Đĩ điếm.
Là lỗi của mày! Nhìn mày lẳиɠ ɭơ đi!
Thằng điếm con này, há mồm ra!
Bố tôi phập phồng cái mũi và thở hổn hển. Tôi nhìn thấy chiếc cằm thô thiển của ông ta từ phía dưới, còn có cái thứ đang nhắm ngay chóp mũi tôi. Thứ này không lớn, màu tím đen, cong cong, trong rãnh thịt ẩn hiện những mảnh vụn trắng khô, còn có mùi nướ© ŧıểυ nồng nặc, tôi chưa từng thấy thứ bẩn thỉu như vậy.
Đó là thứ bẩn nhất trên đời.
Tôi nôn mửa, trời đất tối sầm.
Bố tôi cầm thắt lưng quất tôi rất mạnh, đuổi theo đánh tôi, mắng rằng: “Là lỗi của mày, ai bảo trông mày da^ʍ như thế!”.
Lúc đó tôi mới bảy tám tuổi, và tôi thực sự không hiểu “da^ʍ” là ý gì.
Tôi hét lên “Con sai rồi, con xin lỗi.”
Nhưng ông ta vẫn muốn đút thứ bẩn thỉu trên cơ thể đó vào miệng tôi, và nếu có thể, vào lỗ hậu của tôi.
Chiếc thắt lưng màu nâu thấm đẫm máu của tôi và biến thành màu hồng hồng đỏ đỏ.
Không đau, chỉ là lớp vỏ nhựa mỏng trên người tôi có dường như bị xé toạc ra, “răng rắc” một cái rồi vỡ tan tành.
Tôi lại trần như nhộng, như khi tôi ra khỏi bụng mẹ.
Tôi mở mắt ra và nhìn thấy chiếc đèn chùm pha lê trên đầu.
Rất nhiều bàn tay xoa nắn bóp véo tôi tôi. Họ véo cằm tôi, bàn về khuôn mặt và cơ thể của tôi.
“Cho người ta chơi c̠úc̠ Ꮒσα đúng là có khác, nhìn chảy cả nước!”
“Ít lông! Chim trông cũng ngon!”
Họ chộp lấy bộ phận cơ thể mềm nhũn của tôi, một trong số họ chạy đi lấy một ống tiêm. Hắn chạy lại, xé gói trước mặt tôi, lấy chất lỏng trong suốt từ trong chai nhỏ ra, rồi dùng ống tiêm đẩy đế nhựa, vài giọt nước chảy ra từ kim tiêm, hắn vui vẻ nhắm vào tôi.
Tần Duyệt hét lên dưới chân Chaiwan: “Đừng chạm vào anh ấy …” Cậu quỳ trên mặt đất dập đầu lạy Chaiwan: “Ông gϊếŧ tôi thay đi.”
“Đừng lo ông chủ Tần, tôi dĩ nhiên sẽ gϊếŧ cậu.” Chaiwan cười, “Nhưng trước tiên phải để anh em vui vẻ đã, đường núi dài lắm.”
Kim tiêm càng ngày càng gần, cánh tay của tôi bị kéo ra, hướng khuỷu tay hướng lên trên, “bạch bạch” bị người đang tìm mạch máu vỗ vài cái.
“Anh ấy là Đoạn Thố!” Tần Duyệt đột nhiên nói, “Anh ấy là Đoạn Thố, anh ấy có thể làm cho ông bao nhiêu đá tùy thích, có anh ấy, ông có thể vực dậy bất cứ lúc nào!”
Mũi kim dừng lại, không đâm vào da của tôi.
Tôi mắc chứng không nhận diện được khuôn mặt. Tôi nhìn nhiều khuôn mặt xung quanh đều mang vẻ kinh ngạc. Hình ảnh này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu về sinh lý.
Tôi đau đầu kinh khủng.
Tiếng ù tai không ngừng vang lên, Chaiwan đi tới, thuộc hạ nhường chỗ cho hắn, hắn nhìn chằm chằm mặt tôi một hồi rồi cong thắt lưng phụt cười: “Nó là Đoạn Thố thì tôi là Bồ đề Lạt ma đấy!”
Hắn nhìn về phía Tần Duyệt: “Đoạn Thố bị cậu gϊếŧ bốn năm trước rồi! Cậu tưởng tôi không biết?”
Sau đó, hắn ra lệnh cho thuộc hạ của mình, “Nhanh lên! Chần chừ cái gì!”
