Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùm Thuốc Phiện

Chương 7: “Đoạn Thố, anh đi tiểu trên giường, anh có phải trẻ hư không?”

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Không đâu” Tần Duyệt nói bằng một giọng rất nhẹ nhàng, cậu chạm vào mặt và môi của tôi, tôi có thể nhìn thấy, nhưng tôi không cảm nhận được, tôi nghe thấy cậu nói, “Em đã thử với tiểu Mộc, rất chắc chắn.”

Cậu tiếp tục chạm vào tôi, tôi vẫn không có cảm giác. Sau khi chơi đủ trò, cậu lại đứng thẳng người để tránh va chạm thân thể với tôi, cầm hộp điện đẩy công tắc.

Lúc này trời lạnh hơn.

Bóng chồng biến hộp điện thành hai cái, vô số kim trên bảng số rung lắc dữ dội, tất cả nội tạng của tôi như đông cứng, một tiếng nước róc rách chợt vang lên kí©h thí©ɧ thần kinh. Bối rối, tôi cụp mắt xuống và thấy thứ kia của mình đang không tự chủ được mà bài tiết như một con chó.

Giờ tôi mới hiểu những gì được bơm vào miệng tôi lúc nãy.

Là thuốc lợi tiểu.

dương v*t và lỗ thí của tôi cùng nhau chảy nước, Tần Duyệt có lẽ chỉ muốn xem cái này.

Nhận thức đã biến mất, nhưng những gì nhìn thấy và nghe thấy cũng trở nên khác biệt hơn. Tần Duyệt chậm rãi cởi hai dây đai trên vai, cởi cúc áo sơ mi, cởϊ qυầи. Từ cổ đến thắt lưng, khắp người cậu chằng chịt những vết sẹo, đại đa số hơi gồ lên, lớp này chồng lớp khác, giống như rất nhiều con giòi đang nằm trên làn da trắng nõn của cậu.

Tay cậu duỗi xuống, nắm lấy dương v*t của tôi còn không ngừng bài tiết, nướ© ŧıểυ chảy ròng ròng trên lòng bàn tay cậu, cậu nâng tay lên đưa trước mắt tôi, những giọt nước rơi ra từ đầu ngón tay ướŧ áŧ, tí tách nhỏ vào môi của tôi. Tần Duyệt móc hai ngón tay ướt đẫm sáng bóng vào trong miệng tôi, không ngừng véo đầu lưỡi của tôi.

“Đoạn Thố, anh đi tiểu trên giường, anh có phải trẻ hư không?”

Cậu điện giật tôi thêm hai lần nữa rồi mới tháo hai chiếc kẹp sắt ra khỏi núʍ ѵú của tôi. Cảm giác mất đi đang quay trở lại, chỉ là tôi không thể kiểm soát được bất cứ bộ phận nào trong cơ thể mình. Kể cả lỗ thịt bị cậu tiến vào.

Cơ vòng quanh cái lỗ bị kéo căng, không thể co lại được, đồ vật của Tần Duyệt lập tức cắm đến lún cán vào trong.

“Thật mềm… Bên trong anh thật là mềm!” Tần Duyệt hưng phấn mà di chuyển mãnh liệt đến mức tôi cảm thấy cậu muốn cắt tôi ra làm đôi.

Tôi mệt mỏi và buồn ngủ. Nhưng Tần Duyệt sẽ không buông tha tôi, cậu sẽ không để tôi ngủ.

Trong phòng có mùi rất lạ, vì bị tiêm thuốc lợi tiểu, nướ© ŧıểυ của tôi có mùi thuốc thử hóa học nồng nặc.

Tần Duyệt bắn hai lần. Sau đó, một dương v*t giả màu đen ong ong được chọc vào phía dưới tôi.

Cậu nhìn chằm chằm vào cái dương v*t giả đang ngoáy ngoáy, vừa nhìn vừa dùng tay vuốt ve thứ đó của mình thật nhanh, cho đến khi nó cứng trở lại, cậu mới rút cái dương v*t giả đang vo ve ra, lần nữa đâm vào.

Trên mu bàn tay chống đầu tôi có một vết răng dính máu, bị cắn rất sâu và vẫn còn chảy máu. Suy nghĩ hồi lâu, tôi mới nhớ tới vết răng này là tôi cắn khi mới vào phòng khách.

Tiểu Mộc.

Tôi muốn nhìn thấy cậu bé Tiểu Mộc kia.

Cơ thể tôi đã không làm những gì tôi bảo nó, tôi chỉ biết kiên nhẫn chờ đợi. Tần Duyệt cuối cùng cũng chạm vào tôi, khi cậu định đưa ngón tay vào miệng tôi, tôi liền cắn ngón tay cậu một cái.

