Một người đàn ông đeo kính gọng bạc, trông có vẻ nho nhã giải thích cho Thanh Ly.
"Tôi là Lâm Tử Chu số 81." Anh ta gượng cười, nhưng nụ cười lại mang theo sự chán nản và thất bại nhiều hơn.
"Cảm ơn." Thanh Ly gật đầu với anh ta, sau đó tập trung sự chú ý vào màn hình livestream của mình, chỉ thấy biểu tượng đại diện cho điểm nhân khí trên đó hiển thị là - 0.
Một điểm nhân khí = một đồng.
Đôi mắt cụp xuống của cô sáng long lanh, dường như đã tìm được con đường làm giàu.
[Hahaha cô bé nhà quê, thật đáng thương cho mày, người mới không có điểm nhân khí để mua đạo cụ, mày thua thiệt hơn người khác rất nhiều.]
[Cô bé nhà quê, gọi anh một tiếng anh trai tốt bụng đi, anh sẽ donate cho em một cây kẹo mυ"ŧ.]
[Tao thấy chúng ta nên cùng nhau quyên góp mua trước cho cô bé nhà quê một chiếc quan tài đi!]
Trong phòng livestream, hết người này đến người khác gọi cô là cô bé nhà quê, Thanh Ly vuốt vuốt tóc mái trên trán, âm thầm nghiến răng.
"Anh trai tốt bụng, em muốn kẹo mυ"ŧ."
Giọng nói ngoan ngoãn đột ngột vang lên, khiến những người khác giật bắn mình.
"Số 100, mày đang nói chuyện với ai đấy?" Người đàn ông bụng phệ tức giận chất vấn.
"Tôi... tôi đang tương tác với khán giả trong phòng livestream!" Thanh Ly rụt cổ lại, nhỏ giọng nói.
"Đến lúc nào rồi mà mày còn có tâm trạng tương tác với người trong phòng livestream, đúng là người không biết sợ là gì." Một cô gái lên tiếng mỉa mai.
Thanh Ly len lén liếc nhìn cô ta, cô ta chắc hẳn là Lâm Tuyết Nhi số 92, cô ta có gương mặt hơi kỳ dị, trang điểm đậm, trông có vẻ không hợp với những người chơi khác.
"Cô ta là Lâm Tuyết Nhi số 92, ngoài đời là streamer." Chu Nhã số 74 nhỏ giọng nhắc nhở.
Thanh Ly khẽ gật đầu, chỉ thấy Lâm Tuyết Nhi vừa dứt lời, cũng đột nhiên làm nũng như phát điên: "Các anh trai ơi, donate quà cho Tuyết Nhi đi, trò chơi lần này khó quá, Tuyết Nhi không có tiền mua đạo cụ rồi, huhuhu."
Thanh Ly nhìn đến mức trợn mắt há mồm: Còn có thể như vậy sao?
"Suỵt, đừng nói chuyện."
Thẩm Nhược số 65 đột nhiên lên tiếng, anh ta đặt ngón trỏ lên môi, trong mắt tràn đầy cảnh giác.
Lâm Tuyết Nhi lập tức im bặt, cô ta suýt chút nữa thì quên mất gợi ý 1 của trò chơi: Suỵt, hãy giữ im lặng.
Ngoài cửa phòng đóng chặt, tiếng bước chân nặng nề ngày càng đến gần, như giẫm lên trái tim của mọi người, mỗi bước chân đều khiến người ta lo lắng bất an.
"Chúng nó đến rồi..."
Lâm Tuyết Nhi che miệng lại, không biết phải làm sao.
"Cộp -"
"Cộp -"
Tiếng giày cao gót va chạm với sàn bê tông ngày càng rõ ràng.
Thanh Ly nhón chân lên nhìn, thấy những người khác đều đang run rẩy nép mình ở cửa ra vào, cô thản nhiên đi đến chiếc giường bệnh gần góc trong cùng của phòng bệnh, thoải mái nằm xuống.
Đã lâu rồi không được ngủ trên giường, cô lập tức nhắm mắt lại một cách hạnh phúc.
Gần đây toàn phải ngủ nhờ trên ghế sofa của KFC và McDonald"s, vẫn là giường ngủ thoải mái nhất.
Chiếc giường sắt đã cũ kỹ, Thanh Ly vừa nằm xuống, lập tức phát ra tiếng "kẽo kẹt" lắc lư, khiến những người khác lại giật mình thon thót.
"Mày đang làm cái quái gì vậy?"
Lâm Tuyết Nhi đè thấp giọng, tức giận nói.
Thanh Ly giơ chiếc đồng hồ điện tử trên cổ tay lên, mở trang hiển thị thời gian, uất ức nói: "Đã 3 giờ sáng rồi, phải đi ngủ thôi."
Mọi người: "..."
"Ngu ngốc, mày chỉ giỏi thêm phiền phức cho chúng ta." Lâm Tuyết Nhi thấp giọng mắng.
Vào lúc này, Thẩm Nhược như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nói: "Chúng ta cũng mau lên giường nằm đi."
Nói xong, anh ta nhanh chóng chọn chiếc giường gần Thanh Ly nhất, vội vàng nằm xuống.
Mùi mốc xộc lên mũi khiến người ta buồn nôn, anh ta cố gắng chịu đựng cảm giác ghê sợ, kéo chiếc chăn bẩn thỉu lên người.
Mọi người thấy Thẩm Nhược cũng đã nằm xuống, tuy không rõ tình hình, nhưng đều lần lượt chọn một chiếc giường nằm xuống.
Sáu người, vừa vặn sáu chiếc giường.
Tiếng bước chân đột ngột dừng lại, bên ngoài cửa vang lên tiếng sột soạt, dường như là đang vặn tay nắm cửa.
Thẩm Nhược vô tình liếc nhìn Thanh Ly, thấy cô thực sự đã nhắm mắt ngủ say, còn quay mặt sang một bên.
Có phải là trùng hợp không?
"Két -"
Cánh cửa từ từ mở ra, tất cả mọi người đều nhắm chặt hai mắt, giữ im lặng, chỉ có Thanh Ly là ngủ ngon lành, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
"Bác sĩ, các bệnh nhân đều đã ngủ rồi."
Một giọng nữ lạnh lẽo như băng vang lên, cổ họng cô ta như bị cắm đầy thủy tinh, khàn đặc khó nghe.
Ngay sau đó, tiếng bước chân vang lên trong phòng bệnh.
"Chọn cô ta đi!"
Mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến Thanh Ly nhíu mày, nhưng điều này không ảnh hưởng đến giấc ngủ ngon của cô, cô lẩm bẩm: "Ưm, đậu phụ thối ngon quá."
Nếu lúc này Thanh Ly tỉnh dậy mở mắt ra, chắc chắn sẽ nhìn thấy một khuôn mặt thối rữa đang nhìn chằm chằm vào mình.
Rất nhanh, tiếng bước chân lại vang lên, tiếp theo là tiếng đóng cửa phòng.
Những người chơi khác ướt đẫm mồ hôi lạnh ngồi bật dậy khỏi giường bệnh, tất cả đều nhìn về phía chiếc giường của Thanh Ly -
Người đâu, biến mất rồi!
Gợi ý 1: Suỵt, hãy giữ im lặng.
Vậy nên, số 100 là vì ngủ ngáy mà bị ma bắt đi sao?