Kim tiêm lạnh lẽo chui vào, lúc đó máu toàn thân ngừng chảy, ma túy xông vào, gặm tôi máu me be bét, gặm đến tận xương tủy, tôi nghe thấy Tần Duyệt bật khóc.
Tôi chỉ nghe thấy loại âm thanh này khi một người phụ nữ biết rằng mình không thể sinh con.
Tim tôi đập nhanh đến mức gần như nổ tung ra từng mảnh.
Não bộ của tôi sắp bị tiếng hét của Tần Duyệt bắn tung tóe, giọng nói tăng lên gấp bội, cuối cùng tôi cũng phiêu dạt bay lên.
Bay đi về sông Cát.
Bay đi cùng đàn chim di cư.
Những điều này không khó.
Chỉ là không có cách nào để ăn trộm dưa hấu mà Myaing và Thaung ngâm trong nước giếng.
Họ đều đã chết.
Tần Duyệt là bông hoa đẹp nhất trên thế giới. Tôi là con chim yêu cậu nhất, nhưng cậu lại nhổ sạch lông của tôi và ăn cánh của tôi.
Tôi nhảy đi với hai chân chim còn sót lại, tôi không muốn tiêu tùng.
Nhưng cậu xông vào nhà tôi, bắt vợ tôi phải nhảy xuống sông, rồi thiêu sống con gái tôi.
Lúc tôi gặp Tần Duyệt khi đó là đêm khuya, trăng khuyết vừa lên, nên con gái tôi mới được gọi là Tiểu Nguyệt.
Tôi không nên ăn quả đào của cậu.
Bố tôi đã đúng: tất cả là lỗi của tôi.
Tôi sai rồi, tôi xin lỗi. Giọng nói trở nên rõ ràng hơn, và tôi nghe thấy ai đó thì thầm.
“Ông chủ, nó đang khóc.”
“Không nhịn được, ông chủ, em muốn làm nó!”
Tôi kiểm tra lại bản thân và xung quanh mình, tôi nghĩ rằng một thời gian dài đã trôi qua, nhưng chỉ là một hoặc hai giây.
Tần Duyệt bị ép đối mặt với tôi, có người kéo tóc bắt cậu nhìn lên trên chiếc giường hôn độn, cậu cũng một mảnh hỗn độn, nước mắt chảy dài trên mặt, cậu khóc như một đứa nhỏ, phát ra tiếng ư ư như chó con rêи ɾỉ.
Chaiwan đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu cách đó không xa, bắt chéo chân rung đùi.
“Chờ một chút…” Tôi quay đầu sang Chaiwan, há miệng không kịp thở, đành phải hít một hơi thật nhẹ vừa nói, “Ông định dùng bao nhiêu người? “
Chaiwan có lẽ ngạc nhiên vì tôi nói chuyện với hắn, hắn đặt hai chân đang bắt chéo của mình xuống, lấy mông kéo ghế đẩu két két két cho đến khi hắn di chuyển đến mép giường. Hắn rướn người chạm vào má tôi: “Em muốn ở cùng bao nhiêu người?”
“Miệng, c̠úc̠ Ꮒσα.” Tôi nhẹ giọng giải thích với hắn, “Tôi chỉ có hai cái lỗ nhét vào.”.
Chaiwan duỗi tay thô lỗ nhào nặn da thịt trên mông tôi một: “Cũng chưa chắc đâu. Nếu phía sau em có thể nuốt hai cây gậy, anh sẽ không gϊếŧ em mà mang em theo, được không?”
Tôi chống đỡ nửa thân trên của mình, vươn tay xoa chỗ phồng nơi đũng quần của Chaiwan, ghé vào và đưa lưỡi liếʍ đôi môi còn mùi trầu của hắn: “Để người khác ra ngoài, đợi đến lượt họ lại vào, được không? “
Hắn ghì lấy sau đầu tôi, hôn lên miệng tôi, một vị cay xè đắng ngắt xộc vào trong miệng tôi, sau khi hôn đủ, hắn đưa tay về phía những người khác: “Có nghe không, đến lượt rồi vào! Em ấy ngại!”
Mấy con chó của Chaiwan lần lượt ngoan ngoãn đi ra ngoài, hắn đẩy tôi trở lại giường, còn tôi thì dính chặt vào ga giường như thể bị rút xương.
