Chương 37:

Chương 37:

Trác Lặc Thái rút quân, làm cả Quảng Ninh sôi trào!

Cảnh tượng này giống hai mươi mốt năm trước biết bao. Chuyện này càng củng cố quyết tâm và lòng tin tử thủ thành trì của quân dân Quảng Ninh.

Chẳng qua, năm đó Quảng Ninh quá yếu, còn bây giờ Quảng Ninh không chỉ có khả năng phòng thủ, mà còn có khả năng phản công.

Trác Lặc Thái vừa lui, Phong Dã lập tức triệu vài người tới thương nghị, muốn phái quân đánh lén đại doanh Trác Lặc Thái trong đêm.

Bây giờ tập kích chắc chắn ngoài dự đoán của người Kim. Mặc dù Kim binh tổn thất thảm trọng, nhưng binh lực vẫn gấp đôi họ. Bọn họ còn tường thành hư hại phải gấp rút sửa chữa, tất nhiên Trác Lặc Thái sẽ không ngờ họ dám chủ động tấn công, lại thêm quân Kim mới bại trận, tinh thần chán nản, càng dễ đắc thủ.

Lần tập kích này, bất kể tác động lớn hay nhỏ thì đều đánh tan quân tâm của địch, khích lệ sĩ khí của ta.

Mọi người đồng ý, bảo Nguyên Nam Duật dẫn ba ngàn Phong Lang kỵ, đánh úp trong đêm.

Sau khi Nguyên Nam Duật nhận binh phù rời đi, vẫn còn rất nhiều quân vụ phải xử lý như thương binh, sửa thành, kiểm kê thiệt hại, dọn dẹp chiến trường, bổ sung quân nhu, trợ cấp và thưởng phạt. Đống công việc hậu chiến dày đặc này sẽ giao cho Lương Tuệ Dũng vì thân thể của Phong Dã đã không chịu nổi nữa.

Yến Tư Không nhận ra Phong Dã suy yếu liền lệnh hạ nhân đưa hắn về phòng dưỡng thương.

Phong Dã vẫy tay về phía Yến Tư Không.

Yến Tư Không đi đến, trên người còn khoác giáp nhuốm máu, khuôn mặt lấm lem vết bẩn, gần như không thể nhìn ra diện mạo thực, chỉ có đôi mắt vẫn sâu hút và sáng ngời như vì sao trên trời cao.

Phong Dã vươn tay, nhẹ nhàng lau máu đen trên mặt Yến Tư Không, ôn nhu nói: "Có bị thương không?"

Yến Tư Không lắc đầu.

"Về rửa mặt đi, nghỉ ngơi cho tốt." Phong Dã trầm giọng: "Trận chiến này vẫn chưa kết thúc đâu."

"Đúng vậy, còn lâu mới kết thúc." Con ngươi Yến Tư Không khó nén sầu lo. Mặc dù họ may mắn thắng được một trận, nhưng sao họ dám ăn mừng? Đến lúc Trác Lặc Thái trở lại, bức tường thành tàn tạ của họ có thể chống đỡ được bao lâu?

Đợt công thành tiếp theo, chỉ e thành bị phá, nếu viện quân không đến kịp, Quảng Ninh sẽ chính thức rơi vào tuyệt cảnh.

"Tư Không, ta biết ngươi đang lo cái gì." Phong Dã nói: "Nếu viện quân không đến kịp, ta sẽ đích thân đàm phán với Trác Lặc Thái, kéo dài thời gian."

"Bây giờ nói chuyện này hơi sớm. Trừ phi đến bước đường cùng, ngươi không thể mạo hiểm nữa." Yến Tư Không nhìn Phong Dã. "Bây giờ chuyện quan trọng nhất với ngươi chính là dưỡng thương. Ngươi cũng thấy đó, có ngươi, các tướng sĩ mới có tinh thần."

Phong Dã cúi đầu im lặng.

"Đưa Lang vương về nghỉ ngơi."

Hạ nhân khiêng ghế của Phong Dã lên. Vừa đến cửa, Yến Tư Không lại gọi Phong Dã.

Phong Dã quay đầu. Yến Tư Không nhìn chăm chú hắn, bình tĩnh nói: "Ngộ nhỡ, ý ta là ngộ nhỡ, Quảng Ninh không giữ được, ngươi nhất định phải bỏ trốn. Có ngươi, Trác Lặc Thái mới không dám tiếp cận kinh đô."

Phong Dã không trực tiếp trả lời, mà đáp một cách quyết đoán: "Ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi nữa."

