ đạc rời đi.

Thủy Đào hành động như vậy quen rồi cho nên không cảm thấy có gì không đúng, sau khi nhường vị trí thì lau sạch sẽ thì để Hoắc Lâm ngồi xuống.

Hoắc Lâm tự nhiên ngồi bên cạnh Yến Khinh, vừa ngồi xuống, ngón út của Yến Khinh không khỏi kích động, sờ sờ đồng phục của anh, cảm thấy anh mặc đồng phục thực sự rất đẹp, vừa nãy nhìn thấy anh mặc đồng phục trắng, không nhịn được mà muốn ôm anh.

Tâm tư nhỏ bé của cậu, không nhịn được mà muốn ôm anh, nhưng lại sợ nhiều người không tốt cho lắm, nên nắm lấy áo của anh sờ sờ.

Hoắc Lâm nhìn thấy tâm tư nhỏ bé của cậu, dáng vẻ sợ hãi rụt rè có nên chạm vào hay không, anh trực tiếp kẹp lấy đầu cậu, ấn cậu vào trong ngực mình.

Yến Khinh bị anh đột nhiên kẹp lấy, sức lực không lớn nhưng lại ôm chặt lấy cậu, trong nháy mắt, thầm cọ cọ ôm chặt lấy eo của anh, ngửi mùi hương dễ ngửi trên người anh.

Chính là hương thơm mập mờ này, nhưng theo như mọi người thấy, hai người họ lại giống như đánh nhau vậy.

Yến Khinh không kiêng kỵ gì cả mà cọ vào eo của anh.

Kết quả không biết thế nào lại nhìn thấy cái đó của anh dựng đứng lên, thấy rất rõ ràng trong quần đồng phục.

Hoắc Lâm có dáng vẻ vô tội: “Hết cách, em có biết con trai mười tám tuổi tinh lực rất dồi dào không?”

Yến Khinh: “...”

Tống Hoài Dư ở ngay phía sau hai người họ, vừa nãy bị Thủy Đào ép lùi ra sau ngồi, hiện tại Thủy Đào ngồi cùng cậu ta, hai người họ kề bên.

Cậu ta như muốn khóc, cậu ta không muốn ngồi với tên béo này, tuy bản thân cũng là tên béo nhưng cậu ta thật sự không thích tên béo này, cậu ta muốn ngồi với Hoắc Lâm.

Đặc biệt là ngẩng đầu nhìn thấy hai người họ cứ như đang ôm nhau, ánh mắt của cậu ta đều chua xót.



Hoắc Lâm chuyển từ trường dạy nghề bên cạnh qua đây, vừa bắt đầu mọi người đều rất sợ anh, nhưng hết cách, nhan sắc chính là công lý, người còn đẹp trai như vậy.

Sau một tiết học, đến giờ nghỉ ngơi, rất nhiều nữ sinh đều ghé qua kết bạn wechat của Hoắc Lâm.

Không chỉ là bạn học nữ, mà còn có rất nhiều bạn học nam đến trước mặt anh, chào hỏi anh, rồi móc điện thoại ra muốn kết bạn wechat.

Hoắc Lâm không có hứng thú, nên từ chối hết: “Không kết bạn.”