Chương 6: Nhổ tóc

Buổi trưa hôm nay, căng tin trường đại học A náo nhiệt dị thường.

Căng tin tổng cộng có sáu tầng, đồ ăn Trung Quốc, đồ ăn phương Tây, các món ăn Đông Nam Á, đủ loại thức ăn, cái gì cần có đều có.

Quách Thiên Dật và Triệu Kiện Nhân đang đứng xếp hàng trước quầy đồ ăn Quảng Đông ở lầu sáu. Hôm nay món ăn Quảng Đông gồm có thịt xá xíu sốt mật ong, cơm cuộn tôm, ngỗng quay, thịt bò xào. Quách Thiên Dật có thể ăn tất cả các món, nhưng chưa bao giờ ăn ngỗng quay.

Triệu Kiện Nhân tò mò dò hỏi Quách Thiên Dật: “Ngỗng quay ngon như vậy sao cậu không ăn?”

Nghe vậy, thân hình Quách Thiên Dật chợt cứng đờ, ngay sau đó hắn dùng giọng điệu không quá tự nhiên nói: “À, tôi không thích ngỗng.”

Triệu Kiện Nhân đang muốn dò hỏi bạn tốt vì sao không thích ngỗng, nhưng vừa nhấc đầu liền thấy phía sau Quách Thiên Dật, Triệu Kiện Nhân lập tức nhỏ giọng nhắc nhở: “Vân Giai Thời tới……”

Quách Thiên Dật khẽ nhíu mày, không kiên nhẫn mà quay lại lớn tiếng nói với Vân Giai Thời: “Không phải đã bảo cô đừng quấn lấy tôi rồi sao? Cô……”

Kết quả, Vân Giai Thời và Tô An sóng vai lướt qua bên người hắn, mắt nhìn thẳng, làm như không nghe thấy.

Tuy đang ở trong nhà nhưng Quách Thiên Dật vẫn cảm giác như có một cơn gió thổi qua người.

Tóm lại là xấu hổ, vô cùng xấu hổ.

Triệu Kiện Nhân nhẹ nhàng ho khan một cái, bổ sung: “Vừa rồi tôi muốn nói với cậu, Vân Giai Thời tới cùng với Tô An.”

Bên cạnh bọn họ, có mấy nữ sinh, tất cả đều đỏ mặt nhìn chằm chằm bóng lưng Tô An, thì thầm đầy phấn khích.

“Đẹp trai quá đi! Tớ thấy có khi cậu ấy còn đẹp hơn minh tinh í!”

“Đúng vậy, còn cái vẻ lạnh nhạt không để ý tới ai nữa, quá dụ hoặc rồi!”

“Hình như từ trước tới nay cũng không để ý tới ai, chỉ nói chuyện với Vân Giai Thời. A a a, ước gì mình là Vân Giai Thời a!”

Triệu Kiện Nhân hừ lạnh một tiếng: “Tô An này, cũng không biết có chỗ nào tốt, mới đến trường dự thính mấy ngày đã làm đám con gái thần hồn điên đảo. Mà hình như hắn và Vân Giai Thời rất thân. Tôi thấy gần đây trên diễn đàn trường có bài viết về CP của họ. Giữa hai người này hẳn là thực sự có quan hệ gì đó? Như vậy cũng tốt, Vân Giai Thời chắc sẽ không còn đến quấn lấy cậu, quấy rầy quan hệ của cậu và Vân Hân Nguyệt quan nữa.”

Vân Giai Thời và Tô An đều có giá trị nhan sắc cao, hai người đứng cạnh nhau trông rất đẹp đôi.

Ngay từ đầu, Vân Giai Thời không hề liếc mắt nhìn Quách Thiên Dật lấy một cái, tựa như hắn không hề tồn tại.

Trong lòng Quách Thiên Dật không biết vì cái tư vị gì, luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn nhìn hai người một hồi lâu, rốt cuộc đem ánh mắt thu trở về, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, cuối cùng thì cô ta cũng không quấn lấy tôi nữa.”

Sau khi Vân Giai Thời lấy thức ăn xong, đặt dĩa đồ ăn xuống, nhỏ giọng dặn dò Tô An: “Cậu cũng đi xếp hàng trước quầy đồ ăn Quảng Đông đi, đứng ở phía sau Quách Thiên Dật, thừa dịp đông người, nhổ lấy mấy sợi tóc của hắn.”

Kế hoạch của Vân Giai Thời đó là đem tóc của Tô An và Quách Thiên Dật đi làm xét nghiệm ADN, vừa nhanh chóng, tiện lợi lại khoa học.