Yến Tư Không mấp máy môi, nghiêng mặt đi.

Hạ nhân khiêng Phong Dã rời đi. Yến Tư Không chậm rãi tiến lên vài bước, ngã vật xuống ghế. Áo giáp trên người nặng trĩu, pha lẫn mùi thuốc súng và máu tanh, ngửi vào khiến người ta buồn nôn. Mặc nó vào, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Cuộc gϊếŧ chóc triền miên này bao giờ mới kết thúc?

-------------------

Nguyên Nam Duật xuất binh trong đêm, trở về lúc bình minh. Đúng như dự đoán, sĩ khí quân Kim sa sút, đại doanh la liệt tàn tướng và thương binh, vô cùng bừa bộn. Bọn họ xông xáo vào doanh trại, gϊếŧ địch không nhiều, nhưng làm trại địch cáo chạy gà bay. Lúc quân Kim tập hợp phản kích, bọn họ liền lập tức rút lui.

Yến Tư Không nhờ Lương Tuệ Dũng thầm lan tin, thực ra lương thảo thành Quảng Ninh sung túc, đủ dùng trong một năm, còn thông tin thiếu lương trước đó là giả, là kế lừa địch của họ. Tin này vốn muốn thông qua gian tế trong thành để truyền tới con trai của Hàn Triệu Hưng. Hiện tại Trác Lặc Thái mất mấy vạn binh mã dưới thành Quảng Ninh, lửa giận không có chỗ phát tiết, rất cần người đứng ra chịu tội, an ủi tam quân, mà Hàn Triệu Hưng chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Thế là mấy ngày sau, bách tính Liêu Đông nhận được tin hả lòng hả dạ --- cha con Hàn Triệu Hưng bị Trác Lặc Thái nấu sống.

Kẻ đầu sỏ hành hạ Liêu Đông đến kiệt quệ, dù chết vạn lần cũng khó mà nguôi ngoai cơn giận của lòng dân, cũng chắc chắn xú danh lưu sử muôn đời.

Cha con Hàn Triệu Hưng chết rồi, gian tế giữ lại đã không còn hữu dụng, liền bị Lương Tuệ Dũng lăng trì ngay trước bách tính toàn thành. Chỉ tiếc tên nội gián tiết lộ quân tình, hại họ trúng phục kích ở đường Đào Tiên vẫn mãi không tra ra được, có thể kẻ nọ đã trốn khỏi thành từ lâu.

Sau khi Hàn Triệu Hưng chết, Yến Tư Không và Nguyên Nam Duật cuối cùng cũng có dũng khí tới đài hành hình mà Nguyên Mão bị chém đầu năm đó, dùng rượu mạnh để cảm thấy an ủi rằng Nguyên Mão trên trời có linh thiêng.

Từ Cát Chung, đến Tạ Trung Nhân, rồi Hàn Triệu Hưng, Yến Tư Không vượt mọi chông gai, thập tử nhất sinh, diệt trừ từng tên tội đồ sát hại Nguyên Mão năm ấy. Rốt cuộc y cũng thoát khỏi giấc mộng hai mươi năm dài đằng đẵng.

Tuy cái chết của Hàn Triệu Hưng làm người ta sung sướиɠ, nhưng mây đen bao trùm trên đỉnh đầu họ vẫn chưa tan. Bọn họ hiểu rõ, chẳng mấy chốc Trác Lặc Thái sẽ công thành lần nữa, mà tường thành Quảng Ninh không thể trụ được lần này.

Tin tốt duy nhất chính là thương thế Phong Dã đang dần hồi phục, mặc dù chưa thể đứng dậy, nhưng đã có thể bàn bạc việc quân.

Trong lúc họ đang thương nghị cho đợt phòng thủ tiếp theo thì Quảng Ninh bất ngờ đón một vị khách quý.

Lúc nghe hạ nhân thông báo, Yến Tư Không kích động, bèn cùng Nguyên Nam Duật đích thân ra ngoài phủ đón. Là một nam nhân mặc đồ thợ săn, khoác áo bông giản dị. Khi hắn cởi mũ lông che nửa khuôn mặt xuống liền lộ ra gương mặt anh tuấn lại bất cần đời. Hắn chính là Xà Chuẩn đã lâu không gặp.

"Xà Chuẩn!" Yến Tư Không sải bước đến. Hai người ôm chặt nhau.

Xà Chuẩn dùng sức vỗ lưng Yến Tư Không, xúc động nói: "Ngươi và ta còn sống gặp mặt, quả không dễ dàng gì."

