Đã mấy ngày nữa trôi qua, tâm trạng Tư Tản Nguyệt suốt ngày không biết đặt ở đâu. Cô có vẻ như... không ổn lắm!
"Sở tỷ, Thiên Địa hội gì đó đã mấy ngày rồi không có động tĩnh gì nữa. Càng chẳng thấy đối địch với chúng ta. Điều này, hình như có chút kì lạ!"
Bạch Hổ trầm ngâm nói với Tư Tản Nguyệt, lí trí hắn mách bảo rằng điều này nhất định có ẩn tình gì đó.
"Cái này... Chẳng lẽ không có chút tin tức nào khác từ Thiên Địa hội sao?" Tâm trạng Tư Tản Nguyệt lúc này đã có phần chuyển biến.
"Đúng vậy! Tổ chức này giống như đã bốc hơi khỏi thế giới."
"Chỉ với ba ngày, rốt cuộc là ai đã ra tay?" Thanh Long ngẩng mặt lên, vẻ mặt có chút sâu xa.
"Đúng vậy! Hẳn là có người giúp chúng ta đi!"
Từ ngoài cửa, có một người gấp gáp chạy vào.
"Có chuyện gì?" Lâm thúc vừa nói xong, dường như có chút mất hứng.
"Một người tên là Ngụy Đồ nói muốn gặp minh chủ!"
"Kêu anh ta vào đi!" Tư Tản Nguyệt lúc đầu là có chút ngạc nhiên, sau cũng trở lại bình thường. Tốc độ làm việc của Ngụy Đồ, quả thực nhanh hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Một lát sau, bóng dáng thanh niên cao lớn bước vào, trên mặt rõ nét uy nghiêm.
"Đã lâu không gặp, Ngụy Bạch Sở!" Khóe môi Ngụy Đồ có chút nhếch lên, đưa tay ra phía trước như đang đợi ai đó bắt lấy.
Tư Tản Nguyệt từ ghế ngồi đứng dậy, đi tới phía trước cười tươi với Ngụy Đồ.
"Ngụy Bạch Sở hình như có hơi xa lạ, gọi Sở Sở đi!"
"Sở Sở! Quả nhiên là một cái tên dễ nghe."
"Minh chủ, hắn là..." Lâm thúc mơ hồ nhìn về phía hai người bọn họ, dường như có chút khó hiểu.
Tư Tản Nguyệt không trả lời câu hỏi của Lâm thúc ngay mà bắt lấy bàn tay đang đặt ở không trung của Ngụy Đồ. Khung cảnh lúc này... rất có khí thế!
"Anh trai, đã lâu không gặp!"
"Anh trai?" Cả ba người ở phía sau khi nghe Tư Tản Nguyệt nói câu này liền có chút dật mình. Nhưng phản ứng mạnh nhất dĩ nhiên vẫn là Bạch Hổ.
Minh chủ của bọn họ từ khi nào lại có thêm một người anh trai? Đây chính là câu hỏi khiến bọn họ thắc mắc nhất bây giờ.
"Đúng vậy! Anh ấy chính là anh trai của tôi, Ngụy Đồ. Ngạc nhiên lắm sao?" Tư Tản Nguyệt nhìn ba người đang há hốc mồm kia, không khỏi cười trộm trong lòng.
Phản ứng này... hình như có chút thái quá đi!
"Họ Ngụy! Quả nhiên là người một nhà, người một nhà! Haha!" Lâm thúc cười đến híp cả mắt, kích động nói.
Bạch Hổ lúc này đã bình tĩnh đi chút ít. Hắn đi tới trước mặt Ngụy Đồ, nở một nụ cười đầy vẻ "thân thiện".
"Chào anh trai, em chính là Bạch Hổ!"
"Anh trai? Nè! Bạch Hổ, cậu có quá mặt dày quá không? Rõ ràng anh ấy là anh trai ruột của tôi."
Bạch Hổ bĩu bĩu môi.
"Anh trai không được sao? Tôi không biết đâu, từ nay anh ấy chính là anh trai của tôi."
Tư Tản Nguyệt không biểu tình nhếch nhếch môi. Bạch Hổ hắn đây là "thấy sang bắt quàng làm họ" trong truyền thuyết đây sao?
"Bỏ đi! Bỏ đi! Anh trai thì anh trai. Vào vấn đề chính đi."
Ngụy Đồ đáp lại nụ cười của Bạch Hổ, lấy trong túi ra một chiếc lọ sau đó đến bên Tư Tản Nguyệt.
"Thuốc giải!"
Cô nhận lấy chiếc lọ, ngay sau đó liền mở ra ngửi một chút.
"Được rồi! Coi như lần này em nợ anh một ân tình đi!"
"Ân tình gì chứ? Sau này sống tốt một chút coi như trả ơn là được rồi!"
"Em trước nay vốn sống rất tốt!" Tư Tản Nguyệt ngay lập tức đáp trả lại.
"Gặp tên Lãnh Ngạo kia, em có thể sống tốt được sao?"