Chương 12: Yến Khinh xảy ra chuyện

Sau khi Hoắc Lâm nói xong thì ngậm một điếu thuốc vào miệng, hút thuốc không tốt, cũng không có vị gì ngon, chỉ là bị nghiện nặng, anh cảm thấy mình không thể bỏ thuốc được.

Một đàn em khác thấy bọn họ cãi nhau thì cũng lập tức đến nói với Hoắc Lâm: “Đúng rồi, đại ca, trước đây không phải anh bảo em đi theo dõi cái tên Thành Phong kia sao? Em nghe ngóng được một tin, bọn họ đang chuẩn bị giải quyết một người ở trường Nhất Trung.”

“Nói là người nào đó ở trong lớp tốt nhất gì đó, cũng không biết là ai, sáng hôm nay bọn họ đã đến đó bao vây, nói hôm nay sau khi tan học sẽ bắt người đó lại đánh cho một trận, nói là do trước đây cậu ấy đã vạch trần tung tích của Thành Phong.”

“Thành Phong không phải đã bị anh đánh cho một trận sao, mặt mũi bầm tím, sau khi trở về càng nghĩ càng tức giận, cho nên đã tìm đến anh em tốt của cậu ta trong băng xã hội đen đến giúp, biết anh là đấu thủ quyền anh, đánh không lại anh cho nên không tìm anh báo thù, cậu ta tìm cái người lần trước kéo cậu ta ra cho anh để báo thù.”

Nghe đến đây thì Hoắc Lâm chau mày, cảm thấy điếu thuốc trong miệng vô vị, anh rút điếu thuốc ra ném vào thùng rác, Thủy Đào liền biết đó là ai: “Đây chẳng phải là ba mươi ngàn tệ sao? Nhớ không lầm thì lần trước là cậu ấy mách lẻo, cho nên bây giờ sau khi tan học bọn chúng muốn chặn đường đánh cậu ấy? Ai mà lại đánh thằng nhóc đó chứ, tụi nó không biết tìm ai báo thù sao, đánh không lại đại ca thì tìm kẻ yếu thế hơn à.”

Sau khi Thủy Đào nói xong, liếc Hoắc Lâm một cái, chuẩn bị xem anh phản ứng thế nào.

Nhưng Hoắc Lâm lại không có phản ứng gì, sau khi vứt điếu thuốc một cách bình tĩnh thì liền gục xuống ngủ thϊếp đi.

Anh buồn ngủ chết đi được, trực tiếp nằm ườn ra bàn mà ngủ.

Thủy Đào không hiểu đại ca mình đã xảy ra chuyện gì?

Đây có nghĩa là không quan tâm đến người ta sao?

Thủy Đào tò mò hỏi: “Anh, anh không quan tâm sao? Nói sao thì cậu học sinh ngoan đó cũng vì giúp anh cho nên mới bị đánh, lẽ nào không nên giúp cậu ấy à?”

Hoắc Lâm không có hứng thú, lười biếng nói: “Không phải chuyện của tao, tao với cậu ấy không có quan hệ gì, sao tao phải cứu cậu ấy? Tao nợ cậu ấy thì tao đã trả xong rồi, cho nên chuyện của cậu ấy không liên quan gì đến tao, cậu ấy bị đánh thì có thể báo cảnh sát, kêu cảnh sát đến còn có tác dụng hơn tao, đừng làm phiền tao, tao phải đi ngủ.”

Thủy Đào nghe thấy lời này liền tỉnh ngộ, đại ca của cậu ta là một người đàn ông đẹp trai phóng khoáng lạnh lùng, ngầu đét.

Buổi chiều hôm nay sau khi tan học Yến Khinh định về nhà, từ nhỏ cậu đã là một đứa bé ngoan được gia đình cưng chiều, chưa bao giờ trải qua khoảng thời gian xa nhà lâu đến vậy, cho nên người nhà lo lắng, hôm nay đã gọi cho cậu bảo cuối tuần về nhà, đợi thứ hai rồi quay lại trường.

Gia đình bọn họ quá giàu có, quản gia nói sẽ lái chiếc Rolls-Royce đến đón cậu đã khiến cậu sợ, cậu sợ các bạn học sau khi biết được gia đình cậu giàu có sẽ không chơi với cậu nữa.

Cho nên quản gia đã lái xe đậu ở một con hẻm nhỏ gần đó, cậu đi đến hẻm đó rồi lên xe là được.

Thời tiết nóng bức, lúc cậu rời đi thì đã mua một cây kem, vừa ăn kem vừa đi về phía con hẻm.

Không ngờ tới ở chỗ này lại có nhiều con hẻm đến vậy, cậu đi ra khỏi một con hẻm, định liên lạc với quản gia, đột nhiên trước mặt xuất hiện một cậu con trai, vác theo một cây gậy.

Người con trai này nhìn có chút quen mặt.

Đây không phải là người tên Thành Phong mà trước đây cậu đã đi gọi sao, cậu ta mặc đồng phục của trường Nhất Trung, sau lưng còn có mấy gã đàn ông vạm vỡ, mấy tên đàn ông kia dáng vẻ đều tai to mặt lớn, vô cùng dọa người, trên mặt còn có mấy vết sẹo lớn đủ để hù dọa người khác.

Trên người họ lại mang theo dao, tiến đến gần phía Yến Khinh.

Yến Khinh ý thức được mấy người này có gì đó không đúng, lùi về phía sau, Thành Phong nhìn thấy tên nhóc này thì vô cùng tức giận, nói với người đàn ông vạm vỡ bên cạnh: “Đại ca, chính là tên nhóc con này, trước đây em bị đánh thành ra tơi tả như vậy đều là do thằng nhóc thối này hại, nếu không phải nó mật báo tin tức thì Hoắc Lâm sẽ không biết em ở đâu, cũng sẽ không đánh em thành bộ dạng như vậy, cho nên các anh phải giúp em báo thù, đánh chết thằng nhóc này.”

Nghe thấy lời này thì mấy người kia liền liếc Yến Khinh, dáng vẻ trắng trẻo sạch sẽ, huống hồ trên người còn có khí chất đặc biệt, xem ra cũng không phải là người của gia đình bình thường.

Quan trọng là dáng vẻ thật sự rất đẹp trai.

Trên người mang theo nét đẹp của một cậu con trai thanh tú.

Môi hồng răng trắng, hơn nữa lúc vừa nhìn thấy bọn họ thì dáng vẻ trở nên hoảng loạn, giống như một con nai bị thương.

Đám người bọn họ là đám người ăn chơi xa đọa, bất kể là nam hay nữ đều ăn, già trẻ gì cũng ăn, nhìn thấy cậu trai trẻ có dáng vẻ đẹp như vậy khó trách không khỏi nghĩ đến chuyện xằng bậy, tên đại ca cầm đầu nhìn thấy cậu thì cũng chảy nước miếng rồi.

Nói với thằng đàn em bên cạnh: “Đánh nó một trận thì đơn giản quá, quá nhẹ nhàng với nó rồi, nó làm hại người anh em tốt của tao, vậy không thể không để nó nhận hình phạt, thằng nhóc này nhìn cũng được đấy, để cho anh em vui chơi một chút, mấy anh em đây còn chưa chơi qua một cậu bé đẹp trai đến vậy, vừa nhìn đã thấy nổi hứng rồi.”