Tôi quay đầu nhìn Tần Duyệt ở dưới giường, cậu đang quỳ, phía sau có người cầm súng chĩa vào, giống như một tử tù sắp bị xử tử trong phim.
Còn chưa kịp nhìn rõ trong mắt Tần Duyệt là gì, Chaiwan đã duỗi chân đá vào đầu cậu: “Ông chủ Tần, vợ cậu thích tư thế gì?”
Tần Duyệt không nói, đôi chân mang ủng quân đội đó đạp từng cái vào người cậu.
Tôi không muốn nhìn nữa, liền quay đầu nhìn Chaiwan, hắn đang nhìn xuống giữa hai chân tôi, giọng điệu rất là kinh ngạc: “Ồ? Em không cứng được à?”
Đối diện với ánh mắt của hắn, tôi dang chân đưa tay xuống chạm vào khe mông: “Ông cắm vào đây, một lúc nữa sẽ cứng rồi.”
Chaiwan vội vàng cởϊ áσ khoác và quần tây.
Hắn có một chiếc bao da căng phồng quanh thắt lưng. Chỉ là có bao da chắn nên không nhìn ra được đây là loại súng gì.
Tôi cẩn thận nhớ lại, khi hắn bắn Kyaw vừa rồi, âm thanh của những tiếng súng vẫn còn sắc nét với ống giảm thanh.
Chaiwan bắn không lên đạn – đó là khẩu súng lục ổ quay.
Âm thanh của tiếng bắn không chói tai cũng không đυ.c, rất có thể đó là súng ổ quay tương đối phổ biến hiện giờ
—— dùng đạn cỡ nhỏ, được bố trí thành vòng tròn xung quanh ổ quay, tổng cộng có bảy viên.
Hắn bắn Kyaw một, hai, ba … sáu phát.
Tôi lặng lẽ nhìn Chaiwan.
Cái thứ của hắn hoàn toàn cứng lên, một cây dài, trông khá nhiều thịt.
Tôi chưa từng nhìn thấy nhiều dương v*t, chỉ có của bố tôi, của riêng tôi, của Tần Duyệt.
Có so sánh tôi mới có thể biết dương v*t của Tần Duyệt thực sự rất đẹp.
Chaiwan nằm hẳn lên trên người tôi, ôm chặt lấy tôi, hét lên: “Dạng chân rộng ra!”
Nút nam châm của bao da bật mở, và Chaiwan trở tay không kịp, một tay hắn đang chống giường, tay kia cầm dương v*t của mính mình.
Hắn chậm.
Vì vậy, khẩu súng lục không cần lên đạn chĩa vào hắn, họng súng chôn vào bụng hắn, tôi bóp cò.
“Đoàng!”
“A a a —— —— —- “
Chawon gần như đâm thủng màng nhĩ của tôi.
Tôi hiếm khi không thấy ồn ào.
Quả nhiên là súng lục ổ quay, quả nhiên còn một viên đạn.
Tên tay chân bên giường phản ứng lại, giơ súng lên nhằm vào, tôi túm lấy Chaiwan đang nôn ra máu chắn phía trước, tên đó chần chừ không bắn, lúc này Tần Duyệt bật dậy giật súng trên tay hắn.
Không chút do dự, cậu bắn tung đầu người kia, đồng thời đạp kín cánh cửa an ninh đang khép hờ.
“Bang bang bang bang bang!”
Ngoài cửa vẫn tiếp tục nổ súng.
Tôi kéo Chaiwan đang trợn mắt và co giật trên cơ thể mình, ngồi dậy, nhưng vẫn cảm thấy choáng váng, Tần Duyệt cầm quần của tôi lên, giúp tôi mặc vào.
Tiếng chửi rủa vọng lên từ ngoài cửa sổ
—— Chaiwan cũng để người canh gác ở tầng dưới.
Bán kính vài km quanh tòa nhà kiểu phương Tây này đều là đất trống bằng phẳng, thậm chí không có cây cối che chắn, nếu nhảy ra khỏi cửa sổ sẽ bị bắn thành cái sàng.
Tác dụng của ma túy rất mạnh, tôi cảm thấy tay chân dễ dàng sử dụng hơn bao giờ hết, không còn buồn ngủ hay mệt mỏi, chỉ là hai bên thái dương lại đau nhức.
Quần là quần dây buộc, Tần Duyệt buộc lại cho tôi, sau đó cởϊ áσ phông dính máu của cái tên đang nằm trên trên mặt đất cho tôi.
