Chương 16: Bắt cóc

Trong kho chứa đồ, Vân Hân Nguyệt bừng tỉnh và đưa ra ý tưởng cho bọn bắt cóc: “Vân Giai Thời mới là con ruột của Vân Sâm Húc. Tôi trước đây họ Khổng, chỉ là con nuôi của nhà họ thôi. Nếu các anh bắt tôi thì chẳng có ích gì đâu. Nhưng các anh có thể lấy điện thoại của tôi và gọi video cho Vân Sâm Húc. Nếu có yêu cầu gì, cứ nói thẳng với ông ấy.”

Ý của cô là mọi yêu cầu phải nhắm vào Vân Giai Thời, đừng để cô bị liên lụy.

Vân Hân Nguyệt quyết tâm nhanh chóng khiến kết cục bi thảm của Vân Giai Thời trở thành hiện thực.

Hai tên bắt cóc nghe theo lời cô, thấy có lý nên đã cầm điện thoại của cô và gọi video cho Vân Sâm Húc.

Vân Sâm Húc vừa xong cuộc nhậu, mặt đỏ bừng, mắt ngà ngà say, vừa nhấc điện thoại lên thì thấy hai khuôn mặt trong màn hình, lập tức tỉnh rượu.

Đại Sẹo tức giận quát: “Vân Sâm Húc, cha tôi là Lý Đại Quốc, đã làm việc vất vả hơn hai mươi năm cho công ty của mày, chưa bao giờ kêu ca. Nhưng khi ông ấy bệnh, các người lập tức đuổi ông đi, không màng đến sinh mạng ông! Mày có phải là người không?! Công ty của mày còn không mua bảo hiểm y tế cho nhân viên, giờ cha tôi không có tiền chữa bệnh, mày không sợ phải trả giá à?! Mạng sống của người giàu thì quý, còn mạng của chúng tôi thì không là gì sao?!”

Vân Sâm Húc biết rõ việc không mua bảo hiểm y tế cho nhân viên là sai và vi phạm pháp luật. Hắn lo lắng rằng hai người này sẽ ghi âm, quay video và tố cáo, nên lập tức lảng sang chuyện khác để biện minh: “Đừng có nói bậy, rõ ràng là Lý Đại Quốc thường xuyên nghỉ phép, ảnh hưởng đến tiến độ công việc, nên chúng tôi mới phải đuổi ông ấy!”

Lý Đại Quốc bị bệnh cũng bởi vì thường xuyên làm việc quá sức, lao lực đến kiệt quệ. Việc ông xin nghỉ ốm cũng vì không còn sức chịu đựng, phải vào bệnh viện điều trị.

Khi nghe Vân Sâm Húc nói ngược sự thật, hai anh em nhớ lại hình ảnh cha mình bị bệnh tật hành hạ, gầy gò như cọng rơm, nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. Cơn tức giận trong họ càng dâng trào, lòng thù hận đối với Vân Sâm Húc lên đến đỉnh điểm.

Một cỗ máu nóng xông thẳng lên đại não, Đại Sẹo nháy mắt mất đi lý trí, giơ con dao sắc bén trong tay lên, đối với Vân Sâm Húc nói: “Được, tao thấy mày không thấy quan tài không đổ lệ! Hôm nay tao sẽ cho mày trải nghiệm cảm giác, tận mắt nhìn thấy người thân của mình đau khổ là như thế nào? !"

Sau khi nói xong, Đại Sẹo đi tới chỗ Vân Giai Thời, hắn quyết định phải ở trước mặt Vân Sâm Húc, chặt đứt ba ngón tay con gái ruột của ông ta, để cho Vân Sâm Húc cũng nếm thử tư vị thống khổ!

Trong ánh mắt của Vân Hân Nguyệt thoáng qua ý cười lạnh lùng.

Tốt lắm, cuối cùng thì kết cục bi thảm của nữ phụ cũng sắp thành hiện thực.

Nhưng mà vào đúng lúc này, Vân Giai Thời, người đang mặc bộ đồ ngủ thỏ bông, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế như một con thỏ thành tinh, nhảy một cái nhảy thẳng đến trước mặt Vân Hân Nguyệt giơ bàn tay đang bị trói chặt lên và tát thẳng vào mặt cô ta.

Cái tát của Vân Giai Thời mạnh bạo và chính xác như thể không cần tiền, khiến Vân Hân Nguyệt choáng váng, mắt hoa lên và thấy những ngôi sao lấp lánh.

Đại Sẹo và Đại Nốt ban đầu nghĩ rằng Vân Giai Thời chỉ là một cô gái yếu đuối, không có khả năng phản kháng, nên họ không đề phòng quá mức, chỉ đơn giản trói tay chân cô mà không buộc cô vào ghế.

Nhưng ai có thể ngờ rằng cô gái nhìn có vẻ yếu đuối này lại ra tay mạnh mẽ như vậy?

Họ hoảng hốt đến mức suýt nữa tiểu ra quần.

