Vân Giai Thời không nhận ra ánh mắt của người bên cạnh, vì cô đang vô cùng hưng phấn mà gia tăng độ quen thuộc.
Nhiều hơn, nhiều hơn nữa! Hạnh phúc quá đi! Cảm giác giống như ăn tiệc mà không mất tiền vậy!
Vân Giai Thời đang vui vẻ sờ mó, à không, là vui vẻ lau vết rượu thì đột nhiên cổ tay của cô bị một bàn tay to lớn giữ chặt.
Vân Giai Thời cảm thấy quá đáng tiếc, ai nha, suýt nữa là mở ra được đoạn ngắn nhân sinh của Bạch Đông Du rồi.
Vân Giai Thời vừa ngẩng đầu, liền chạm phải đôi mắt trong suốt mà trầm ổn của Bạch Đông Du.
“Vị tiểu thư này, xin hỏi cô họ gì?” Giọng hắn hơi lạnh, phát ra từng chữ rõ ràng.
“À, tôi là Vân Giai Thời.” Vân Giai Thời cảm thấy, dù sao sau này mình còn phải tìm cơ hội để gia tăng mức độ quen thuộc, cho nên bây giờ cô dứt khoát tự khai báo luôn danh tính của mình.
Kết quả chó ngáp phải ruồi, cô thấy trên mu bàn tay lần nữa xuất hiện dòng chữ màu vàng.
【 Độ quen thuộc, tăng thêm 10 điểm 】
Vân Giai Thời xem như hiểu rõ, thì ra trao đổi thông tin như thế này cũng có thể gia tăng độ quen thuộc.
Chẳng qua, so với hành động tiếp xúc thân thể thì điểm số này quả thực ít đến mức đáng thương.
Ai, cái cơ chế này thật không đứng đắn, xứng đáng bị phỉ nhổ một vạn lần.
Vân Giai Thời đang âm thầm phỉ nhổ ở trong đầu, bỗng nhiên nghe thấy Bạch Đông Du lần nữa mở miệng: “Phòng của tôi, ở phòng tổng thống trên lầu 6 của du thuyền.”
Cái này, Vân Giai Thời chấn kinh tại chỗ.
Vừa tới liền báo số phòng, sỗ sàng đến như vậy sao?
Ai nha, thế này không hay đâu, cô còn mang theo một đứa trẻ đến đây.
Vân Giai Thời đang do dự, chợt nghe thấy Bạch Đông Du tiếp tục bình tĩnh nói: “Tối nay, tôi sẽ bố trí sáu vệ sĩ ở ngoài cửa. Cho nên Vân tiểu thư, xin cô đừng vọng tưởng có thể lén lút vào phòng tôi, làm chuyện bậy bạ với tôi.”
Ở trong mắt Bạch Đông Du, sự thèm muốn của Vân Giai Thời đối với hắn quả thực quá mức rõ ràng. Hắn chỉ có thể phòng bị nhiều hơn, nếu không rất có thể sẽ bị cô ăn sạch sẽ, sau đó lại xảy ra cái câu chuyện kinh điển mang bầu chạy gì đó.
Đòi tiền của hắn thì được, nhưng thèm muốn thân thể hắn thì tuyệt đối không được!
Sau khi nói xong, Bạch Đông Du nhanh chóng xoay người, rời xa cái nhân vật nguy hiểm Vân Giai Thời này.
Vân Giai Thời ngược lại cảm thấy, Bạch Đông Du này thật sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Cô sờ cơ ngực hắn, cũng không khác gì sờ thịt heo ngoài chợ
Thật sự không cần phải thế đâu.
Nhưng Vân Giai Thời luôn là người vô lo vô nghĩ, hành động lúc nãy của chính mình đã lấy được nhiều nhiều điểm quen thuộc như vậy, lần này cô không thua thiệt chút nào, tất cả điều là do cô dành được.
Cho nên Vân Giai Thời liền một tay xách váy, một tay cầm ly champagne trống không, tới từ nơi nào về nơi đó, hoan hoan hỉ hỉ mà đi tìm con trai của mình
Vừa rồi Bạch Thiện Long vẫn luôn đứng ở bên cạnh xem từ đầu đến cuối, không dám tỏ ra tức giận, ngay cả pin của máy theo dõi nhịp tim cũng lấy ra, sợ phát ra tiếng động làm ảnh hưởng đến trò hay này.
Hiện tại thấy hai nhân vật chính đã đường ai nấy đi, ông vội vàng gọi Lâm quản gia tới: “Mau đi điều tra lai lịch của tiểu cô nương vừa rồi, rốt cuộc là tiểu thư nhà ai? Cẩn thận, nhất định phải điều tra cho rõ ràng!”
Bạch Thiện Long rất ngạc nhiên, ông chưa từng thấy ai có thể chế trụ được cháu trai mình.
Lâm quản gia cũng nhảy cẫng lên vì kích động. Làm sao vậy? Có chuyện gì vậy? Lão gia muốn ngăn cản hai người bọn họ yêu nhau sao?
