Chương 9: Tô An

Vân Giai Thời đúng là rất thèm.

Nhưng thứ cô thèm muốn không phải là cơ thể của Bạch Đông Du, mà là mùi hương của hắn.

Quả nhiên Bạch Đông Du rất có năng lực kiếm tiền, không chỉ được bao quanh bởi thẻ đen quý giá, Vân Giai Thời còn ngửi thấy mùi tiền trên người anh ta, đó là mùi hương của những tờ nhân dân tệ mới tinh.

Là thật, chính là mùi tiền.

Bây giờ đi theo Tô An lăn lộn, không chỉ có thị giác đặc biệt mà khứu giác cũng nhạy bén hơn, thật sự rất tuyệt vời.

Đang đắm chìm trong mùi tiền thì Bạch Đông Du đưa cho cô một tấm danh thϊếp. Một tay Vân Giai Thời vẫn đang bị Tô An kéo, ngón tay bên này lại đυ.ng phải Bạch Đông Du.

Vì thế, lại lần nữa trên mu bàn tay của cô xuất hiện hình ảnh ký ức quan trọng giống như của Quách Thiên Dật lúc trước.

Tuy nhiên lần này có hơi khác.

Lúc nãy tiếp xúc với Quách Thiên Dật, ban đầu sẽ xuất hiện giao diện có những cái rương đánh số.

Mà lần này, lại trực tiếp mở ra một đoạn phim. Bên trong là tổ hợp những ký ức quan trọng của Bạch Đông Du ở nhiều giai đoạn khác nhau của cuộc đời. Mỗi phần rất ngắn ngủi, trộn lẫn vào nhau, giống như là…… một đoạn trailer?

Góc nhìn của Bạch Đông Du khi còn nhỏ xuất hiện đầu tiên, đập vào mắt là một tấm bia mộ bằng đá cẩm thạch màu đen, trên đó có dán ảnh của một cặp vợ chồng khoảng 30 tuổi, có vẻ đó là cha mẹ của hắn. Trong lễ tang có rất nhiều người khóc, nhưng phần lớn đều là những giọt nước mắt cá sấu.

Sau đó khung cảnh thay đổi, chuyển sang một gian phòng rộng lớn. Trong ngăn tủ chứa vô số giấy khen, đều viết tên Bạch Đông Du. Từ góc nhìn của thiếu niên Bạch Đông Du, cậu ngẩng đầu nhìn vầng trăng xa xăm ngoài cửa sổ, ngay sau đó lại cúi đầu tiếp tục ôn bài.

Hai giây sau, khung cảnh lại thay đổi, lần này là góc nhìn của chàng trai trẻ Bạch Đông Du. Anh ấy đang chụp ảnh một cô gái bằng máy ảnh Polaroid trên bãi biển. Cô gái có dáng người mảnh mai và làn da trắng nõn.

Vân Giai Thời đang cảm thấy quen mắt thì cô gái kia bỗng nhiên quay đầu lại.

Sao lại là mình?

Trái tim Vân Giai Thời đập dữ đội, theo bản năng liền dùng sức nắm chặt tay Bạch Đông Du.

Sao tự nhiên cô lại xuất hiện trong cuộc đời của anh ta?

Trong đoạn ký ức này của Bạch Đông Du, tuổi tác của Vân Giai Thời trông cũng không khác hiện tại là mấy. Trên người cô mặc váy trắng kiểu Pháp, chân trần đứng trên bãi cát, hướng về phía sóng biển nở nụ cười, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Bạch Đông Du vẫn luôn giúp cô quay chụp, có vẻ quan hệ của hai người rất thân mật.

Mỗi đoạn ký ức chỉ có hai ba giây, ngay sau đó lại chuyển sang khung cảnh khác, lần này là hành lang bệnh viện. Vân Giai Thời cúi đầu, không thấy rõ bộ dáng, nhưng đuôi mắt phiếm hồng, hiển nhiên là vừa mới khóc.

Từ góc nhìn của Bạch Đông Du, thấy hắn hơi nắm chặt bàn tay, không rõ đang có cảm xúc gì.

Đoạn phim nhanh chóng kết thúc, hình ảnh trên mu bàn tay Vân Giai Thời lại một lần nữa trở về giao diện lựa chọn mảnh ký ức quan trọng.

Tuy nhiên đại diện cho những mảnh ký ức này, không phải là những chiếc rương, mà là những tấm thẻ đen có gắn số tuổi bên trên.

