Quyển 1 - Chương 17: Thầy “Nghiêm không được phép”
Phương Minh Viễn lên lớp hai, hắn từ ngôi trường một tầng chuyển tới trường học mới cao bốn tầng. Ở thị trấn Hải Trang năm 83 này mà nói, đó là một trường tiểu học không tệ. Chẳng qua là Phương Minh Viễn nhận thấy, người thiết kế và xây dựng của ngôi trường này đều nghi ngờ rằng bị tổn thương não.Rõ ràng họ không suy xét chu toàn về số lượng học sinh nhập học.
Nhà vệ sinh trong trường dù là diện tích hay số lượng bàn cầu mà nói, còn xa lắm mới có thể thỏa mãn đủ nhu cầu của học sinh.Kết quả là hàng ngày, hàng loạt học trò bất đắc dĩ cần phải xuống lầu đến công viên bên hông nhà vệ sinh. Cũng may, lớp của Phương Minh Viễn ở lầu một nên không ảnh hưởng gì.
Thay đổi của năm học mới là chính là Triệu Nhã lại ngồi cùng bàn với Phương Minh Viễn. Đây dĩ nhiên là kết quả của việc Triệu Kiến Quốc bày mưu đặt kế. Triệu Nhã chung quy vẫn là một cô bé, cũng mơ hồ về chuyện tảo hôn, cũng không rõ hàm ý thật sự trong đó. Thế nhưng trẻ con vẫn là tâm tư đơn giản, lên lớp không nghe giảng sẽ không hiểu thầy nói gì. Phương Minh Viễn đi thi có thể lấy hạng nhất , tự nhiên có thiện cảm nhiều hơn, kết quả này đương nhiên là vui mừng tiếp nhận rồi . Chuyện thay đổi khác nữa là giáo viên chủ nhiệm của Phương Minh Viễn cũng thay đổi. Giáo viên chủ nhiệm mới là một thầy giáo viên trung niên, không phải cô giáo xinh đẹp hai mươi sáu tuổi vừa mới kết hôn trong trí nhớ của Phương Minh Viễn. Đây có lẽ là tác dụng của cánh bướm . Tuy Phương Minh Viễn cảm thấy có một chút tiếc nuối, nhưng mà cũng chẳng phải sự tình đáng lo ngại .
- Tôi họ Nghiêm, các em về sau phải gọi tôi là thầy Nghiêm.
Người đàn ông trung niên đứng ở bục giảng xụ mặt nói:
- Tôi không biết ở lớp một giáo viên chủ nhiệm đòi hỏi các em như thế nào, tôi cũng không muốn biết. Nhưng hiện tại nếu tôi đã làm chủ nhiệm lớp , thì trong lớp tất cả sẽ nghe theo yêu cầu của tôi. Nếu các em không làm được thì chớ có trách tôi mời cha mẹ. Đi học phải cho ra đi học. Từ bây giờ, mọi người đến trường bắt buộc phải mặc áo sơ mi trắng , quần đen , không được phép mặc quần áo có màu sắc sặc sỡ. Tất cả mọi người ngồi thẳng cho tôi. Không được tì người trên bàn. Hai tay để sau lưng. Không được phép nhìn ngang nhìn dọc. Lên lớp không được phép nói chuyện. Không được xem những gì không liên quan đến giờ học. Không được ăn vụng. Tan học không được đùa giỡn. Không được đến trễ về sớm. Nữ sinh trên đầu trừ dây cột tóc ra không được đeo bất cứ trang sức gì. Không được vươn vai. Không được ….
Người đàn ông trung niên nói một mạch không thôi , nghe những lời này bọn nhỏ đầu óc choáng váng.
- Ngày đầu tiên , các em không nhớ được yêu cầu của tôi cũng không sao, nhưng ba ngày sau, tôi sẽ kiểm tra, tất cả nhất định phải thuộc lòng yêu cầu của tôi. Sai một điều, thì đem toàn bộ nội dung chép một lần cho tôi, sai mười điều thì chép mười lần cho tôi. Các em bất cứ lúc nào cũng phải luôn nhớ kỹ nội quy cho tới khi chỉnh tề mới thôi! Tôi bất chấp các em khi ở năm nhất , chủ nhiệm lớp yêu cầu như thế nào. Nhưng hiện tại tôi là chủ nhiệm lớp, học sinh của tôi phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, nếu có ai bất đồng ý kiến, các em có thể nói phụ huynh các em đến nói chuyện. Nhưng nếu các em làm không được , thì cứ dựa theo lời tôi mà làm.
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói .
Phương Minh Viễn hơi nhíu nhíu mày, tuy nói rằng thời gian qua quản lý bậc tiểu học tương đối nghiêm, nhưng hiện tại trước mắt vị thầy Nghiêm này, có lẽ đã đi quá xa, khiến người ta có chút không thể nào khoan nhượng được. Ông ta nghĩ ông ta là ai vậy, một Thượng Đế làm gì cũng được sao? Hay là ông ấy đem nơi này trở thành doanh trại? Như vậy khi bọn nhỏ này lớn lên , trong mắt nó còn có niềm vui sướиɠ thời thơ ấu không? Tuy nhiên, Phương Minh Viễn cũng hiểu được, hắn hiện tại chỉ là một đứa học sinh không đủ tư cách cũng không có năng lực nhắc tới việc kháng nghị . Nếu như trường học cùng các bậc phụ huynh không có ý kiến gì, vị thầy Nghiêm này ra lệnh, sẽ như vậy mà thực thi tiếp .