Quản gia nhà người ta nếu không phải đi xử lý chuyện mẹ chồng, nàng dâu, chị em dâu đấu đá, thì cũng phải giải quyết mối quan hệ yêu hận tình thù giữa thiếu gia và nữ minh tinh. Đến lượt hắn làm quản gia thì lại nhàn rỗi đến mức suýt đẻ trứng.
A, thiếu gia quả nhiên đã trưởng thành rồi, rốt cuộc cũng có dưa hào môn cho hắn ăn!
Thật hạnh phúc!
Sờ thịt heo, à không, là làm tăng độ quen thuộc, đây thật sự là một công việc tốn nhiều sức lực. Vân Giai Thời cảm thấy có chút đói, liền cùng Tô An đi tới khu vực ăn uống.
Tuy rằng người trên du thuyền xa hoa này chẳng ra gì, nhưng đồ ăn xác thật rất ngon.
Một hộp trứng cá muối Iran có giá hơn mười mấy vạn nhân dân tệ, một chai La Romanee-Conti có giá hơn hơn hai mươi vạn, rượu champagne Dom Pérignon, hàu Pháp Peron, cua hoàng đế Alaska, cái gì cần có đều có.
Vân Giai Thời cầm đĩa, không ngừng gắp đồ ăn cho Tô An.
Mặc dù cậu cũng có cơ bắp, nhưng Vân Giai Thời vẫn thấy quá gầy, cần phải bồi bổ thêm.
Nhìn đống đồ ăn xếp thành như núi, mí mắt Tô An giật giật.
Tình mẫu tử trẻ tuổi này, hình như có chút thái quá.
Vân Giai Thời đang bận chăm Tô An béo lên, cho nên không chú ý tới, cách đó không xa đang có một đôi mắt nhìn bọn họ chằm chằm.
Đúng là Quách Thiên Dật.
Quách Thiên Dật sau khi lên thuyền, liền thấy Vân Giai Thời. Cô đứng ở trong đám người, giống như một con thiên nga màu đen cao quý, làn da tuyết trắng như ngọc, khuôn mặt minh diễm động lòng người.
Đứng bên cạnh cô là Tô An, cậu ta mặc tây trang cao cấp màu đen. Dáng người Tô An đĩnh bạt, như một cái giá áo quần biết đi lại, toàn thân toát ra hơi thở đạm mạc lười biếng, nhưng lại lạnh lùng kiêu ngạo.
Hai người đứng chung một chỗ, nhất thời tăng thêm giá trị nhan sắc, nhìn vào liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Trước kia, người nhà Quách Thiên Dật muốn hắn sau khi tốt nghiệp phải đính hôn với Vân Giai Thời. Cho nên Quách Thiên Dật vừa nhìn thấy Vân Giai Thời, liền cảm thấy khó chịu, luôn không ngừng cảnh cáo cô, buộc cô rời xa chính mình.
Trong khoảng thời gian gần đây, Vân Giai Thời quả thật đã tránh xa hắn. Theo lý mà nói, Quách Thiên Dật đã được như ước nguyện, hắn nên cảm thấy vui vẻ mới đúng. Nhưng khi nhìn thấy Vân Giai Thời và Tô An ở cùng nhau, Quách Thiên Dật lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
Rốt cuộc, hắn nhịn không được mở miệng, dò hỏi Vân Hân Nguyệt ở bên cạnh: “Cái đó, Tô An cứ như vậy ở nhà các em sao? Sao bác trai không điều tra một chút, lại để cho một đứa con trai xa lạ ở cùng một chỗ với mọi người? Thế này cũng quá nguy hiểm rồi.”
Vân Hân Nguyệt mặc một chiếc váy định chế màu trắng, giống như một đóa sen nhỏ lay động trong gió, cười đến dịu dàng động lòng người.
Cô cho rằng, nhất định Quách Thiên Dật đang sợ Tô An làm tổn thương chính mình, cho nên vội trấn an nói: “Anh đừng lo, Tô An vẫn luôn ở cùng Giai Thời tại nhà phụ, chưa bao giờ tới nhà chính, em rất an toàn……”
Ai ngờ sau khi nói như vậy, Quách Thiên Dật lại càng lo lắng:“Cái gì? Tô An và Vân Giai Thời sống cùng nhau ở khu nhà phụ? Này trai đơn gái chiếc, nếu Tô An nổi lên ý xấu, thế thì Vân Giai Thời sẽ thế nào?”
Vân Hân Nguyệt lúc này mới ý thức được, Quách Thiên Dật đang quan tâm đến Vân Giai Thời, lập tức cô ta cảm thấy một tia nguy cơ.
Vân Hân Nguyệt đương nhiên rõ ràng, ở trong cốt truyện gốc, ban đầu Quách Thiên Dật thích Vân Giai Thời, nhưng sau khi Vân Hân Nguyệt xuất hiện, dưới ánh hào quang nữ chính của cô, Quách Thiên Dật ngày càng chán ghét Vân Giai Thời, thường xuyên nói những lời không hay.
Dựa theo diễn biến của cốt truyện, Quách Thiên Dật sẽ trở thành lốp xe dự phòng cả đời của Vân Hân Nguyệt, vì cô mà chuyện gì cũng có thể làm, không oán không hận.
Nhưng sao bây giờ hắn lại quan tâm đến Vân Giai Thời? Việc này sao có thể xảy ra?