Quả nhiên là người có tiền.

Nhưng dù Vân Giai Thời có dùng ý niệm để điều khiển như thế nào đi chăng nữa, những tấm thẻ đen đó đều không mở được.

Ngay khi Vân Giai Thời chớp mắt đến mức võng mạc sắp bong ra, trên mu bàn tay cô bỗng nhiên xuất hiện một dòng chữ phát sáng màu vàng.

【 Bạn cần gia tăng giá trị quen thuộc nhân vật tới 1000 điểm, mới có thể mở ra xem. 】

Này này, sao điều kiện nhiều như vậy?

Vân Giai Thời còn chưa kịp nghĩ ra giá trị quen thuộc là cái gì, Bạch Đông Du đã nhanh chóng dùng sức rút tay ra.

Bạch Đông Du cũng không phải cố ý, nhưng nếu không buông ra, da trên bàn tay của hắn có khi bị Vân Giai Thời làm cho tróc ra mất?

Hắn đột nhiên rút tay về, Vân Giai Thời không để ý, theo quán tính lùi lại phía sau, thiếu chút nữa té ngã.

Vẻ mặt lãnh đạm của Tô An nháy mắt trở nên lạnh lẽo, sau khi đỡ được Vân Giai Thời liền đi về phía Bạch Đông Du. Lông mi dày của cậu hơi rũ, che khuất con ngươi đen nhánh lạnh như băng, bàn tay khớp xương rõ ràng kia đang nắm một con dao găm sắc bén ở sâu trong túi áo.

Vân Giai Thời không biết sự tồn tại của con dao, chỉ cảm thấy cái không khí này giống như sắp sửa muốn đánh nhau a, không được!

Vân Giai Thời vội vàng chắn ở chính giữa, ngăn cách bọn họ, lần này tay lại đυ.ng phải ngực Bạch Đông Du.

Thành thật mà nói, tư thế này, rất không thích hợp.

Nhưng chính cái tư thế không thích hợp này, làm dòng chữ màu vàng trên mu bàn tay Vân Giai Thời lần nữa xuất hiện ——【 Mức độ quen thuộc, tăng 100 điểm 】

Vân Giai Thời lúc này mới hiểu, thì ra đây là cách tăng mức độ quen thuộc.

Cái quy tắc này, cũng quá không đứng đắn đi.

Bạch Đông Du nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt ở trên ngực mình, gương mặt sắc bén “hiện rõ một câu” —— “Tôi cảm thấy cô đang ép tôi báo cảnh sát.”

Vân Giai Thời phục hồi tinh thần lại, ý thức được hành vi của mình thật sự có chút quá đáng. Vì thế vội vàng rút tay lại, hoảng hốt nói: “Anh nghe tôi che giấu, à không phải, anh nghe tôi giải thích. Lúc nãy sở dĩ tôi nắm lấy tay anh, là bởi vì ngưỡng mộ đại danh đã lâu, bắt tay để thể hiện sự tôn trọng, thuận tiện cầu chút may mắn. Còn vừa rồi ngực…cái này hoàn toàn là hiểu lầm, tôi thực sự không muốn chạm vào nó.”

Sau khi nghe xong, sắc mặt Bạch Đông Du cũng không khá hơn là mấy.

Bắt tay cầu may mắn? Đây là coi hắn như con rùa trong giếng ước nguyện sao?

Còn có, sờ cũng sờ rồi, bây giờ còn nói mình không muốn.

Hừ, người phụ nữ khẩu thị tâm phi*.

*khẩu thị tâm phi: Ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá.

“Tóm lại, các người tự nghĩ giá cả xong thì gọi điện thoại.”Bạch Đông Du không muốn lại bị sờ, à không, là không muốn bị dây dưa nữa. Sau khi để lại lời này liền nhanh chóng lên xe chạy lấy người.

Dù sao số điện thoại trên danh thϊếp cũng là của trợ lý, hắn không cần phải tiếp xúc với cô gái tuy cũng xinh đẹp, nhưng kỳ dị này.

Rolls-Royce xịt khói xe vào mặt Vân Giai Thời rồi nghênh ngang chạy đi, để lại dư ảnh trông có chút hoảng hốt.

Sau khi gia tăng độ quen thuộc, Vân Giai Thời phát hiện, hình ảnh thẻ đen vờn quanh Bạch Đông Du đã biến mất, mùi hương của tờ nhân dân tệ cũng không còn nữa.

Ai, thật đáng tiếc.