Đương nhiên, chuyện này vẫn phải giao cho Tô An đi làm. Rốt cuộc thì lần trước Quách Thiên Dật đã cảnh cáo cô, không được tới quấn lấy hắn nữa. Vân Giai Thời cũng không muốn có bất cứ cái tiếp xúc gì với hắn.

Tô An cũng muốn mau chóng giải quyết việc này, vì thế liền cầm khay đồ ăn, xếp hàng phía sau Quách Thiên Dật.

Vân Giai Thời đang quan sát tình hình bên kia, kết quả tầm mắt lại bị hai người nào đó ngăn trở.

Ngẩng đầu, Vân Giai Thời thấy Vân Hân Nguyệt cùng với cô bạn tốt Lạc Tâm Chỉ.

Lúc này trên mu bàn tay Vân Giai Thời còn hiển thị một thanh năng lượng, cho nên cô có thể thấy thuộc tính của mọi người.

Phía sau Lạc Tâm Chỉ có rất nhiều bông hoa, chẳng qua những đóa hoa này thoạt nhìn đã biết vô cùng rẻ tiền và giả tạo.

Vân Giai Thời suy nghĩ một chút liền đoán được.

À, hóa ra là hoa tỷ muội plastic* của Vân Hân Nguyệt nha.

*Plastic hoa tỷ muội ý là chỉ hội chị em bạn dì tình cảm như hoa giả bằng nhựa, hàng giả 100% nhưng vẫn luôn tươi không tàn.

Nhưng mà Vân Hân Nguyệt quả nhiên là nữ chính, Vân Giai Thời không thể nhìn thấy bất kỳ thuộc tính nào trên người cô ta.

Vân Giai Thời đang thất vọng thì bỗng nhiên phát hiện Lạc Tâm Chỉ nhìn mình với ánh mắt tức giận: “Hừ! Vân Giai Thời, cô làm cổ tay Hân Nguyệt bị thương. Hừ! Hại cô ấy không thể diễn tấu piano tại lễ kỷ niệm thành lập trường, cô còn có tâm trạng ở chỗ này ăn cơm? Hừ! Còn có, Tô An vừa mới vào trường cái gì cũng không biết, nên mới có thể bị cô lừa gạt! Hừ, cô đừng vội đắc ý, sau khi cậu ấy nhận ra bộ mặt thật của cô, chắc chắn sẽ rời bỏ cô! Hừ! 】

Vân Giai Thời đột nhiên nhận ra.

Hóa ra hoa tỷ muội plastic này chính là “hừ hừ” lầu 141 kia.

Nhưng mà nghe ý của cô ta, lời trong lời ngoài đều nhắc đến Tô An, rõ ràng chính là thầm mến Tô An.

Ha ha, thì ra là thế.

Sau khi nhận ra điều này, Vân Giai Thời bỏ nĩa xuống, đem thẻ cơm đẩy tới trước mặt Lạc Tâm Chỉ, khoanh tay trước ngực, “hừ”một tiếng so với Lạc Tâm Chỉ còn lớn hơn: “Trong thẻ cơm này có 500 tệ, cầm lấy và rời khỏi Tô An.”

Vân Giai Thời: Cầm thẻ cơm 500 tệ, rời khỏi con trai ta!

Vân Giai Thời tỏ vẻ, cô tuyệt đối không tiếp nhận kiểu con dâu “hừ hừ”kỳ quái như Lạc Tâm Chỉ đâu.

Lạc Tâm Chỉ: gương mặt mơ hồ jpg.

Đây là cái kịch bản gì? Sao lại có mùi vị quen thuộc giống như bộ phim tổng tài tối qua? Cảm giác giây tiếp theo sẽ bị mẹ chồng ác độc hắt cà phê vào mặt là thế nào?

Lúc này, Vân Hân Nguyệt hạ mi mắt, nhẹ nhàng nói: “Tâm Chỉ, không sao đâu, chuyện này không cần truy cứu nữa.”

Vân Hân Nguyệt hiểu tính cách của Vân Giai Thời, biết Vân Giai Thời từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, cũng sẽ không cố gắng giải thích, cho nên cô ta cũng yên tâm lớn mật mà dùng một chiêu này.

Cô ta cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi, người bên cạnh nhìn thấy, tự nhiên đều cảm thấy tay Vân Hân Nguyệt bị thương chắc chắn có liên quan đến Vân Giai Thời. Còn Vân Hân Nguyệt chỉ là đang cố gắng giúp Vân Giai Thời che giấu hành vi phạm tội.

Vì vậy như thường lệ mọi người đều ném ánh mắt bất mãn về phía Vân Giai Thời.

Vân Giai Thời này quá ác độc rồi! Vân Hân Nguyệt quá thiện lương, cho nên mới luôn bị ả ta bắt nạt.

Vân Hân Nguyệt vốn cho rằng, Vân Giai Thời sẽ im lặng như thường lệ, nhưng lần này cô ta sai rồi.

