- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trùm Thuốc Phiện
- Chương 9: “Cho thằng điếm này một tiêm!”
Trùm Thuốc Phiện
Chương 9: “Cho thằng điếm này một tiêm!”
Cậu không trả lời tôi, chỉ quay đầu lại đối mặt với tôi.
Một ý cười ngập tràn trong đôi mắt phượng của cậu, và đuôi mắt gợn lên những gợn sóng mỏng, giống như mặt sông Thanh Thủy khi được ngọn gió hôn lên.
Tôi có chút lo lắng, lại bị ánh mắt ôn nhu của Tần Duyệt làm càng lo lắng hơn. Tôi đưa tay lên che mắt cậu, đặt môi mình lên môi cậu, xoa xoa mấy cái.
Làn da sần sùi trên môi cậu làm tôi hơi nhột, tôi ngậm lấy môi cậu, liếʍ làn da khô ráp cho ướŧ áŧ rồi đưa lưỡi vào quấn lấy cậu.
Không khí dường như bị ép lại không thể chịu nổi trong khoang miệng, tạo ra những âm thanh nước nhỏ hoặc trong veo hoặc gợϊ ȶìиᏂ.
Tần Duyệt để tôi tùy ý chơi đùa miệng của cậu, đến khi tôi chán chê, cậu cụp mắt xuống nói: “Em ngọt không?”
—–
Mới hơn sáu giờ, màn đêm ngoài cửa sổ còn chưa hoàn toàn kéo xuống, bầu trời đỏ rực đến lạ kỳ, mà màu đỏ kia có vẻ xa xăm, hẳn là ở bên kia biên giới.
Các ô cửa sổ cân bằng với giường, với một hành lang hẹp ở giữa.
Con mèo lớn trên lối đi vẫn đang ngủ, với cái bụng và hai bàn chân trước của nó nhô ra.
Trên cửa sổ pha lê, ánh đèn phản chiếu hai cái bóng méo mó màu xanh mực.
Tôi nhìn thấy Tần Duyệt bóp lấy chất bôi trơn từ trong lọ nhỏ, chất nhầy trong suốt vẽ theo hình dạng ngón tay của cậu rất uyển chuyển. Ngón tay cậu rất dài, nhưng các đốt ngón tay không quá nhô ra. Xương cổ tay mượt mà được da thịt bao bọc, ngón tay có chút cong lên, giống như một quý cô nhận lời mời nhảy của một quý ông vậy.
Bàn tay kéo qυầи ɭóŧ của tôi xuống mắt cá chân đã thu về. Cậu để nó treo ở chỗ đó, sau đó leo trở lại trên người tôi, cúi đầu xuống, vừa đưa ngón tay khuếch trương phía sau tôi ngậm dương v*t đầy hào hứng của tôi.
Thực ra tôi chẳng cần khuếch trương ra gì cả, cái lỗ sắp dùng để giao hợp vừa lỏng vừa mềm, nhưng tôi thích đôi tay của cậu, cảm giác như mông tôi đang bỉ ổi mân mê ngón tay của cậu vậy.
Nhưng mà ngay sau đó, tôi không thể tập trung cảm nhận ngón tay nữa, cậu đang ngậm sâu dương v*t của tôi, tôi không kịp phản ứng lại, tôi chỉ có thể đẩy vai cậu “Tiểu Duyệt, nhả ra đi……”
Còn chưa kịp nói xong thì cậu đột nhiên mυ"ŧ mạnh, cơ thể tôi bất giác co giật, có thể do tôi gọi tên cậu, cũng có thể là không, tôi đang lơ đãng, đột nhiên có mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở gần trong gang tấc—— Tần Duyệt từ trên cao bao phủ lấy tôi.
Hình ảnh nhòe nhoẹt trở nên rõ ràng từng chút một, trên đôi môi đỏ mọng của cậu có tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa, không đặc cũng không chảy nước, từ môi cậu rơi xuống rất chậm, đập vào cằm tôi.