Yến Tư Không cũng cười khổ hùa theo: "Cực kỳ không dễ." Y quan sát Xà Chuẩn từ trên xuống dưới: "Mấy tháng nay sao ngươi biệt tích vậy?"

"Bệnh cũ của ta tái phát, đành phải ở ẩn dưỡng thương." Xà Chuẩn thở dài: "Ngươi thì sao? Vết thương của ngươi..."

"Ta không sao." Yến Tư Không trầm giọng nói: "Xà Chuẩn, ngươi không nên tới Quảng Ninh."

"Nói thế có ích gì, ta đâu chỉ vì ngươi. Nếu đánh mất cửa vào phía Bắc Đại Thịnh ta, man di ắt tràn vào Trung Nguyên. Hưng vong thiên hạ, thất phu hữu trách."

Yến Tư Không cảm động nhìn Xà Chuẩn.

Nguyên Nam Duật bước lên phía trước, chắp tay nói: "Xà huynh trung can nghĩa đảm, một bầu nhiệt huyết, huynh đệ chúng ta thật lòng bội phục."

Xà Chuẩn nhìn Nguyên Nam Duật, có chút mất tự nhiên. Dẫu sao, hôm đó trong doanh của Trần Mộc, hắn đã biết chuyện gì xảy ra trên người nam nhân này. Song thấy Nguyên Nam Duật mặt mày vô tư, trái ngược hẳn với hắn đang e dè, hắn liền chắp tay: "Nam Duật, đã lâu không gặp."

Nguyên Nam Duật cười: "Đã lâu không gặp. Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta mau vào phòng đi."

Mấy người nối đuôi nhau vào phủ. Xà Chuẩn hỏi: "Lang vương đâu? Thương thế hắn sao rồi? Ta muốn gặp hắn ngay bây giờ."

"Sao vậy?" Trong lòng Yến Tư Không đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

"Ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

"Hắn đang trong phòng."

Phong Dã và Xà Chuẩn chạm mặt. Vẻ mặt hai người đều phần nào căng thẳng. Bọn họ không thích nhau, hơn nữa lần chia tay trước đó Xà Chuẩn còn mắng Phong Dã té tát.

Nhưng giờ không phải lúc tính toán ân oán cá nhân, Xà Chuẩn ngồi xuống, đảo mắt nhìn mọi người, nghiêm mặt: "Ta có vài tin vô cùng quan trọng, liên quan đến tồn vong của Liêu Đông. Ta lo thủ hạ không đưa được đến nơi nên quyết định tự mình tới."

"Mau nói." Phong Dã nói.

"Thứ nhất, phủ Đại Đồng không thể xuất binh cứu viện."

Phong Dã nheo mắt lại: "Sao ngươi biết?"

Câu "Sao ngươi biết" này bao gồm cả "Sao ngươi biết chúng ta cầu viện Dũng vương" và "Sao ngươi biết viện binh không thể tới".

"Ta đoán được, kinh đô không dám xuất binh, ngươi chỉ có thể cầu viện phủ Đại Đồng. Nhưng bây giờ phủ Đại Đồng cũng xảy ra chuyện, hai ngày nữa là sẽ có tin."

Đám người biến sắc, nhất là Phong Dã. Hắn thầm siết chặt tay vịn: "Ngươi nói gì? Phủ Đại Đồng xảy ra chuyện gì?!"

"Từ lúc Dũng vương trấn giữ phủ Đại Đồng đến nay, thường xuyên xảy ra mâu thuẫn về quyền lợi ở khu vực Hà Sáo với bộ tộc Sát Cáp Nhĩ. Nadakhan vô cùng bất mãn Dũng vương, thậm chí còn gϊếŧ bộ hạ của ông ta. Bây giờ ngươi bị nhốt ở Liêu Đông, Trần Mộc lại xuất binh thảo phạt, thêm Thẩm Hạc Hiên phái người đi khıêυ khí©h Nadakhan. Đám man di đó không thể tin tưởng được, một khi gã cảm thấy ngươi sắp thất thế, mà Trần Mộc cho gã nhiều lợi lộc hơn, rất có thể gã sẽ phản bội ngươi." Xà Chuẩn nheo mắt lại: "Đừng quên, liên minh với Sát Cáp Nhĩ là do ngươi cướp từ tay triều đình năm đó."

Sắc mặt Phong Dã tái nhợt, mím môi không đáp. Yến Tư Không cũng tái mét mặt mày.