Chaiwan như con cóc chết, hai chân co quắp, dương v*t vẫn chưa mềm chĩa thẳng lên trần nhà. Khẩu súng của Tần Duyệt đã nhằm vào đầu hắn, tôi vội vàng nói: “Đừng bắn.”
Khẩu súng lục đưa về phía trước một lúc, nhưng cuối cùng cũng rút về.
Tôi nhìn khẩu súng trên tay cậu: “Còn bao nhiêu viên?”
Cậu lưu loát gỡ hộp đạn, nhìn lướt qua rồi lại đẩy vào: “Bốn.”
Tôi lắng nghe một lúc rồi nói với cậu: “Có 16 người ở bên ngoài.”
“Lát nữa mở cửa, để một tên vào, tôi đóng cửa, cậu gϊếŧ nó lấy súng.”
Tần Duyệt gật đầu.
Chất lượng của cửa an ninh cậu lắp đặt trong phòng ngủ thực sự tốt. Bên ngoài đạn bắn lốp bốp nhưng một lỗ đạn cũng không có.
Tôi thừa dịp tiếng súng ngừng mở cửa, bọn tay chân từ bên ngoài xông vào, tôi đánh giá quá cao sức lực của mình, gồng hết sức cũng không đóng được cửa lại, cuối cùng khi cánh cửa đóng lại thì năm người đã vào phòng.
Bốn viên đạn của Tần Duyệt gϊếŧ chết bốn người, tên còn lại bị cậu dùng khuỷu tay siết cổ đến chết.
Băng trên cánh tay của cậu biến thành một dải vải đỏ lỏng lẻo trong cuộc chiến, máu chảy ra từ các thớ cơ trên cánh tay lăn đến cổ tay.
Cậu lại đứng dậy. đơn giản là xé toạc băng gạc, sợi chỉ trên vết thương vừa khâu đã bị đứt.
Tôi ma xui quỷ khiến nói: “Mấy giờ rồi.”
Tần Duyệt lấy ra một chiếc hộp nhung khá lớn từ ngăn kéo đầu giường, lấy ra chiếc đồng hồ cơ, đeo vào cổ tay, dùng răng cắn chặt khóa con bướm: “12 giờ 29 phút.”
Một giờ một phút.
Tất cả mười sáu người đều chết trong tòa nhà hai tầng kiểu phương Tây này.
Nhưng Chaiwan vẫn còn sống.
Hắn đã gặp may, phát bắn không trúng nội tạng quan trọng, người đàn ông này bị chảy máu rất nhiều, nhưng trạng thái tinh thần của hắn khá tốt, ý thức vẫn còn minh mẫn.
Tôi đặt hắn về tư thế ngồi, dựa hắn vào đầu giường chạm khắc. Hắn ngoan cố thở hổn hển, như một miếng giẻ rách dúm dó.
Môi hắn nhếch lên, hàm răng đen và nướu đỏ như máu lộ ra, yếu ớt nói gì đó.
Tôi không nghe rõ nên nghiêng người nghe, hắn hỏi là: “Cậu là Đoạn Thố phải không?”
“Ừ.” Tôi khô khốc trả lời.
Tôi đưa tay về phía Tần Duyệt, vẫn không nói gì, lòng bàn tay trở nên mát lạnh, cậu để một con dao găm xuống.
“Có thể đau đấy, tôi thiếu kinh nghiệm.” Tôi cầm con dao găm xoay một vòng, mũi dao làm chói mắt tôi, rồi mới cắt qua tinh hoàn của Chaiwan.
Thực chất đó là một lớp da mỏng, dùng đầu dao găm ấn vào, phần nhân màu hồng và mềm như lòng đỏ trứng sống bên trong liền bị bóp ra ngoài.
Chaiwan la hét khản cả cổ, mắng những câu nội dung như “đào mồ tổ tiên” gì đấy.
Tôi nhanh chóng cắt trứng của hắn, nhìn vào hai cái túi xẹp xuống đầy nếp gấp và nghĩ: giờ mày là một cái giẻ rách thực sự.
Con mèo mập chui ra từ gầm giường, râu dính máu, đang liếʍ bàn chân của nó.
Tôi ném con dao găm và chợt nhớ ra: “Kyaw cắt bi mèo của tôi rồi à?”
“Nó động dục, đi rải nướ© ŧıểυ khắp nơi.” Tần Duyệt nói.
Tôi đi đến trước mặt Kyaw, vuốt mắt chú nhắm mắt lại trước khi xác cứng lại.
