Chương 12: Du thuyền

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức chuyển hướng.

【 Đó không phải Vân Giai Thời sao? Sao cô ta lại ở đây? Buổi tiệc từ thiện này không phải chỉ dành cho hội viên hả? Mỗi người đến đây đều phải kiểm tra danh tính cơ mà. 】

【 Không phải trước kia mọi người nói Vân Giai Thời chỉ là con gái tài xế của nhà họ Vân sao? Chẳng lẽ đó là tin đồn nhảm? 】

【 Vân Hân Nguyệt, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Cô ta có phải là con gái tài xế nhà cô không? Nói nhanh đi. 】

Sắc mặt Vân Hân Nguyệt lúc đỏ lúc trắng, nhanh chóng giả bộ tín hiệu không tốt rồi tắt phát sóng trực tiếp.

Tuy rằng đã tắt phát sóng trực tiếp, nhưng hoa tỷ muội plalstic bên cạnh Vân Hân Nguyệt còn chưa buông tha, Lạc Tâm Chỉ tiếp tục truy vấn: “Hân Nguyệt, sao Vân Giai Thời lại có tư cách tới nơi này? Cô ta không phải là con gái tài xế nhà cậu sao?”

Cẩn thận nghĩ lại, cái tin tức Vân Giai Thời là con gái tài xế của Vân gia chắc là do Lạc Tâm Chỉ truyền ra.

Bởi vì Vân Giai Thời vẫn luôn theo mẹ sống ở trong tòa nhà phụ của Vân gia, cho nên Vân Hân Nguyệt liền yên tâm mà dẫn Lạc Tâm Chỉ về biệt thự Vân gia Ai ngờ Lạc Tâm Chỉ vừa lúc thấy Vân Giai Thời và tài xế Vân gia - Vân Vĩnh Thành cùng nhau tới nhà chính lấy đồ vật.

Vân Vĩnh Thành là họ hàng xa của Vân gia, gia cảnh bình thường, là người thành thật, cho nên Vân Sâm Húc liền để ông ta làm tài xế cho nhà mình.

Dưới tác dụng của lòng hư vinh Vân Hân Nguyệt nói với Lạc Tâm Chỉ, Vân Giai Thời là con gái của Vân Vĩnh Thành.

Vân Hân Nguyệt biết, trong cốt truyện nguyên gốc, không bao lâu nữa Vân Giai Thời sẽ bị trục xuất khỏi Vân gia vì chưa kết hôn mà đã có con. Vân Hân Nguyệt sẽ trở thành đại tiểu thư chân chính của Vân gia, cho nên cô ta cảm thấy mình nói như vậy, cũng không gì là đáng trách.

Vì thế, lời đồn đãi này cứ như vậy sinh ra.

Thật ra Vân Giai Thời cũng nghe qua lời đồn này, tuy nhiên cô không coi đó là chuyện gì quan trọng.

Dù sao trong mắt cô, Vân Vĩnh Thành còn thành thật và có trách nhiệm hơn nhiều so với lão ba đáng giận Vân Sâm Húc kia, cô tình nguyện để Vân Vĩnh Thành làm ba ruột của mình.

Vân Hân Nguyệt tim đập như sấm, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, Lạc Tâm Chỉ trực tiếp vọt tới trước mặt Vân Giai Thời, chất vấn: “Sao cô có tư cách tới đây? Không phải lén vào đấy chứ?”

Vân Giai Thời thản nhiên trả lời: “Nhờ ông ngoại tôi đấy! Tôi biết câu tiếp theo của cô là muốn hỏi ông ngoại tôi là ai? Tôi trả lời luôn, chính là Khương Vệ Trí của xí nghiệp Viễn Thần.”

Lạc Tâm Chỉ cứng họng, cô ta nghi hoặc hỏi: “Khương Vệ Trí xí nghiệp Viễn Thần? Hân Nguyệt, đó không phải là ông ngoại cậu sao?”

Vân gia và Khương gia là thế gia liên hôn, nếu Vân Hân Nguyệt là Vân gia đại tiểu thư, vậy thì Khương gia phải là nhà ngoại của Vân Hân Nguyệt chứ, sao lại biến thành nhà ngoại của con gái tài xế của vân gia rồi?

Vân Hân Nguyệt bị chất vấn đến mặt đỏ bừng, do dự một lúc không biết nên giải thích như thế nào.

Trước kia, Vân Giai Thời không có hứng thú tham gia những hoạt động như vậy, cho nên Vân Hân Nguyệt có thể quang minh chính đại mà ở bên ngoài sắm vai Vân gia đại tiểu thư.

Nhưng lần này, Vân Giai Thời bỗng nhiên xuất hiện, trực tiếp làm rối loạn trận tuyến của Vân Hân Nguyệt.

Kỳ thật, sở dĩ Vân Giai Thời tới tham gia tiệc từ thiện này không liên quan gì đến Vân Hân Nguyệt, chủ yếu là cô muốn ở cùng Quách Thiên Dật một đêm.

Quách Thiên Dật là người thừa kế của Quách gia, tự nhiên cũng được mời tới buổi tiệc này. Sau khi Vân Giai Thời nghe thấy tin tức này, liền quyết định mang theo Tô An cùng lên du thuyền. Chờ đến đêm khuya tĩnh lặng, lại đi đến phòng Quách Thiên Dật, ở cùng hắn ta một đêm, như vậy có thể chính thức xác định hắn có phải là cha của Tô An hay không.