Khi Phong Dã dẫn quân Phong gia cướp ngôi, thúc thúc mà hắn tín nhiệm nhất là Phong Trường Việt cũng theo chân đến kinh đô. Phủ Đại Đồng nhất định phải có người có địa vị và cùng chiến tuyến với hắn trấn thủ, vậy nên chỉ có Dũng vương.

Dũng vương nổi tiếng là thiện thương, giàu có một phương, binh lực hùng mạnh, nhưng lão có một khuyết điểm chính là hám lợi, đồng thời xuất thân cao quý nên khinh thường việc kết giao với man di. Từ lúc nắm quyền quản lý Đại Đồng đến nay, lão nhiều lần bỏ bê Sát Cáp Nhĩ, muốn một mình độc chiếm vùng Hà Sáo béo bở.

Phong Dã và Phong Trường Việt có biết chuyện này. Họ từng gửi thư cảnh cáo Dũng vương. Nhưng thứ nhất là họ ở xa Đại Đồng. Thứ hai, Dũng vương là nhạc phụ của Phong Dã, hơn nữa lão hữu dụng với hắn hơn Sát Cáp Nhĩ nên rất khó khống chế. Hơn một năm qua, hắn và Phong Trường Việt bận rộn ổn định triều cục, bảo vệ Liêu Đông, lại càng không có tinh lực để quản lý chuyện Tây Bắc. Hắn tưởng cha con Dũng vương mặc dù tham lam nhưng phải biết nặng nhẹ, lại chẳng ngờ mối quan hệ với Nadakhan đã tồi tệ đến nhường này.

Phong Dã trầm giọng: "Nói tiếp."

"Hiện tại Dũng vương ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề Sát Cáp Nhĩ. Để giữ Đại Đồng và Hà Sáo, lão không dám phân binh." Giọng Xà Chuẩn lo âu: "Nếu Sát Cáp Nhĩ liên minh với Trần Mộc thật thì ngươi sẽ chịu địch tứ phía."

Phong Dã tức đến mức huyệt thái dương đập thình thịch, hắn lạnh lùng nói: "Có phải diệt Sát Cáp Nhĩ cũng không thể để chúng liên minh với Trần Mộc. Đại Đồng là nơi ta đặt nền móng, Hà Sáo là nguồn cung quân phí cho ta."

"Dũng Vương cũng biết, cho nên ngươi không thể trông cậy vào viện binh phủ Đại Đồng."

Yến Tư Không thở dài: "Còn tin gì không?"

"Tin tiếp theo là tin tốt." Xà Chuẩn nói: "Trước khi đến Liêu Đông, ta đã đích thân đến Võ Lâm Minh ở Lạc Dương, nhờ Khúc minh chủ phát Võ Lâm thϊếp, hiệu triệu anh hùng thiên hạ cứu nước, giúp đỡ Quảng Ninh. Hiện đã có hơn mười môn phái và rất nhiều nhân sĩ giang hồ hưởng ứng, đang tập hợp đến Quảng Ninh."

Nguyên Nam Duật kích động: "Tốt quá. Giang hồ nhiều năng nhân dị sĩ, có thể lấy một chọi mười."

Xà Chuẩn gật đầu: "Tuy số lượng không nhiều, nhưng tích nước thành sông, tóm lại có thể góp chút sức."

Yến Tư Không chắp tay về phía Xà Chuẩn: "Xà Chuẩn, cảm ơn ngươi." Ân tình y nợ Xà Chuẩn, cả đời trả không hết.

"Đừng cảm ơn ta." Xà Chuẩn nhìn chăm chú Yến Tư Không: "Trải qua bao chuyện rồi, ngươi còn khách sáo với ta làm gì."

Phong Dã nhìn hai người tương thân tương ái, trong lòng hơi khó chịu. Hắn thấp giọng nói: "Võ Lâm Minh biết trọng việc nước như thế. Nếu thủ được Quảng Ninh, ta tất đáp lễ hậu hĩnh."

Xà Chuẩn nhìn Phong Dã: "Ta còn một tin cuối cùng. Tin này vốn ta không định nói cho ngươi, nhưng nể tình ngươi xả thân cứu Liêu Đông nên ta cho ngươi biết, còn quyết định thế nào nằm ở ngươi."

Phong Dã nheo mắt lại: "Nói."

Xà Chuẩn nhìn quanh đám người, môi mỏng bật ra lời kinh hãi: "Đại quân Trần Mộc đang trên đường tới Liêu Đông."

Chương 38: