Chương 46: Lãnh Ngạo... đi đâu rồi?

Cả đêm hôm đó, Tư Tản Nguyệt đau đầu suy nghĩ đến nỗi không ngủ được. Tâm trạng rất không thoải mái. Cô thật sự rất muốn biết rốt cuộc mình có yêu Lãnh Ngạo không? Nhưng điều này... dù đã có vài phần xác thực, cô vẫn nên thật cẩn trọng suy nghĩ!

[...]

Sáng hôm sau

Tư Tản Nguyệt hấp ta hấp tấp chạy đến phòng Bạch Hổ, tay không ngừng gõ cửa.

"Bạch Hổ! Bạch Hổ!"

Mới sáng sớm, Bạch Hổ vì bị đánh thức nên tâm trạng hết sức không tốt.

"Rốt cuộc là ai mới chỉ giờ này đã tới làm phiền lão tử?"

"Ách! Sở tỷ?"

"Lãnh Ngạo... đi đâu rồi? Chị... tới tìm anh ấy nhưng không thấy đâu cả!" Tư Tản Nguyệt coi bộ gấp đến độ nói chuyện cũng run rẩy, hốc mắt cũng đỏ ửng lên một tầng.

"Lãnh Ngạo ấy à... Anh ấy tối qua trở lại Hắc Ưng rồi, hình như là có chuyện gì đó xảy ra!" Bạch Hổ ánh mắt linh hoạt nhìn về phía Tư Tản Nguyệt. Sở tỷ là đang lo lắng sao, hắn thật không hoa mắt chứ?



"Đi rồi sao? Anh ấy rời khỏi cũng không nói với chị một tiếng." Xen lẫn có chút thất vọng và mất mát, Tư Tản Nguyệt cũng chỉ đành thở dài quay lưng chuẩn bị rời khỏi.

"Anh ấy trước khi đi cũng nói với em nhớ nhắn lại với chị, có điều dù sao cũng mới sáng sớm..." Bạch Hổ có chút ngại ngùng gãi gãi đầu, nếu như cô không gọi, hắn bây giờ hẳn còn đang chìm trong mộng đẹp rồi.

"Sở tỷ, chị cũng đừng đau lòng. Tâm của anh ấy còn không phải vẫn luôn đặt trên người chị sao?"

Tư Tản Nguyệt ngước mặt lên nhìn Bạch Hổ, tâm trạng có chút phức tạp. Sáng nay cô tới tìm Lãnh Ngạo cũng là muốn nói cô đã thông suốt rồi. Tình cảm của cô, vốn dĩ sớm đã thuộc về anh. Chỉ là cô không muốn thừa nhận, cũng là sợ anh lại một lần nữa nói rằng anh chỉ xem cô là em gái...

"Vậy chị đi trước!" Tư Tản Nguyệt nhanh chóng về phòng của mình, cũng không có ý định sẽ hỏi Bạch Hổ thêm chuyện gì.

Bạch Hổ đứng ở cửa nhìn Tư Tản Nguyệt dần dần khuất bóng, không khỏi vui mừng thay ai đó.

"Cuối cùng Sở tỷ cũng nhận ra được tình cảm của mình rồi nhỉ? Lãnh Ngạo đi một chuyến này xem ra thu hoạch không nhỏ!"

[...]

Mấy ngày sau đó Tư Tản Nguyệt cứ rảnh rổi thì lại thẫn thờ một mình, thật khiến mọi người trong Huyết Minh không khỏi ôm đầu lo lắng.

"Cậu nói xem, minh chủ chúng ta là bị gì? Nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi cũng thật không vui nổi!"



"Haizzz... Lâm thúc ông đừng lo lắng, Sở tỷ chị ấy là bị bệnh tương tư, bệnh tương tư đấy ông biết không?" Bạch Hổ ngồi một bên cắn hạt dưa, lại cẩn thận giảng giải cho Lâm thúc.

"Bệnh tương tư? Bạch Hổ cậu nói xem minh chủ là thích ai?"

Thanh Long đứng một bên cũng là nhìn không nổi hai người trò chuyện.

"Cái gì mà bệnh tương tư chứ? Bạch Hổ cậu tốt nhất nên im miệng lại, nếu như để Sở tỷ nghe thấy..."

"Tôi nói còn không phải sao? Tôi nói này Thanh Long, có phải chúng ta nên viết một lá thư kêu Lãnh Ngạo nhanh chóng về không?"

"..." Thanh Long không có hứng thú tiếp chuyện với Bạch Hổ ngay lập tức liền rời khỏi, bộ dáng không mảy may quan tâm đến lời nói vừa rồi.

"Lãnh Ngạo? Là cậu thanh niên mấy hôm trước cùng các người trở về đấy à?" Lâm thúc bộ dáng như rất tò mò, anh mắt nghi vấn nhìn về Bạch Hổ.

"Còn không phải sao?"

"Tốt! Tốt! Cậu thanh niên này dáng dấp không tệ, đặc biệt là rất đẹp trai. Sau này hai người cưới nhau cũng không thiệt thòi cho minh chủ!"

Bạch Hổ và Lâm thúc cứ thế người nói kẻ phụ họa, hết lời tán thưởng về cách nhìn người của Tư Tản Nguyệt.