Tôi đưa ngón tay lên lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên môi cậu rồi đưa vào miệng cậu, cậu sà xuống, miệng ngậm lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà hôn tôi.
Tôi không cảm thấy bẩn, tôi chỉ cảm thấy ấm áp. Trong thoáng chốc, tôi chợt nghĩ là mẹ tôi đang cho tôi bú. Tôi là một đứa trẻ sinh non. Mẹ tôi xót cho tôi. Mẹ tôi là người đối xử với tôi tốt nhất. Mẹ cứ bón sữa cho tôi cho đến khi tôi được ba hoặc bốn tuổi. Tôi không nhớ rõ. Tôi chỉ nhớ khi bà ấy bỏ tôi tôi vẫn chưa cai sữa.
Tôi không trách bà ấy. Tôi yêu bà ấy.
Tôi ngẩng đầu mυ"ŧ lấy: “Mẹ…”
Thời gian của tôi thiếu một phút, hoặc một giờ.
Khi tôi tỉnh lại, tôi chỉ thấy mắt cá chân của mình đã bị nâng lên, và chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng đang đung đưa trên đó.
Tôi không thể nhớ tôi đang làm gì, cũng không thể nhận ra người đàn ông trước mặt mình.
Lòng tôi dâng trào một thứ cảm xúc, không biết là vui hay không vui, tôi sờ lên cơ bụng ướt đẫm mồ hôi của cậu: “… Cậu là ai?”
Cậu nhìn tôi, bất động nhìn tôi. Tôi cảm thấy có lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi thực sự không thể nhớ được.”
“Không sao.” Cậu lại lay động tôi, tôi cảm thấy cơ thể mình bị xuyên qua rất ngọt ngào, chỗ căng ra tuy đau nhưng cũng tê tê rất thoải mái, hung khí ra ra vào vào, người đàn ông nằm ở trên thở hổn hển nói với tôi: “Em là mẹ anh, là bố anh, là người đàn ông của anh. Tên em là Tần Duyệt.”
Trong thời gian này, tôi luôn gặp khó khăn khi nhớ mọi thứ, và khái niệm về thời gian của tôi hơi mơ hồ.
Mẹ tôi sẽ đến vào buổi sáng và bố tôi sẽ ôm tôi khi tôi đang ngủ. Lúc trước Tần Duyệt sẽ bí mật đến vào ban đêm và yêu cầu tôi làm chuyện đó, nhưng gần đây chỉ có mẹ tôi và bố tôi.
Con mèo ngủ dưới gầm giường, và khi mặt trời ló dạng, nó sẽ nhảy lên cửa sổ để phơi mình trong ánh nắng và tiếp tục ngủ. Nó rất béo, tôi nghĩ nó nặng đến 10 ký Lúc cái đuôi của nó lắc qua lắc lại, tôi có thể nhìn thấy mông của nó – nó không có bi, thành thái giám rồi.
Tôi đánh giá nó, nhưng con mèo này như mọc mắt ở lưng. Nó quay lại, đôi mắt như quả cầu thủy tinh sáng rực ánh sáng, và đứng dậy với một tiếng ‘ha’, hai bàn chân trước bấu trên giường, mở miệng lớn “Ha!”
Thịt trên má nó nhiều như sắp trào ra, tôi đưa tay ra định sờ nhưng không ngờ nó lại cọ cái mặt đầy lông vào lòng bàn tay tôi trước.
“Chào mày.” Tôi nói.
Nó nhe răng: “Ha!”
“Mày… có thấy Tiểu Duyệt không?” Tôi đưa tay lên đến ngang cằm, “Chắc cậu ấy cao thế này,” Cảm thấy có gì đó không ổn, tôi lại đưa tay cao hơn mình non nửa đầu, “Cao thế này? Mày có thấy không?”
Con mèo mập nghiêm túc nhìn tôi, tựa hồ có điều muốn nói, đúng lúc này, ngoài cửa vọng vào một giọng nữ chói lói.