Tần Duyệt rống lên một tiếng “a a a “, đầu óc tôi cũng ong ong nổ vang theo.

Cậu ồn quá, tôi chỉ muốn khâu miệng cậu lại.

Tần Duyệt tức giận đến mức thở hồng hộc, vành tai đỏ lên. Cậu rời khỏi người tôi, khỏa thân đi đến cuối giường, đột ngột quay người lại, đối diện với chiếc tủ lạnh hai cánh đặt dựa vào tường trong phòng ngủ, trong đó có đầy quả đào mượt mà và đồ ăn nhẹ nhập khẩu. Tần Duyệt không thích ngọt, cậu nói chỉ có mấy đứa con gái mới thích những món ăn vặt này.

Tôi bất lực nhìn cậu kéo các kệ tủ lạnh xuống một cách dã man, những quả đào xinh xắn và đồ ăn vặt bao bì rực rỡ lăn lóc trên sàn, hầu hết các kệ nhựa đều bị cậu bẻ gãy, răng rắc vang vọng, cậu đào rỗng toàn bộ tủ lạnh rồi nhìn lại tôi.

Tôi cũng nhìn cậu, không hiểu cậu đang cố gắng làm gì.

Cậu nhặt hai dây đai quần chữ Y của mình trên mặt đất, quấn chúng quanh cổ tay và mắt cá chân của tôi. Máu đỏ chảy ra từ những ngón tay cậu, dính trên tay tôi, trên dây đai.

Tôi còn đang đau lòng vì máu của Tần Duyệt, cậu đã quay người lại, nhét tôi vào tủ lạnh.

Lúc này tôi mới sực tỉnh.

Cái gì cũng được trừ cái này.

Tôi vô cùng sợ hãi.

Mỗi lỗ chân lông trên cơ thể đều mở ra, khí lạnh không chút khách khí mà tràn vào!

“Tiểu Duyệt,” Tôi cào vào cửa tủ lạnh, trong đầu chắc hẳn có dây thần kinh gì đó đã vỡ ra, tôi lo lắng đến điên lên, nhưng tôi không thể hiểu nổi vi sao, “Nếu cậu làm thế này, tôi sẽ chết…”

Tần Duyệt nhếch lên khóe môi, hai má lúm ngọt ngào vậy mà lại xuất hiện. Cậu bôi ngón tay dính máu lên môi tôi: “Vậy sau này anh có nghe lời không?”

Tôi gật đầu: “Nghe, nghe lời.”

“Sau này, mỗi khi khi nhìn thấy em, anh phải quỳ xuống bò tới, liếʍ cho em, mở mông ra cho em ***.” Cậu đưa ngón tay lên vuốt tóc cho tôi, ánh mắt dõi theo những ngón tay mình lên xuống, sau đó hạ xuống nhìn tôi tiếp tục hỏi nhỏ, “Được không?”

Tôi gật đầu.

Tần Duyệt cười: “Ngày mai vào nhà máy, sẽ không nói dối em bằng cách xin ephedrine hay gì đúng không?”

Tôi sững người một lúc, nhận ra ý của cậu là gì. Ánh mắt từ từ rời khỏi khuôn mặt, chuyển lên cổ tay đang bị thắt chặt bởi chiếc thắt lưng.”

“Đoạn Thố?”

Tôi lặng lẽ ngồi trong tủ lạnh, mặc kệ cậu. Cậu giằng co với tôi hai ba giây rồi đóng sầm cửa tủ lạnh lại.

“Bang” một tiếng.

Mọi thứ trở nên tối tăm.

Bản năng sinh tồn vẫn còn, tôi mong Tần Duyệt buông tha cho tôi.

Nhưng ngay sau đó, tôi đã ngừng nghĩ như vậy. Cậu luôn lớn tiếng, cứ mở miệng là nói không ngừng. Tôi không muốn gặp cậu nữa, tôi gặp cậu cậu lại la lối tôi.

Chỗ này yên tĩnh, an toàn, rát tốt.

Tôi nhắm mắt lại, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn rồi dựa vào tủ lạnh, định ngủ một giấc.

Tần Duyệt tự tay đào bới mình ra khỏi trái tim tôi.

Trái tim tôi chưa bao giờ nhẹ nhõm đến vậy.



Xúc cảm khi nằm trên ga giường lụa thực sự thoải mái.

Tôi co chân lại và nằm nghiêng, rời khỏi gối và cọ tấm ga vào mặt.