Mặc dù ông bà ngoại của Vân Giai Thời có không ít con cái, nhưng đau lòng nhất vẫn là mẹ của Vân Giai Thời, cho nên khi Vân Giai Thời nhắc tới yêu cầu này, bọn họ liền lập tức đáp ứng, an bài tư cách tham gia cho Vân Giai Thời và Tô An, còn chuẩn bị luôn lễ phục và trang sức cho bọn họ.

Bất quá Vân Giai Thời không có hứng thú tiếp tục dây dưa với Vân Hân Nguyệt, bởi vì cô nhìn thấy, ở trên boong tàu cách đó không xa, xuất hiện một hình bóng quen thuộc.

Chính là cái người đi chiếc Rolls-Royce bị cốt truyện khống chế, thiếu chút nữa tông chết cô và Tô An, Bạch Đông Du.

Lại nói, Bạch Đông Du cũng là một trong những người cha đáng ngờ của Tô An. Ở cốt truyện gốc, anh ta và cô có tuyến tình cảm.

Chẳng qua bởi vì hai người bọn họ không quen, cho nên tạm thời không có cách nào xem được những đoạn ngắn cuộc đời của anh ta.

Vì thế, Vân Giai Thời một tay giữ làn váy, một tay cầm champagne, cô quyết định tiếp tục đi sờ Bạch Đông Du…… À không, là đi gia tăng độ quen thuộc với Bạch Đông Du.

Bên này, Bạch Đông Du đang cùng ông nội Bạch Thiện Long nói chuyện trên boong tàu.

Ánh mắt Bạch Đông Du lạnh nhạt: “Xét nghiệm ADN đã có kết quả, thật đáng tiếc, đứa bé kia cũng không phải của ông. Ông nội, cháu khuyên ông vẫn là bớt ôm ảo tưởng đi. Ở tuổi này của ông, cho dù có nhiều bạn gái hơn nữa, cũng không thể có con nữa đâu. Nếu ông thích màu xanh lục như vậy, lần sau cháu sẽ mua cho người một căn nhà trên thảo nguyên.”

Nghe vậy, Bạch Thiện Long sặc champagne ở trong cổ họng, lập tức ho đến mặt đỏ tai hồng: “Cháu thì biết cái gì? Tuổi ta già nhưng chí chưa già, chí ngoài ngàn dặm! Thân thể ta khoẻ mạnh, tại sao ta không thể có bạn gái chứ?”

Bạch Đông Du bình tĩnh gật đầu: “Ồ, vậy lần sau ông mua thuốc bổ thận tráng dương thì đừng dùng tên Lâm quản gia nữa.”

Lâm quản gia ở bên cạnh khóc không ra nước mắt. A, khó trách mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.

Lão gia, người thật tàn nhẫn a!

Bạch Thiện Long tức giận bĩu môi: “Cháu thân là vãn bối, sao lại quản nhiều như vậy?”

Bạch Đông Du lạnh nhạt nói: “Cháu chỉ là không muốn có thêm một người cậu ngoài giá thú, cùng cháu phân chia gia sản.”

Huyết áp Bạch Thiện Long tăng cao, máy theo dõi nhịp tim bắt đầu kêu“Tích tích tích”.

Lâm quản gia vội khuyên nhủ: “Thiếu gia đừng nói nữa, nếu lão gia tức chết, sẽ không còn ai uống đống thuốc bổ thận tráng dương đó nữa!”

Quái lãng phí.

Trước mắt Bạch Thiện Long tối sầm, ông cảm thấy tên Lâm quản gia này mới là người không nên nói nữa. Nếu chính mình tức chết rồi, hắn liền không có ông chủ.

Dù sao những điều nên nói đều nói xong, Bạch Đông Du chuẩn bị đi xã giao, kết quả mới vừa quay người lại liền đυ.ng phải một ly champagne, rượu tràn ra, tức khắc tây trang trước ngực bị dính ướt một mảng lớn.

Hắn cau mày, đang định lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy người tới, nhất thời ngơ ngẩn.

Là Vân Giai Thời, cô mặc lễ phục dạ hội màu đen, trang phục lộng lẫy, mắt ngọc mày ngài, kinh diễm đến chói mắt.

Vân Giai Thời dùng kỹ thuật diễn xuất khoa trương, vươn bàn tay trắng nõn tới, giúp hắn lau chùi rượu.

“Ngại quá, tôi không phải cố ý!”

Vân Giai Thời vừa nói như vậy, vừa không ngừng chạm vào ngực Bạch Đông Du, sau đó cô liền thấy, trên mu bàn tay, không ngừng hiện lên thông báo.

【 Độ quen thuộc, tăng thêm 100 điểm 】

【 Độ quen thuộc, tăng thêm 200 điểm 】

【 Độ quen thuộc, tăng thêm 300 điểm 】

……

Vân Giai Thời cực kỳ vui vẻ, cứ tiếp tục sờ như vậy, rất nhanh là có thể thấy được đoạn ngắn nhân sinh của Bạch Đông Du!

Vân Giai Thời thật sự đang nỗ lực hoàn thành KPI, nhưng trong mắt người khác hành động này lại mang một hàm nghĩa khác.

Bạch Thiện Long và Lâm quản gia đồng thời nín thở: Bây giờ con gái đều manh động như vậy sao? Ăn đậu hủ người ta quang minh chính đại như vậy?

Đôi mắt của Bạch Đông Du từ từ híp lại.

Hừ, còn nói không phải thèm muốn cơ thể hắn.

Nữ nhân quỷ kế đa đoan này!