“Anh ấy đã điên rồi, điên rồi!!! Dầu bị hư rồi! Anh ấy không thể giúp cậu nấu đá nữa đâu! Bà đây không quan tâm cậu có thù hận gì với anh ấy, làm cũng làm, chơi cũng chơi rồi, có biết mệt không? Không thể cho tôi mang anh ấy đi chữa trị được à? ”
Ở dưới lầu có người cãi nhau, tôi chỉ nhìn chằm chằm vào cửa phòng mình, cánh cửa này rất đặc biệt. Chỉ có nhà kho nơi bố tôi cất giữ vàng miếng hoặc nhà kho chứa đá của tôi mới sử dụng cánh cửa an ninh này.
Tôi không hiểu tại sao cửa phòng ngủ lại phải như thế, có thứ gì có giá trị được cất giấu ở đây à?
Tầng dưới bỗng “đoàng” một tiếng!
Mạt cưa trên ván giường bị lung lay bay lên, con mèo mập nhảy bổ vào tay tôi, người đàn ông ở tầng dưới gầm lên chửi bới: “Con điên! Cút ngay!”
Đó là tiếng súng, tôi có thể nhận ra được.
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, tôi ôm mèo chui vào gầm giường, nhưng ánh sáng từ mọi hướng chiếu vào, không an toàn một chút nào.
Gió ngoài cửa sổ hú lên như tiếng chó rừng, tôi sẽ một mực trốn ở đây cho đến khi tôi phải ra ngoài. Tôi có việc phải làm, tôi muốn ra núi sau, tôi muốn gặp Tần Duyệt.
Nhưng vừa ra khỏi gầm giường, tôi đã gặp bố tôi bước vào phòng.
Ông ta để trần thân trên, với một miếng gạc quấn quanh cánh tay, máu đỏ tươi loang ra trên miếng gạc.
Thấy tôi đang nhìn vào cánh tay, ông ta giải thích, “Nhỏ Winlai kia cướp súng bắn em. Bố con điên.”
Tôi ôm con mèo ngồi bệt xuống sàn không dám nhúc nhích. Ông ta đưa tay ra xoa bụi trên mặt tôi, tôi chỉ cảm thấy có một con ruồi to bằng hạt đậu xanh trên mặt mình, đang giơ hai chân lên mà đẻ một tổ nang trứng. Tôi buồn nôn đến mức nước mắt của tôi gần như chảy ra, nhưng cũng không dám tránh né, đưa tay nhìn chằm chằm cánh cửa sắt sơn màu nâu đỏ: “Bố, con muốn… con muốn đi ra ngoài.”
Ông ta sững sờ một lúc, nhưng không mắng tôi, cũng không cởi thắt lưng và đánh tôi. Bên ngoài gió thét gào, ông ta mới sờ sờ tóc của tôi: “Đêm nay có bão, ngày mai đi được không?”
Tôi gật đầu và đặt con mèo trở lại góc của nó, giống như một con robot, tự mình nằm xuống một cách máy móc, tự mình kéo chăn bông lên.
Tôi cố gắng co đầu gối đến dưới bụng, nhưng đầu gối của tôi đột nhiên bắt đầu đau.
Tôi xuýt xoa, người phía sau hỏi “có chuyện gì”, Mùi máu tanh xộc vào lỗ mũi, ông ta từ trên giường ngồi dậy bật đèn trên đầu giường lên. Băng gạc trên cánh tay ông ta thấm đẫm máu, ông ta xắn ống quần lỏng lẻo của tôi lên một cách dễ dàng. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng đầu gối màu bầm tím của tôi.
Lớp da bên ngoài của đầu gối có màu lục lam, với những chấm nhỏ màu tím hiện rõ. Trên cả hai đầu gối đều có, khá đối xứng.
Ông ta thở dài, ôm lấy tôi vuốt tóc: “Xin lỗi, em là cầm thú, em không phải người, em sẽ không kéo anh lên sàn làm nữa.”