Một thứ gì đó nhẹ nhàng đập vào đầu tôi: “Đừng giả vờ nữa, anh đã ngủ ba ngày rồi! Bác sĩ nói anh không bị gì cả!”

Tôi phải mở mắt ra, tầm nhìn của tôi là một màu trắng tinh, tôi nhặt thứ đè lên đầu mình và thấy đó là một chiếc gối lông vũ với một chiếc áo gối bằng lụa trắng.

Tôi chợt nhớ rằng hôm nay tôi có việc quan trọng.

Tôi phải thoát khỏi ‘ông ta’ một cách nhanh chóng.

Chiếc rèm cửa màu vàng kem như hai bím tóc của cô gái, mỗi bên có một chiếc kẹp nhỏ xinh. Mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy ‘ông ta’ đang đứng cạnh giường tôi, để thân trần và bên dưới mặc một chiếc quần pyjama.

‘Ông ta’ có quầng thâm màu xanh nhạt dưới mắt, cằm lún phún râu. Có vẻ như đã giảm cân rất nhiều, bụng bia ngấn mỡ ố vàng biến mất hoàn toàn, trở thành vùng bụng săn chắc với tám khối cơ bụng.

Tôi trườn tới, chủ động thả đống thịt dưới háng ‘ông ta’ ra, cẩn thận cho vào miệng, thấm đẫm nước bọt rồi dùng lưỡi liếʍ láp.

Điếm già đã chạy, ‘ông ta’ nói rằng tôi trông giống như bà ấy, tôi là điếm con. “Ông ta” bị tôi đá ngay lần đầu muốn cưỡng bức tôi, tôi đá đòn đó quá tốt, từ đó đồ của “ông ta” vô dụng.

Sau đó, ông ta trói chân tôi bằng dây thừng buộc dưa hấu và ném tôi xuống giếng, nước tràn ra từ tai, mũi, miệng, tôi tưởng tôi đã chết, ông ta lại kéo tôi lên.

Dù gì tôi là người nối dõi duy nhất của ông ta, sau này ông ta không có con được nữa, vì ông ta đã bất lực rồi.

Ông ta luôn nhét miếng thịt mềm hôi thối đó vào miệng tôi mỗi sáng, và nếu tôi không muốn liếʍ, ông ta sẽ đánh tôi nhừ tử bằng thắt lưng da, rồi nhốt tôi vào tủ lạnh.

Dù sao thứ này cũng chỉ là một cục thịt thối. Tôi thực sự sợ bị la mắng, đánh đập và nhốt. Liếʍ thì liếʍ thôi. Hôm nay tôi không muốn chọc giận ‘ông ta’. Tôi không thể vào tủ lạnh vì tôi thực sự có việc phải làm.

‘Ông ta’ thoải mái thở dài ở phía trên tôi: “Đoạn Thố, anh đang diễn màn nào vậy?”

Tôi cứng đờ.

Trái tim tôi bắt đầu đập loạn xạ, tôi phun thứ trong miệng ra, mắt tôi mở to, không thể thở được vì kinh hãi —— cái thứ vốn luôn ỉu xìu đã nổi đầy gân xanh, vậy mà mà thực thực sự cứng, oai vệ đứng lên!

Tôi nhảy dựng lên bỏ chạy, nhưng cửa đã bị khóa!

‘Ông ta’ lao đến túm lấy tôi, tôi khuỵu gối xuống và trượt xuống gầm giường. Hai bàn tay như gọng kìm nắm lấy cổ chân tôi, cố kéo tôi ra khỏi gầm giường, còn tôi thì bám chặt vào cột giường không chịu buông ra.

Sau một hồi giằng co, ‘ông ta’ không còn chấp nhất với việc đặt tôi lên giường mà chỉ dùng hai tay ôm eo tôi rồi ấn xuống sàn. Bộ phận nóng rực dính chặt vào mông tôi, tôi không thể thoát ra được, tôi hét lên: “Bố ơi! Làm ơn đi! Bố ơi!!! Con là A Thố …” Thứ sắp xâm nhập vào cơ thể tôi liền khựng lại.

Hai tay ôm eo tôi cũng thả lỏng.

“Đoạn Thố,” Giọng nói gọi tên tôi trong trẻo và dễ chịu, không giống chút nào với ông bố cổ họng đã bị thuốc phiện bóp nghẹt, nhưng giọng nói này lại lạnh lùng đến kỳ lạ, “Anh vừa … Anh vừa gọi cái gì?”

Nhận ra rằng người đàn ông này có thể không phải là bố tôi, tôi đột nhiên cảm thấy bớt sợ hãi và quay lại để xem đây thực sự là ai.

