Chương 7: Bạch Đông Du

Để làm xét nghiệm DNA cần có ít nhất năm sợi tóc có nang lông.

Tô An lặng lẽ đứng ở phía sau Quách Thiên Dật, vươn ra những ngón tay trắng nõn với khớp xương rõ ràng, chuẩn bị nhổ đủ số lượng tóc một cách nhanh chóng và chuẩn xác.

Ở thế giới trước, Tô An sống trong đầm lầy tối tăm. Vì tồn tại, cậu thậm chí còn làm võ sĩ quyền anh ngầm. Bởi vậy, cậu có đủ năng lực để nhổ vài sợi tóc của Quách Thiên Dật mà không để ai phát hiện.

Nhưng ngay khi Tô An đưa tay chạm vào tóc của Quách Thiên Dật, cậu nghe được đoạn đối thoại giữa Quách Thiên Dật và Triệu Kiện Nhân.

Triệu Kiện Nhân: “Nhưng mà nghe nói cậu và Vân Giai Thời lớn lên cùng nhau, quan hệ còn khá tốt? Chẳng lẽ trước kia cậu không phát hiện ra bản chất con người cô ta sao?”

Quách Thiên Dật ngây người một chút, hắn hoảng hốt nhớ lại, hình như đúng là trước kia hắn và Vân Giai Thời chơi chung rất hòa hợp. Nhưng từ sau khi Vân Hân Nguyệt xuất hiện, liên tục đã xảy ra không ít chuyện, hắn dần dần cảm thấy, Vân Giai Thời là một người kiêu căng, ích kỷ, ngang ngược và ác độc.

Vì thế, Quách Thiên Dật lạnh lùng nói: “Có lẽ trước kia cô ta giỏi che giấu, không để lộ ra bản chất thật của mình. Nhưng mà giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nếu cô ta còn không chịu tỉnh ngộ, về sau nhất định sẽ nhận lấy kết cục bi thảm.”

Hai chữ“Kết cục”, “Bi thảm”khiến cho đôi mắt Tô An trong nháy mắt phủ lên một tầng hàn băng.

Thân tùy tâm động* làm sức lực trên tay cũng gia tăng cường độ, trong tích tắc cậu đã giật một lượng lớn tóc của Quách Thiên Dật.

Quách Thiên Dật cảm giác được cơn đau, giống như da đầu sắp bị lột đi, hắn nhịn không được hét lên một tiếng.

“A! Tô An, cậu điên rồi!”

Quách Thiên Dật cảm thấy Tô An này quả thực là một kẻ phản xã hội, tự nhiên làm ra chuyện hung ác như giật tóc người ta.

Thứ quý giá nhất của người trẻ tuổi hiện nay là gì? Đương nhiên là tóc, mỗi sợi tóc đều xứng đáng có nhũ danh và nick name riêng.

Nếu đánh nhau gãy xương, nhiều nhất sau ba tháng bạn có thể hồi phục. Nhưng sau khi bị nhổ tóc, da đầu trụi lủi khả năng không thể mọc lại tóc nữa.

Hành động nhổ tóc chẳng khác nào đoạt mạng người ta a!

Quách Thiên Dật che lại da đầu, căm tức nhìn Tô An, còn Tô An thì thấp giọng nói: “Quản cho tốt cái miệng của cậu, sau này không được phép bàn luận bất cứ điều gì về Vân Giai Thời nữa.”

Giọng nói bình trực, không có chút cảm xúc nào nhưng đôi mắt kia lại tăm tối sâu thẳm, làm người ta cảm thấy rét lạnh.

Nói thật, Quách Thiên Dật bị dọa đến mức chân có chút mềm. Nhưng ở đây có rất nhiều người nhìn, hắn không thể sợ hãi được.

Vì thế hắn chỉ có thể căng da đầu, hai ba bước lao về phía trước, giơ nắm đấm lên muốn đánh Tô An tơi bời.

Hoặc là, bị Tô An đánh tơi bời.

Nhưng mà đúng lúc này, một thân ảnh mảnh khảnh vọt tới giữa hai người bọn họ, một tay giữ lấy cánh tay đang múa may quay cuồng của Quách Thiên Dật, một tay kéo Tô An ra phía sau người.

“Cậu dám động vào một đầu ngón tay của nó thử xem!” Vân Giai Thời có một đôi mắt đen tuyệt đẹp, mà lúc này trong đôi mắt đó đang lóe lên một ngọn lửa giận dữ.

Giống như một con gà mái nhỏ đang bảo vệ gà con của mình.

Quách Thiên Dật sững sờ nhìn khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp trước mặt, nhất thời ngơ ngẩn, hắn chưa từng thấy Vân Giai Thời kích động bảo vệ ai đó như vậy. Cũng không biết vì sao, trong l*иg ngực Quách Thiên Dật lan tràn ra một cổ cảm giác chua xót không nói nên lời.

Tô An cũng sững sờ một lát, rũ mắt nhìn xuống Vân Giai Thời, trong đôi mắt đen nhánh lạnh băng dường như có tia sáng xẹt qua.

Vân Giai Thời chỉ là đang bảo vệ con trai của mình, nhưng cảnh tượng này trong mắt mọi người lại có một ý nghĩa khác ——

Quách Thiên Dật nói năng lỗ mãng về Vân Giai Thời, còn Tô An không muốn người phụ nữ mình yêu bị sỉ nhục liền xong tới dạy dỗ hắn.

Quách Thiên Dật muốn đánh trả, nhưng Vân Giai Thời lại kịp thời xuất hiện, bảo vệ Tô An.

Thì ra tình yêu giữa Tô An và Vân Giai Thời là từ hai phía!

Hóa ra, tên hề lại chính là Quách Thiên Dật!

