Chương 3: Ship couple loạn sẽ bị thiên lôi đánh đó nha!

Gương mặt già nua của Vân Sâm Húc đỏ bừng vì ảo giác đau đớn, còn Vân Hân Nguyệt đi theo phía sau ông ta mới là đau đớn thực sự.

Thời điểm cô ta bước vào cửa, bỗng nhiên chân trái quải chân phải, “đông” một tiếng cả người té ngã trên mặt đất. Trong nháy mắt ngã xuống, tay phải cô ta dùng để chống đỡ thân thể thế mà lại bị trật khớp, truyền đến một trận đau đớn.

Người bên cạnh cảm thấy kỳ quái, sàn nhà rất bằng phẳng còn được phủ bằng thảm Ba Tư, thế mà Vân Hân Nguyệt nổi tiếng ưu nhã lại té ngã trên mặt đất với một tư thế quái dị.

Có vẻ như tiểu não* không được phát triển cho lắm!

*Tiểu não nằm phía sau dưới não, giúp kiểm soát sự cân bằng và điều khiển các hoạt động như di chuyển hay nói chuyện.

Trước mắt bao người, Vân Hân Nguyệt cũng cảm thấy mất mặt, lập tức xấu hổ đến mặt đỏ rần.

Cùng lúc đó, trong đầu cô lại lần nữa truyền đến thanh âm lạnh băng của máy móc ——【 Có thế lực không rõ can thiệp, tiến trình dẫn đến kết cục bi thảm của nữ phụ bị gián đoạn, nữ chính phải nhận trừng phạt. 】

Nghe vậy, Vân Hân Nguyệt lập tức cắn chặt môi, tim đập mạnh.

Thế lực không rõ can thiệp?! Chuyện này chưa từng phát sinh qua. Từ ba năm trước, sau khi Vân Hân Nguyệt bước vào Vân gia, liền từng bước đưa Vân Giai Thời tới kết cục bi thảm.

Đồng thời Vân Hân Nguyệt cũng thành công dành được tình yêu thương của những người ở bên cạnh Vân Giai Thời. Cha, đối tượng kết hôn, bạn học, thậm chí là dì giúp việc trong nhà, tất cả đều quay lưng với Vân Giai Thời mà đứng về phía cô ta.

Đúng như những gì được viết trong phần giới thiệu của cuốn tiểu thuyết ——【 nữ chính thông qua nhân cách mị lực của chính mình, chinh phục những người xung quanh nữ phụ. Mà nữ phụ cuối cùng bị chúng bạn xa lánh, rơi nước mắt tiếc nuối, đi đến kết cục ảm đạm của chính mình. 】

Hiện tại, cốt truyện đã hoàn thành hơn phân nửa, một chân Vân Giai Thời cũng đã bước vào trong cái kết thê thảm ấy. Thế nhưng tự nhiên lại có thế lực nơi nào can thiệp đến?

Vân Hân Nguyệt chưa thoát khỏi kinh ngạc, nhịn không được buột miệng thốt ra: “Sao lại thế này? Vì sao Vân Giai Thời không có ở đây?”

Lúc này, thanh âm trong trẻo của Vân Giai Thời mới truyền đến: “Thế nào? Tôi không xảy ra việc gì, có vẻ làm cô rất thất vọng nhỉ?”

Vân Hân Nguyệt giật mình ngẩng đầu lên mới phát hiện Vân Giai Thời đang cầm một túi khoai tây chiên, đứng bên cạnh cô nhàn nhã mà ăn.

Khoai tây chiên vị dưa leo, còn rất hợp với tình hình.

Bên cạnh Vân Giai Thời có một chàng trai trạc tuổi cô, người nọ mặc áo hoodie màu đen, hơn một nửa khuôn mặt bị mũ che khuất, nhưng từ những phần lộ ra có thể thấy khuôn mặt này cực kỳ đẹp, đường cong hàm dưới vô cùng hoàn mỹ.