Mùi máu tanh nồng nặc không tan, tôi đứng dậy mở cửa sổ, chợt thấy một hàng hoa dạ lý hương mà Tần Duyệt trồng bên đường đã nở rộ.
Hương hoa này thật không biết xấu hổ, thẳng tắp mà lao đến, không chút vòng vèo nào.
Tần Duyệt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường màu trắng đối diện với tường, cúi đầu nghịch chiếc đồng hồ cơ mà tôi tặng trên cổ tay, lẩm bẩm nói: “Sao lại chạy lệch giờ nhỉ?”
“Bởi vì,” tôi nói, cậu ngay lập tức nhìn chằm chằm bằng đôi mắt cún con, tôi cố ý thở mạnh, “Nó là đồng hồ giả.”
Cậu sửng sốt một giây, tức giận đến mức đá chân, đi qua vài bước vò vò đầu của tôi: “Anh có còn là người không, anh có còn là người không hả?”
Tôi để cậu xoa tôi, đột nhiên tôi muốn ăn dưa hấu, nghĩ đến dưa hấu, tôi lại nghĩ đến năm đó ngồi xổm bên giếng cùng Myaing và Thaung ăn dưa hấu, tôi không thể cười được nữa.
Vừa không cười, Tần Duyệt liền luống cuống tay chân.
Hai chúng tôi ngồi ở mép giường, trong phòng đầy xác chết, đa số là vết thương do đạn bắn, nhưng cũng có người bị siết cổ, bị bẻ gãy cổ, cũng có người bị ném ra ngoài.
Tần Duyệt dùng ngón chân đá vào thi thể dưới giường nói: “Đây là thằng em bắn chết đầu tiên.”
Tôi không thể phân biệt được vì mù mặt, nên hỏi cậu, “Cậu nhớ được à?”
Cậu cười gian xảo, nói với tôi lúc đi học cậu giỏi nhất trường, và sau đó, để chứng minh rằng mình không lừa tôi, cậu giới thiệu tôi với thứ tự chết của từng thi thể trên mặt đất theo màu máu và mức độ đông máu, rõ ràng và có cơ sở hẳn hoi, sau đó còn mở rộng ra, giải thích những giọt máu có hình dấu phẩy là gì, răng cưa là gi và sự khác biệt giữa những người rơi xuống từ độ cao vài mét.
Tôi sững sờ một lúc, cho đến khi mùi xác chết trên mặt đất càng lúc càng nồng nặc, tôi bị xông đến mức muốn rơi nước mắt, mới chỉ vào cậu mà mắng: “*** mẹ cậu! Thế mà tôi ngồi nghe cậu bá láp cái này tận một tiếng đồng hồ!”
Tần Duyệt mỉm cười, hai mắt lấp lánh.
Tôi tự nghĩ, nếu cậu không gặp phải tôi, có lẽ cậu đã thực sự là một cảnh sát tốt.
Vừa có ý nghĩ này, tôi liền vội vàng ngăn lại, cái tên này chửi người điếc, đánh người câm, đào mồ người chết, chẳng khác gì dương v*t của con la
—— hoàn toàn không thể có chuyện đó!
Tôi cười thành tiếng, tâm trạng cũng dần bình tĩnh trở lại, nhưng cái ống bột trắng đó khiến tim tôi không nghe lời, nhảy lung tung một hồi. lúc thì rớt xuống đũng quần lúc thì muốn bay ra ngoài miệng. Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Duyệt: “Có thuốc lá không?”
Tần Duyệt có vẻ không lo lắng, nhưng cậu đưa ngược đầu thuốc cho tôi, khi cậu lấy bật lửa ra châm cho tôi mới nhận ra mình đưa ngược. Cậu định rút điếu thuốc trong miệng tôi ra đưa lại, tôi nắm cổ tay cậu: “Cậu đưa thế nào tôi hút thế đấy.”
Ngọn lửa từ chiếc bật lửa xoắn xuýt rất mê hoặc, đầu lọc màu cam bị ngọn lửa đốt cháy, tích tắc thành một đυ.n lửa to. Tôi nhìn ngọn lửa to bằng lòng bàn tay đốt rụi hơn một nửa điếu thuốc của tôi mới bằng lòng trở thành đốm lửa nhỏ.
Tần Duyệt có lẽ được làm từ nước, cậu lại khóc: “Anh, chúng ta làm lại tất cả được không?”