Ông ta đi ra ngoài và thay một miếng gạc sạch. Một lần nữa, ôm tôi từ sau lưng và nằm xuống, lòng bàn tay của người đàn ông rất rộng, cứ vỗ về tôi nhẹ nhàng cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ.
Tôi có một giấc mơ.
Tôi nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi trông giống như Tần Duyệt đang đứng trên ban công lầu ba, nhắm vào một chiếc ô tô đang di chuyển, nâng đứa bé trên tay rồi ném xuống, đập vào kính chắn gió phía trước một cách chính xác.
Một mảng máu lớn phủ đầy kính xe, ‘Tôi’ trong giấc mơ hỏi cậu: “Sao phải gϊếŧ con nít như vậy?”
“Anh, anh không hiểu. Dù có để cho thằng già này đi cũng không thể tha cho con lão. Sau này ông ta thành con gà già run chân, nhưng con của ông ta sẽ lớn thành một người đàn ông trưởng thành. Huống chi nhổ cỏ phải nhổ tận gốc…… “
‘Tôi’ chỉ vào người đàn ông nhảy khỏi xe chạy vào bãi cỏ dưới ban công: “Thằng già chạy rồi.”
Nam thanh niên chửi ‘đệt’, giật lấy khẩu tiểu liên của người bên cạnh rồi đuổi theo người đàn ông ở tầng dưới, bắn hết một dây đạn, không viên nào trúng, người đàn ông nhảy xuống hồ, “ào” một tiếng, bọt nước cũng không nổi lên.
Tôi rùng mình, đột ngột mở mắt.
Tôi vô cùng bồn chồn và luôn cảm thấy như có điều gì đó sắp xảy ra.
Bóng trăng run rẩy trên trần nhà, tôi nhìn chằm chằm cái bóng của mình, tim đập loạn xạ, tay chân lạnh tê tái. Không biết qua bao lâu, cửa sắt bị gõ vang “thùng thùng”.
Tôi bỏ cánh tay nặng nề khỏi xương sườn, nhảy xuống gầm giường, đi chân trần và cẩn thận mở khóa cửa. Ông lão lưng gù ở cửa làm ta kinh ngạc: “Kyaw?”
Tôi không mong đợi Kyaw đến.
Bố tôi và tôi đã bị Kyaw nhìn thấy một lần, vì nhà máy thiếu nhà điều chế nên bố tôi không gϊếŧ chú ấy, chỉ cắt lưỡi. Kyaw chỉ nghe và không thể nói, vì vậy chú ấy đi học ngôn ngữ ký hiệu.
Kyaw vội vã làm một cử chỉ về phía tôi, nhưng tôi không hiểu gì cả. Tôi nghĩ sau này mình phải học ngôn ngữ ký hiệu khi có cơ hội. Ngôn ngữ ký hiệu tốt, yên tĩnh và không ồn ào.
“A! A!” Kyaw vội vàng hét lên một tiếng, há to miệng chỉ lộ ra một phần nhỏ gốc lưỡi.
Tôi lắc đầu: “Kyaw, tôi không hiểu … Tôi đi lấy giấy bút cho chú nhé?”
Kyaw nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt sững sờ, cái lưng khom cũng thẳng lên, tôi nghe thấy chú đau đớn gào lên một tiếng “A a a”. Tôi định đi đến bàn cạnh giường, kéo ngăn kéo để lấy giấy bút cho chú ấy, vừa dợm chân, một cái gì đó ấm áp rơi xuống mặt và cổ tôi.
Tôi nhìn Kyaw.
Hai tròng mắt của Kyaw gần như lồi ra, bao phủ bởi vô số tơ máu. Máu nhanh chóng từ trong giữa ngực chú lan ra thành một mảng lớn.
Chú ấy đầu tiên là nhìn xuống ngực mình, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn tôi, khóe miệng kéo lên, khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo một nụ cười: “A.”