Người đàn ông này rất đẹp trai và hơi quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ mình đã gặp ở đâu.

Nhưng hắn có thể là một người mất trí hoặc bại não. Hắn cứ chằm chằm nhìn tôi, một tràng nước mắt to như hạt đậu đổ rào rào xuống mặt, hắn không chớp mắt, cứ nhìn tôi như thế: “Đoạn Thố, là thật sao?”

Tôi không biết hắn hỏi thật là thật cái gì, tôi vẫn đang khỏa thân đây này, tôi muốn tìm một cái quần để mặc trước đã.

Người đàn ông này rống lên một cách điên cuồng, rống đến khóe mắt tôi thình thịch căng đau. Tôi nghĩ thầm nguy rồi, bố tôi không ở đây nhưng tôi lại chui nhầm vào phòng một tên điên, làm sao bây giờ?

Tên điên quỳ trên mặt đất, nước mắt tuôn rơi, nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe: “Đáng lẽ ra, lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh đeo vòng đồng quanh cổ và mặc đồ con gái, lẽ ra em phải biết……”

*** con mẹ nó chứ, thằng điên này làm sợ chết đi được!

Tôi tìm quần khắp phòng, đây chỉ là tầng hai, nhảy xuống cũng không chết được nên tôi định nhảy ra ngoài.

Cuối cùng, tôi tìm thấy một chiếc quần dài bằng vải lanh màu xám nhàu nhĩ ở cửa phòng tắm, tôi nhanh chóng mặc vào, trước khi kịp buộc chặt dây chun quần, tôi nghe thấy một âm thanh lên đạn lanh lảnh bên tai.

“Bỏ đi!” Tên điên cầm trong tay một khẩu súng lục đen, họng súng chĩa vào tôi, hắn lấy tay kia lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói: “Anh bẩn quá, em không muốn anh nữa.”

Mẹ nó!

Quả nhiên vẫn là bố tôi! Khoác lên mình lớp da xinh đẹp nhưng bên trong vẫn là người bố làm tôi kinh tởm!

Cứu tôi!

Quần đã mặc xong, tôi nghĩ tôi nên nhảy ra khỏi cửa sổ trong khi bố tôi không chú ý, nhưng cơ thể tôi đang bị điều khiển như ma nhập! Chân tôi không nghe tôi sai khiến, tôi cố gắng di chuyển, nhưng chúng cắm rễ xuống sàn bất động.

Tôi thấy tay mình đưa lên, vuốt nhẹ mái tóc bù xù trên trán và thái dương như trang điểm. Tôi cúi xuống, nhặt chiếc áo sơ mi trắng dưới đất lên, mặc vào, cài cúc rồi đối diện với họng súng của tên điên.

Họng súng đang run rẩy, tay tôi nắm lấy nó, nhẹ nhàng và lịch sự như chạm vào tay một người phụ nữ lần đầu tiên, tôi đưa cái họng súng lầm đường lạc lối vào lại giữa trán mình, rồi buông ra, đặt tay xuống và nhắm mắt lại.

Tay chân không nghe tôi nữa.

Tôi không biết mình đang làm gì, nhắm mắt lại cũng không dám hỏi.

Khối sắt lạnh buốt run lên giữa trán của tôi, cạch một tiếng vang lên, tôi sợ hãi mở mắt ra, thấy khẩu súng rơi trên sàn. Bộ da mới đẹp đẽ này của bố tôi thật là vừa mắt, tôi nhìn bố, không hiểu có chuyện gì xảy ra với ông ta: “Bố?”

Bố tôi thở dài thườn thượt, lại xoa xoa khuôn mặt của tôi, đến gần và kéo tôi vào lòng: “Con gái ngoan. Bố yêu con.”

Tôi nghĩ thầm: sao cũng được. Chỉ cần ông ta không lấy cái thứ mất mặt đó ra thì sao cũng được.

‘Ông ta’ vòng tay ôm tôi ngủ, tôi không ngủ được, nhưng một lúc sau lại ngủ thϊếp đi, cứ như đã mấy ngày không ngủ.

Tôi rất giỏi giả vờ ngủ, giả vờ đủ để né đòn. Từ trưa đến giờ, tôi ngoan ngoãn nép vào vòng tay ‘ông ta’, mắt nhắm nghiền, thở nhẹ và đều, bất động.

Cho đến khi trời tối, một vầng trăng khuyết mờ ảo treo trên bầu trời đêm.

Tôi phải đi.

Nếu không đi tôi sẽ không thể gặp được cậu.
« Chương TrướcChương Tiếp »