Hắn lặng lẽ đứng đó, không biết đang vui hay buồn, chỉ toát ra vẻ lạnh lùng lãnh đạm.

Vân Hân Nguyệt chịu đựng đau đớn nơi cổ tay, đứng dậy, vội vàng nở một nụ cười trong sáng dịu dàng, giải thích: “Chị, chị đừng hiểu lầm, em là đang vui mà.”

Vân Sâm Húc nhíu mày, cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, em gái là đang quan tâm con, con xem con đi, tính khí nóng nảy như vậy, khó trách không có nhiều bạn bè, con nên học hỏi em gái con nhiều hơn……”

Vân Giai Thời trực tiếp đưa khoai tây chiên tới trước mặt Vân Sâm Húc, ngăn trở ông ta thao thao bất tuyệt: “Ba, đây, ăn khoai tây chiên đi.”

Vân Giai Thời tỏ vẻ làm người phải có qua có lại.

Hôm nay cô mời ba ăn khoai tây chiên, có lẽ ngày mai ông ấy có thể mời cô ăn tối.

Ừm, thật sự là rất chờ mong đó.

Vừa ngửi thấy mùi dưa leo, Vân Sâm Húc liền dơ tay bịt lấy mũi, lui ra sau 3 mét.

Chết tiệt! Cả đời này ông không bao giờ ăn dưa leo nữa.

Mà đúng lúc này, một nhóm cảnh sát hùng hổ xông thẳng vào, lớn tiếng nói: “Chúng tôi nhận được tin nặc danh tố cáo, nói trong khách sạn Thịnh Tấn, có người tụ tập “khẩu khẩu”, phi pháp “khẩu khẩu”, bị nghi ngờ có liên quan đến “khẩu khẩu!”

Trên bàn phòng khách có các loại thuốc, ống tiêm,... ngoài ra mấy người trong phòng ngủ chính đến cả quần còn chưa kịp mặc.

Chứng cứ này vô cùng xác thực, thật sự là muốn chống chế cũng không được.

Khách sạn Thịnh Tấn vừa mới khai trương đã bị cưỡng chế ngừng kinh doanh. Tiết Tư Vũ cũng bị bắt giữ theo pháp luật, nghênh đón hắn, sẽ là cuộc sống dẫm máy may dẫm đến lên sao hỏa.

Đương nhiên, đây đều là chuyện của sau này.

Lúc này chú cảnh sát hướng về phía Vân Sâm Húc phát ra một câu mang đầy tính giáo dục: “Tự mình thích xem thì thôi, còn mang con đi xem mấy thứ bát nháo này! Làm cha mẹ sao có thể như vậy? Còn không mau dẫn bọn trẻ trở về!”

Thật là! Ông cũng đâu có muốn xem.

Vân Sâm Húc bị mắng đến mặt đỏ tai hồng, hốt hoảng nhanh chóng mang theo bọn trẻ rời khỏi cái khách sạn không đứng đắn này.

Về đến nhà, Vân Sâm Húc miễn cưỡng ổn định tâm trí, lúc này mới phát hiện ra điểm không thích hợp.

Này, rõ ràng ông chỉ mang theo hai đứa nhỏ, sao bây giờ trở về lại có ba đứa?

Cái người thứ ba kia, đó chính là thiếu niên thần bí mang áo hoodie màu đen, hắn không nhanh không chậm mà đi bên cạnh Vân Giai Thời, đầu cúi thấp, trầm mặc không lên tiếng.

Vân Sâm Húc nhíu mày: “Cậu là ai? Về nhà của chúng tôi làm gì?”

Nghe vậy, rốt cuộc thiếu niên cũng chậm rãi ngước mắt lên nhìn Vân Sâm Húc. Hai mắt của hắn đen như mực, lạnh lùng như băng. Vân Sâm Húc cũng coi như là vật lộn nhiều năm ở trên thương trường, nhưng khi thấy đôi mắt này, vẫn không khỏi giật mình.