Chú giơ hai cánh tay lên, giống như một cương thi đang bị đuổi về phía trước, đôi bàn tay gầy guộc như vỏ cây đó đẩy tôi thật mạnh, sau đó, trên người Kyaw nở ra thêm nhiều vết máu, giống như từng cụm hoa đỏ khổng lồ nở trên cây lửa.
Kyaw khuỵu gối và ngã xuống sàn, để lộ một người đàn ông trung niên với khẩu súng sau lưng. Người đàn ông vẫn nhắm vào đầu Kyaw mà bắn, vừa chửi vừa bắn, trong họng súng được gắn một ống giảm thanh, tiếng bắn rất nhỏ, “phụt phụt”, giống như tiếng kêu của chim sữa.
Người đàn ông đó da nâu, có cái mũi rộng, hắn nhìn tôi, cười toe toét, lộ ra hàm răng nhuộm đen và phát ra tiếng cười lạ lùng từ cổ họng.
“Ông chủ Tần, cậu biết hưởng thụ ghê nhỉ. Tôi thì bị săn đuổi đến mức không thể ở lại được nữa. Cậu có biết không?”
Tôi muốn chui xuống gầm giường, nhưng vừa bước được một bước, người đàn ông đột ngột túm lấy eo tôi. Họng súng nồng nặc mùi thuốc súng áp vào gò má tôi, đập mạnh xuống mấy cái.
“Cạch”, công tắc trên tường trước cửa được bật, căn phòng sáng lên, tôi có thể nhìn thấy người trên giường —— chính là Tần Duyệt!
Tần Duyệt vốn là trắng bệch, giờ phút này trên mặt không còn chút máu, cả người gần như trong suốt, cậu nói: “Chaiwan, thả anh ấy đi, chúng ta nói chuyện.”
Những bước chân hỗn loạn lao tới và dừng lại sau lưng người đàn ông tên Chaiwan, họ chặn cửa phòng tôi, tôi đột nhiên cảm thấy khó thở.
Chaiwan lắc đầu: “Tôi chỉ là một đại lý hạng hai đáng thương. Ông chủ Tần, cậu bán hàng cho tôi, lại đi đốt hàng của tôi! Bây giờ tôi không có gì cho người mua, người mua nghĩ còn chính tôi là kẻ đang giở trò, muốn gϊếŧ tôi. Tôi có khổ không? “
Hắn thô bạo rống lên một tiếng: “Cậu nói xem, tôi có khổ không?”
Họng súng đang giựt giựt trên cổ tôi, Tần Duyệt hét lên: “Cẩn thận bóp cò!”
“Được, được rồi.” Chaiwan bỏ súng xuống, tiếp tục nhìn Tần Duyệt: “Lúc trước cậu xông vào nhà tôi gϊếŧ con tôi, tôi cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà? Tôi không hiểu tại sao cậu lại hủy hoại tôi nhiều như vậy?”
Tần Duyệt im lặng, một lúc sau mới nói: “Bởi vì lô hàng đó là hàng giả. Nhà máy đã lâu không sản xuất hàng mới.”
Chaiwan sững sờ một lúc, sau đó lại đột nhiên cười khanh khách, cười xong liền đẩy tôi về phía đám côn đồ nồng nặc mùi cơ thể hôi chua phía sau: “Thôi, hận cũ hận mới tính chung lại! Vợ của Tần Duyệt, ai cũng có phần! Tôi cuối!”
Những người đó lôi kéo tay chân khiêng tôi ra ngoài, họng súng Chaiwan lắc lắc: “Trong phòng có giường, phiền thế làm gì, cứ làm trên giường của ông chủ Tần!” Vô số khẩu súng đếm không hết chĩa vào đầu Tần Duyệt, Tần Duyệt hất đi họng súng, đá vào bàn tay đang túm lấy tôi, ôm tôi vào lòng, dùng chăn bông che chặt lấy tôi.