Đại Sẹo vốn đang cầm dao với vẻ mặt hung ác định chém vào ngón tay của Vân Giai Thời, nhưng giờ đây vô thức nuốt nước bọt và gác dao ngang trước ngực.

Hình như... anh ta nên tự bảo vệ mình thì đúng hơn.

Khi quản gia Lâm nhìn thấy cảnh này, miệng ông cũng há hốc thành hình chữ "o".

Ông nghĩ, mình nên nhanh chóng quay về báo cho ông chủ rằng cô tiểu thư Vân Giai thời này không thể vào nhà, vì nếu vào rồi có thể sẽ gây bạo lực với cậu chủ.

Nhưng sau khi nghĩ lại, nếu ông chủ nghe nói cậu chủ sẽ bị bạo hành có lẽ sẽ càng vui mừng mà cho cô tiểu thư Vân Giai Thời này vào cửa hơn.

Thôi, ông quyết định im lặng mà ăn dưa thôi.

Tất cả mọi người trong kho chứa đồ đều bị hành động của Vân Giai Thời làm cho choáng váng, lập tức im lặng như tờ.

Người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh lại chính là Vân Sâm Húc trong điện thoại.

Thấy Vân Giai Thời đánh Vân Hân Nguyệt, ông ta lập tức gào lên: “Vân Giai Thời, con điên à? Tại sao lại đánh em gái mình?!”

Vân Giai Thời nhìn vào điện thoại, nhún vai với vẻ không quan tâm: “Tôi đã muốn đánh cô ta từ lâu. Ai bảo ông lúc nào cũng thiên vị, chỉ che chở cho cô ta? Ông nghĩ tôi không biết sao? Ông đã làm di chúc với luật sư, định để lại phần lớn tài sản cho cô ta. Ông thiên vị quá đáng, chẳng nhẽ cô ta mới là con ruột của ông, còn tôi chỉ là con nuôi sao?”

Nghe Vân Giai Thời nói vậy, Vân Sâm Húc lập tức tức giận, quát nhẹ: “Tài sản của tao, tao muốn cho ai thì cho! Ai bảo mày lúc nào cũng ương bướng, hống hách? Tao thà rằng Hân Nguyệt là con gái của tao, tao còn mong mày không có nửa điểm quan hệ huyết thống với tao nữa!”

Nếu là bình thường, Vân Hân Nguyệt chắc chắn sẽ rất vui khi nghe những lời này của Vân Sâm Húc.

Nhưng lúc này, cô ta như bị sét đánh, toàn thân đứng bất động.

Cuối cùng cô ta cũng hiểu, lý do vừa rồi Vân Giai Thời đánh mình trước mặt Vân Sâm Húc chính là để chọc tức ông, khiến ông ta nói ra sự thật rằng ông ta coi Vân Hân Nguyệt giống như con gái ruột của ông ta hơn, trước mặt hai tên bắt cóc này.

Vậy là, hai tên bắt cóc sẽ nhắm mục tiêu tấn công vào cô ta!

Quả đúng như vậy, sau khi nghe cuộc đối thoại giữa Vân Giai Thời và Vân Sâm Húc, hai tên bắt cóc lập tức hiểu ra.

Vân Sâm Húc thậm chí đã để lại phần lớn tài sản cho Vân Hân Nguyệt, điều đó đủ để chứng minh rằng trong lòng ông ta, Vân Hân Nguyệt mới là người quan trọng nhất!

Đại Sẹo nghiến chặt hàm, cầm dao, tiến đến trước mặt Vân Hân Nguyệt, nói với Vân Sâm Húc trong điện thoại: “Có vẻ như anh vẫn yêu thương cô ta nhất, Vân Sâm Húc, vậy thì hãy nghe cho rõ tiếng kêu thảm thương của cô ta đi!”

Nói xong, Đại Sẹo một tay nắm lấy cổ tay của Vân Hân Nguyệt, ép trên tay vịn của ghế, sau đó, một tay khác thì giơ cao dao găm, làm tư thế chuẩn bị cắt ngón tay của cô ta.

Trong khoảnh khắc căng thẳng này, Vân Giai Thời bỗng lên tiếng ngăn lại: “Đợi đã!”

Quản gia Lâm thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như cô tiểu thư Vân Giai Thời này vẫn là người có tâm địa thiện lương! Trong lúc này, cô ấy vẫn muốn bảo vệ Vân Hân Nguyệt.

Nhưng ngay sau đó, quản gia Lâm thấy Vân Giai Thời bỗng nhiên như biến thành thỏ biết nói, “tung tăng” ba bước nhảy ra xa Vân Hân Nguyệt, rồi mới giải thích: “Xin lỗi, đứng gần quá, máu dễ văng vào người tôi. Ồ, giờ không sao rồi, có thể ra tay được rồi.”

Vân Giai Thời: “Đừng để người chết trước cửa nhà tôi, máu đừng văng vào người tôi, cảm ơn.”

Quản gia Lâm: “À, rốt cuộc thì mình đã đánh giá sai, ông thật sự xin lỗi hai từ "thiện lương.”