A a a, cp của bọn họ quả nhiên là thật.

Thật là một vở kịch đặc sắc!

Buồn vui của nhân loại đúng là không giống nhau. Trong khi đám bạn học đang vui vẻ vừa ăn cơm vừa cắn CP, Vân Giai Thời lại đang khϊếp sợ đến hai mắt trợn trừng.

Lúc này tư thế của Vân Giai Thời là tay phải giữ lấy cánh tay đang múa may quay cuồng của Quách Thiên Dật, tay trái kéo tay Tô An để cậu tránh ở phía sau mình.

Sau đó Vân Giai Thời phát hiện, bốn chấm sáng trên mu bàn tay trái của cô đang nhấp nháy với tần số ngày càng cao. Còn trên mu bàn tay phải xuất hiện một màn ảnh nhỏ vô cùng rõ ràng.

Trên giao diện màn ảnh được chiếu lên kia, có rất nhiều vật nhỏ, hình dáng giống như chiếc rương kho báu. Mà trên mỗi cái rương, đều được đánh số khác nhau.

Vý dụ như, cái rương kho báu đầu tiên ghi số【3】, cái thứ hai ghi số 【8】, cái thứ ba ghi số 【12】, các con số khác nhau được đánh dấu đến số 【72】.

Nhìn kỹ lại, hình như chỉ có cái rương thứ nhất là có thể mở ra, còn lại đều ở trạng thái phong tỏa.

Hai tay Vân Giai Thời cũng không rảnh rỗi, nhưng cô phát hiện, bản thân có thể dùng ý niệm để điều khiển cái này giao diện này. Cô chớp mắt, một tiếng“răng rắc”, chiếc rương kho báu thứ nhất được mở ra.

Ngay sau đó giao diện thay đổi và một đoạn phim chân thật xuất hiện, hơn nữa còn được quay từ góc nhìn thứ nhất, giống như đeo kính VR* bước vào thế giới thực tế ảo.

*Kính thực tế ảo (Virtual Reality Glasses) hay còn gọi là kính thực tại ảo, là sản phẩm sử dụng công nghệ VR, có khả năng tái tạo, mô phỏng toàn bộ không gian nhờ vào khả năng xử lý bằng máy tính, một cách chân thật và sống động.

Đoạn phim được quay ở một vùng nông thôn non xanh nước biếc, từ góc nhìn thứ nhất, hình ảnh đầu tiên quay lại là bầu trời trong xanh, sau đó, góc nhìn từ từ hạ thấp xuống tập trung vào một người phụ nữ trẻ.

Người phụ nữ này có diện mạo thanh tú, có vài phần tương tự với Quách Thiên Dật, cô hướng về phía ống kính dặn dò: “Thiên Dật à, con chơi ở chỗ này nhé, đừng đi lung tung.”

Lúc này Vân Giai Thời mới tỉnh ngộ —— hóa ra đây là một mảnh ký ức nhỏ trong cuộc sống của Quách Thiên Dật ba tuổi.

Bởi vì cô đồng thời tiếp xúc với Quách Thiên Dật và Tô An, cho nên đã kích hoạt chức năng này.

Những cái rương đó hẳn là chứa đựng tất cả những tình tiết quan trọng trong cuộc đời của Quách Thiên Dật, còn những con số bên trên chắc là độ tuổi mà những tình tiết đó xảy ra.

Vân Giai Thời đang cảm thán chính mình thật đúng là thông minh, bỗng nhiên bên trong đoạn phim truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Quách Thiên Dật 3 tuổi.

Vân Giai Thời chăm chú nhìn lại, phát hiện Quách Thiên Dật ba tuổi còn chưa thưởng thức không khí đồng quê, không biết tại sao lại trêu chọc tới ác bá nông thôn ——

Hai con ngỗng trắng bự.

Loại ác bá như ngỗng trắng này, đến cả người lớn nó còn không thèm bỏ trong mắt, huống chi là đứa trẻ ba tuổi cô đơn một mình này, lập tức “cạc cạc cạc” mà đuổi theo, trước sau tấn công thằng bé.

Một con chuyên môn tấn công tiểu pi thí của cậu, còn con còn lại chuyên môn tấn công tiểu ding đinh* còn non nớt của cậu.

*toàn những chỗ nhạy cảm

Tệ nhất chính là, Quách Thiên Dật ba tuổi còn mặc quần hở đũng, không có bất kỳ cái gì phòng hộ.

Cực kỳ bi thảm.

Bởi vì là góc nhìn thứ nhất, cho nên hình ảnh thảm kịch càng chân thật hơn. Vân Giai Thời trước sau đều nhìn thấy rõ ràng, hoàn toàn đắm chìm như chính mình trải nghiệm.

Thiếu chút nữa thì gà bay trứng vỡ.

Quả thực làm cho người ta phải rơi lệ.

Khó trách hắn ghét ngỗng như vậy.

Vân Giai Thời không đành lòng nhìn nữa, buông tay Quách Thiên Dật ra, hình ảnh trên mu bàn tay cô lập tức biến mất.

Quách Thiên Dật cảm thấy rất kỳ quái, vừa rồi Vân Giai Thời bỗng nhiên giống như mất hồn, cứ nhìn vào mu bàn tay. Sau một lúc lâu, cuối cùng cũng buông hắn ra, rồi ngước mắt lên nhìn hắn với ánh mắt thương hại.

Đợ đã, động tác lùi lại ba bước của cô ta là sao?

Còn nữa, vì sao ánh mắt thương xót của Vân Giai Thời lại chuyển xuống phần dưới eo của hắn?

Quách Thiên Dật hoài nghi Vân Giai Thời đang mỉa mai mình, nhưng mà hắn không có chứng cứ.