“Thôi vậy, miễn là ông ấy không đến đυ.ng chạm đến mình thì thôi”. Phương Minh Viễn trong lòng bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, cảm thấy đáng tiếc cho thân thể nhỏ bé và tuổi tác khiến cho lời nói không có giá trị. Đây không phải lần đầu tiên hắn cảm thấy lực bất tòng tâm.
Nghiêm Đông Vũ, tức là thầy Nghiêm này, vốn là giáo viên trong trường học ở thị trấn Hải Trang, gã gả em gái cho một trưởng khoa nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, em rể gã từ đó tác động, đưa gã từ trong trường học thị trấn điều đến trường tiểu học nhà máy. Ở thời điểm năm 83, đãi ngộ của thầy cô giáo của hai ngôi trường này là có sự chệch lệch tương đối lớn. Tiền lương của giáo viên trường tiểu học nhà máy không chỉ nhiều hơn so với trường học trong thị trấn học ba đến năm tệ, mà vào địp Tết, trường học trong nhà máy có đủ mọi phúc lợi , bọn họ cũng không khác gì . Nếu như tính cả việc những phụ huynh thi thoảng biếu tặng quà, thu nhập càng thêm hậu hĩnh. Hơn nữa quan trọng hơn là có điều kiện trở thành nhân viên của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây. Trên toàn tỉnh Tần Tây , thậm chí cả Hoa Hạ, được cơ cấu có danh hiệu công nhân viên chức chính thức, ở trong thị trấn Hải Trang này đó là việc tương đối đầy thể diện. Từ khi gã được điều vào trường tiểu học nhà máy rồi, thái độ kính trọng của người trong thôn đối với gã lại tăng thêm vài phần.
Tuy nhiên , trong lòng Nghiêm Đông Vũ cũng có chút tiếc nuối. Hắn vốn là muốn vào nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây để dạy trung học, nhưng cuối cùng lại bị chuyển hoạt động xuống dưới, bị cho rằng năng lực của gã chưa đủ , gã chỉ có thể dạy ở mức tiểu học. Vì thế Nghiêm Đông Vũ nén sự tức giận, muốn làm nên một thành tích trong trường tiểu học nhà máy, để mọi người biết rằng: gã, Nghiêm Đông Vũ, tuy xuất thân từ trong trường học thị trấn, nhưng cũng không kém cỏi so với bất kỳ ai ở đây. Có một ngày, gã sẽ tiến vào cấp trung học phân xưởng để giảng dạy.
Mà đảm nhiệm chủ nhiệm lớp một năm thứ hai, đây chính là bước đầu tiên của gã .
Hắn ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài. dường như đối với tất cả mọi chuyện xảy ra, Phương Minh Viễn đều không quan tâm. Khi đứa bé này vào lớp mà gã làm chủ nhiệm, thì đã nhận được thông báo rõ ràng của thầu chủ nhiệm khóa, khi lên lớp hắn ngồi ngơ ra cũng được, đọc sách khác cũng được, miễn là không mất làm trật tự thì gã không cần phải quan tâm.
“Xem ra hắn có thể là những con cái của vị lãnh đạo trong nhà máy này, nhưng nhìn cách ăn mặc của hắn, so với những đứa trẻ khác, gần như không có gì khác biệt”. Nghiêm Đông Vũ trong lòng thầm nghĩ. Tuy nhiên, vừa mới bước vào trường tiểu học, còn chưa đứng vững, gã cũng không ngốc đến nỗi đi thách thức các chủ nhiệm cấp cao.
Rốt cục khi bọn trẻ trong lớp học như tỉnh lại sau lời nói cuồng phong bão táp từ Nghiêm Đông Vũ, cả tiết học đã trôi qua hơn phân nửa. Niềm thích thú vốn đối với giai đoạn bắt đầu của học kỳ mới, toàn bộ đều biến thành bọt nước.
“Vị thầy Nghiêm này quả là đáng ghét”, trên đường tan học, Phương Minh Viễn không chỉ một lần nghe được các bạn cùng lớp nhỏ giọng oán trách .
Những ngày sau đó, Nghiêm Đông Vũ quả nhiên không ngưng thực hiện qui định mới của gã. Ba ngày sau ở trên lớp gã yêu cầu lớp học mỗi người đều phải ở trước mặt gã đọc thuộc lòng một lần qui tắc “Không được phép”. Lần đầu tiên, toàn bộ trong lớp, chỉ có Phương Minh Viễn, Triệu Nhã và hai đứa bạn học chung lớp vượt qua kiểm tra, còn lại toàn bộ i đều không thể không chép phạt qui tắc “ Không được phép” của gã hơn mười lần .
Vì thế , rất nhanh , tên hiệu “Nghiêm không được phép” trở nên phổ biến và lan nhanh trong lớp .