Chỉ thấy Vân Giai Thời nhìn về phía Vân Hân Nguyệt, lời nói rõ ràng chất vấn: “Vân Hân Nguyệt, vì sao cô lại bảo mọi người không cần truy cứu chuyện này nữa? A, tôi biết rồi, có phải cô sợ xấu hổ nếu người khác biết chính mình đi nhìn hiện trường tụ tập dâʍ ɭσạи, vì xem đến quá mức nhập thần, cho nên mới bị té ngã? “

Mọi người nghe thấy lời này, lỗ tai lập tức mở rộng gấp mười lần.

Cái gì, cái gì, tụ tập gì cơ? Dâʍ ɭσạи gì cơ? Nói cụ thể một chút, bọn họ không thiếu lưu lượng!

Da mặt Vân Hân Nguyệt giật giật, vội cúi đầu, làm ra bộ dáng lã chã nước mắt, nói: “Giai Thời, em cũng không có ý trách chị, chị không cần nói dối như vậy để bôi nhọ em……”

Nhưng nước mắt Vân Hân Nguyệt còn chưa kịp chảy ra, đã thấy Vân Giai Thời ở trước mặt mọi người mở một cái video trong điện thoại.

Video quay lại cảnh ngày đó Vân Hân Nguyệt chạy vào phòng tổng thống trong khách sạn Thịnh Tấn.

Từ trong video nhìn lại, có vẻ như Vân Hân Nguyệt đang rất phấn khích mà chạy tới xem 【Mấy người đàn ông vạm vỡ】, kết quả hai chân đánh nhau, ngã sấp xuống, chật vật không chịu nổi.

Mọi người nhìn thấy đều kinh hãi.

Hình tượng nữ thần vườn trường Vân Hân Nguyệt trong lòng bọn họ, nháy mắt bị vỡ nát nát.

Vân Hân Nguyệt nhìn video, xấu hổ đến mặt đỏ rần, trong lòng tràn ngập sự kinh ngạc và hận thù.

Cô không ngờ Vân Giai Thời lại lén lút quay video lại.

Trước kia, Vân Giai Thời nghĩ thanh giả tự thanh*, lười đi giải thích. Nhưng từ khi cô biết được kết thúc bi thảm trong tương lai của chính mình, cô liền tỉnh ngộ.

*Thanh giả tự thanh: Người ngay thẳng, thật tâm mình thì không cần phải nghĩ bàn, không cần khuếch trương, không cần giải thích.

Vì là nữ chính của thế giới này nên Vân Hân Nguyệt muốn làm gì thì làm sao?

Còn nữ phụ như cô thì phải tiếp nhận kết cục bi thảm?

Dựa vào cái gì chứ?!

Vân Giai Thời trịnh trọng cảnh cáo: “Vân Hân Nguyệt, trước kia cô bôi nhọ tôi, tôi đại nhân đại lượng, không cùng cô so đo. Bắt đầu từ bây giờ, nếu cô còn dám dùng loại thủ đoạn này, đừng trách tôi không khách khí!”

Vân Giai Thời tỏ vẻ, từ nay về sau, cô sẽ không nuông chiều nữ chính Vân Hân Nguyệt chó má này nữa.

Mắt thấy video chuẩn bị phát lại, Vân Hân Nguyệt hoảng sợ, vội vàng muốn đoạt đi di động.

Nhưng lúc này, hai chân cô ta dường như không nghe sai khiến, lần nữa chân trái vấp chân phải, mặt hướng xuống, thật mạnh té ngã trên đất.

Mà lúc bò dậy, mũi cô đã đỏ bừng như tên hề, hai hàng máu mũi chảy xuống.

Mọi người lại kinh ngạc, hình tượng nữ thần vườn trường Vân Hân Nguyệt trong lòng bọn họ, lại càng vỡ nát hơn.

Cùng lúc đó, trong đầu Vân Hân Nguyệt truyền đến thanh âm máy móc lạnh băng ——【 Tiến trình kết cục bi thảm của nữ phụ bị gián đoạn, lần nữa cho nữ chính nhận trừng phạt. 】

Vân Giai Thời đang bình tĩnh tiếp nhận đại lễ dập đầu của của Vân Hân Nguyệt dành cho mình, đúng lúc này bỗng nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau huyên náo từ quầy bán đồ ăn Quảng Đông.

Vân Giai Thời chăm chú nhìn lại, nhất thời bị dọa cho ngây người, vội vàng bưng kín trái tim sắp nhảy đến nách của mình.

Nhãi con Tô An, mẹ bảo con nhổ mấy sợi tóc của Quách Thiên Dật, chứ không bảo con nhổ trọc tóc của hắn a!