Cái này, có chút muốn uống một viên thuốc trợ tim tác dụng nhanh.

Đối mặt với câu hỏi của cha già đáng giận, Vân Giai Thời trả lời thay: “Đây là Tô An, hôm nay cậu ấy đã cứu con.”

Vân Giai Thời không có nói dối, hôm nay xác thật là Tô An cứu cô.

Vừa rồi Vân Giai Thời đi theo nhân viên khách sạn tới phòng tổng thống. Kết quả mới bước ra khỏi thang máy, Vân Giai Thời liền bị một cái bóng đen giữ chặt, kéo về phía sau. Người nhân viên kia ngay cả gào cũng chưa tới kịp gào một tiếng, đã bị đánh ngất ngã trên mặt đất.

Vân Giai Thời ngẩng đầu, phát hiện người này chính là thiếu niên thần bí lúc trước đã chặn cô ở cổng sau đại học A, hơn nữa còn gọi cô là mẹ.

Vân Giai Thời lại cúi đầu, phát hiện sau khi thiếu niên thần bí này kéo tay cô, có một luồng nhiệt kỳ dị lần nữa thông qua bàn tay hơi lạnh của cậu ta truyền đến.

Mà trên mu bàn tay của Vân Giai Thời, lại bắt đầu xuất hiện bốn chấm sáng giống như đèn chỉ thị trên pin dự phòng, cái thứ nhất không ngừng nhấp nháy, có vẻ đang nạp điện.

Lúc này, Vân Giai Thời hoàn toàn tin phục.

Đừng nói thiếu niên thần bí gọi cô là mẹ, cho dù cậu ta gọi cô là ba, Vân Giai Thời cũng dám tin.

Thiếu niên thần bí nói với Vân Giai Thời, hắn tên là Tô An, Vân Tô An.

Bất kể là Tô An, hay là Vân Giai Thời, bọn họ đều tồn tại trong tiểu thuyết ngược văn 《Vì ngươi si cuồng》. Tô An là nhân vật phản diện trong chính văn, còn Vân Giai Thời là nữ phụ trong phiên ngoại của《 vì ngươi si cuồng 》.

Ở trong chính văn《 Vì ngươi si cuồng 》, Tô An là một đứa con riêng, trước khi sinh ra, cha hắn đã vứt bỏ hai mẹ con bọn họ. Mà người mẹ là Vân Giai Thời bởi vì chưa kết hôn đã có con, bị đuổi ra khỏi gia tộc, mang theo Tô An trải qua cuộc sống thiếu ăn thiếu mặc, nay đây mai đó. Cuối cùng, Vân Giai Thời không thể chịu nổi gánh nặng cuộc sống liền tự sát khi con trai chỉ mới 6 tuổi. Từ đó Tô An sống trong cô nhi viện, nhận đủ loại đau khổ và khuất nhục, cuối cùng đối với thế giới tuyệt vọng, tiến tới hắc hóa, trở thành vai ác lớn nhất trong tiểu thuyết.

Khi Tô An 21 tuổi, bỗng nhiên một đêm nọ cậu nằm mơ thấy được quãng đời còn lại của chính mình sẽ vượt qua như thế nào —— cậu không ngừng gây sóng gió, dùng mọi thủ đoạn để tạo ra khó khăn cho nam chính Văn Nhạc Thiên. Văn Nhạc Thiên thông qua việc giải quyết những khó khăn này, thành lập được đế quốc thương nghiệp của chính mình, cùng nữ chính yêu đương, có được cuộc sống hạnh phúc. Còn Tô An lại mất hết tất cả, cuối cùng bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, vượt qua quãng đời còn lại.

Sau khi tỉnh lại, Tô An quyết định tự hủy diệt chính mình. Loại cuộc sống không có hy vọng này, một ngày cậu cũng không muốn trải qua.