Tôi núp dưới lớp chăn bông lụa trắng tinh và nghe thấy một tiếng ‘cạch’, giống như tiếng báng súng đập vào đầu. Bố tôi thường dùng báng súng đập vào đầu tôi, tôi rất quen với âm thanh này.
Bên kia, Chaiwan gầm gừ: “Ông chủ Tần, mẹ nó còn dám giỡn mặt à?”
“Tiền, tôi sẽ trả cho ông gấp đôi, không, gấp năm. Tiền mặt! Tôi chỉ có như vậy.” Tần Duyệt nói.
Tôi vén chăn ra một cái khe nhỏ, nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Kyaw, cũng như một đôi mắt đυ.c ngầu đang mở to. Con mèo to trong góc cụp sát đôi tai lại, nó nằm yên lặng khiến cái đầu trông tròn hơn.
Tôi đang nhìn trộm thì ánh sáng đột nhiên ập vào, chăn mềm bị xé toạc hoàn toàn. Có rất nhiều người đàn ông đứng xung quanh giường, nhưng Chaiwan không có. Có người kéo chân tôi, người kia phanh áo ngủ tôi ra, nút áo bị đứt rơi một loạt xuống sàn nhà.
Người bên kia cúi đầu, dụi mũi vào ngực tôi, hít một hơi thật khoa trương.
Trên người hắn có mùi cơ thể nồng nặc, làm tôi sặc muốn trốn đi, nhưng đột nhiên người đàn ông này lại cắn vào xương quai xanh của tôi.
Tôi nằm ngửa trên giường, có người nắm lấy cổ tay tôi. Người nắm tay tôi rất nhẹ, giống như muốn túm tôi lại nhưng sợ làm tôi đau, tôi ngẩng đầu, theo đôi tay đó nhìn lên, thấy khuôn mặt của Tần Duyệt.
Đầu cậu bị đập tươm máu, máu đọng lại ở cằm cậu, rồi rơi xuống và nhỏ giọt trên má tôi.
“Nếu ông còn muốn tiền, bảo người của ông đừng lộn xộn!”
Chaiwan cúi xuống, nhìn tôi một cái rồi dời tầm mắt lên nhìn Tần Duyệt: “Ông chủ Tần, nói thật, hiện tại tôi đang bị đuổi gϊếŧ, nên tôi phải nhanh chóng chạy về Thái Lan, đường núi không dễ đi lại, tiền mặt của cậu nặng lắm, muốn đem đi cũng không đem được bao nhiêu! Nếu cậu có một viên kim cương tốt, chi bằng đưa nó cho tôi. ” Sau một lúc dừng lại, hắn hỏi, “Cậu có không?”
Tần Duyệt không nói.
Người đàn ông nằm đè lên tôi tiếp tục gặm thịt tôi, tôi bị cắn rất đau, chắc hắn muốn lấy xiên sắt nướng tôi lên rồi ăn, tôi la thành tiếng. Đôi tay đang bảo vệ tôi đột nhiên buông lỏng, Tần Duyệt bị đạp ra khỏi giường.
Nhóm người vây quanh đè tôi, tôi chật vật giãy dụa về phía trước, từ kẽ hở giữa vô số chân mọi người, tôi nhìn thấy Tần Duyệt đang bò trên mặt đất, cậu bò tới, ôm lấy đôi giày da của Chaiwan: “Muốn trút giận thì chơi tôi đi. Chơi tôi thay vào được không?”
Chaiwan nghe cậu nói vậy, giống như một con ngỗng bị siết cổ, tiếng cười khành khạch càng trở nên chói tai: “Người cậu toàn sẹo, nhìn thôi đã thấy ghê, ai mà cứng nổi?”
Lúc này Chaiwan vẫn đang cầm súng trên tay, chĩa vào tôi rồi ra lệnh cho thuộc hạ: “Cho thằng điếm này một tiêm bạch phiến! Hăng hái lên mới có tinh thần hầu hạ mọi người!”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trùm Thuốc Phiện
- Chương 9: “Cho thằng điếm này một tiêm!”