Giống như lần trước, lần này cũng quay trên một cái đĩa tròn.
Chiếc đĩa vàng chỉ to bằng quả bóng rổ, trên đó được viết dày đặc những dòng chữ mà ngay cả Khương Khả cũng không nhận ra, không thể nhìn ra phần thưởng trong đó là gì.
Cậu hy vọng một cái gì đó thực sự hữu ích.
Tốt nhất là vũ khí hoặc áo giáp.
Hoặc là hạt giống cao cấp cũng được.
Khương Khả thầm cầu nguyện, xoa xoa bàn chân, dùng sức đẩy đĩa vàng trước mặt.
Âm thanh thông báo vang lên, kèm thêm bảng thông báo của hệ thống.
[Chúc mừng ký chủ đã giành được phần thưởng của hệ thống "Hướng dẫn thuần hóa thú cưng". Do hình thái hiện tại của ký chủ còn gặp nhiều hạn chế, phần thưởng sẽ dùng phương trực tiếp đưa vào thức hải của ký chủ. Xin ký chủ chú ý. 】
Khương Khả: "..."
Khoan đã, cái quái gì vậy, cậu thậm chí còn chưa hiểu phần thưởng là cái gì, như thế nào lại trực tiếp đưa kiến thức vào thức hải của cậu.
[Cưỡng chế truyền kiến thức... Bắt đầu đếm ngược 3, 2, 1. 】
Theo bàn năng cảm thấy chuyện này không ổn, Khương Khả xoay người chạy về phía cửa, không may mới chạy đi mấy bước liền thấy một đạo ánh sáng vàng đột nhiên bay ra khỏi đĩa, trực tiếp bay vào giữa mi tâm.
Giữa mi tâm đột nhiên cảm thấy đau nhói, vô số hình ảnh quái dị lướt qua tâm trí, rồi tất cả biến mất sau vài giây.
"Đây là phần thưởng hay hình phạt thế?" Khương Khả nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới giảm bớt cơn choáng váng dữ dội. "Không thể hỏi ý kiến của tôi trước khi truyền tải sao? Tôi cũng không phải thùng rác cậu muốn bỏ cái gì vào thì bỏ. "
[Thứ nhất, "Hướng dẫn thuần hóa thú cưng" đến từ "Bách khoa toàn thư về vũ trụ". Nó không phải là thứ linh tinh. Thứ hai, việc truyền dạy bắt buộc bị giới hạn bởi hình thái của ký chủ. Nếu ký chủ không muốn bị thuần hóa, vui lòng trở lại hình dạng con người càng sớm càng tốt. 】
"Bách khoa toàn thư vũ trụ"?
Khương Khả dừng lại, đây là lần đầu tiên cậu nghe hệ thống nhắc đến chuyện này.
"Bách khoa toàn thư vũ trụ "là gì, nó là một cuốn sách, hay một cái gì khác."
[Xin lỗi, ký chủ không có đủ quyền để xem thông tin liên quan. 】
Được rồi.
Khương Khả cụp tai lại, sau khi xác định những thứ trong đầu không thể xóa được, cậu liền ngồi trên mặt đất, bắt đầu chậm rãi sắp xếp những thứ mà hệ thống ép vào.
Rất là kỳ lạ, trạng thái bây giờ của cậu giống như là trước kỳ thi phải vội vàng ghi nhớ rất nhiều thứ, sau khi tỉnh lại dường như nhớ rất nhiều chuyện, lại dường như không nhớ gì.
Thông tin hữu ích duy nhất có thể nhận được là, đúng như tên gọi, "Hướng dẫn thuần hóa thú cưng" thực sự là một cuốn bách khoa toàn thư liên quan đến việc nuôi dưỡng và thuần hóa thú cưng. Nội dung rất tỉ mỉ, phân loại màu sắc lông của linh sủng, cách kích phát dị năng của linh sủng, nói chung tất cả những tư liệu liên quan đến linh dủng đều có ở bên trong.
Chính là, Khương Khả nhớ lại nửa ngày, vẫn chưa hiểu hệ thống cho cậu thứ này để làm gì.
Đừng nói là bảo cậu thuần hóa một linh sủng nào đó nha.
Như để trả lời sự nghi hoặcủaKhương Khả, nhiệm vụ ngẫu nhiên nhanh chóng được làm mới.
[Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Ngân Tê giác phát điên. 】
[Thuyết minh: Ngân tê giác của đội trưởng đội 3 - Phạm Lâm bị ảnh hưởng của chất độc chưa được xác định, hiện đang gây rối loạn ở tầng 3 boong tàu, tùy thời có khả năng bị lính gác gϊếŧ chết. 】
[Nội dung nhiệm vụ: Thu phục Ngân Tê giác trước khi bị gϊếŧ, đồng thời phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình. 】
Khương Khả: "..." Rất tốt, quả nhiên là để cậu đi thuần phục linh sủng.
...
Ở một mức độ nào đó, Khương Khả thực sự rất tò mò về cuốn "Hướng dẫn thuần dưỡng Thú cưng" rốt cuộc là dùng để làm gì, hoặc là nói dùng nó như thế nào, có lẽ nếu không có nhiệm vụ này, không chứng Khương Khả cũng không nhịn được tìm cơ hội thử một lần.
Sau khi xác nhận lại thông tin nhiệm vụ, Khương Khả mở chức năng tìm kiếm của hệ thống, thẳng một đường lao tới nơi xảy ra tai nạn.
Như đã đề cập trong phần mô tả nhiệm vụ trước đó, nơi xảy ra hỗn loạn thực sự là gần boong thứ ba của con tàu. Khi Khương Khả lao qua, một số lính gác đã hợp lực đem Ngân Tê giác đang phát cuồng vào canteen trên tầng ba.
Chủ nhân của con Ngân Tê giác này là một thanh niên rất cao, giờ phút này đã gấp đến độ đầu toát đầy mồ hôi, thấy Khương Khả chạy tới, anh ta vội vàng ngăn Khương Khả lại.
"Nguyên soái đâu, tại sao mày lại tự mình chạy tới đây."
Không nghĩ tới tình huống so với tưởng tượng của cậu còn hỗn loạn hơn, Khương Khả kêu một tiếng, tỏ vẻ mình hơi đói, nên đến căn tin xem một lượt.
"Mau về đi," Tiểu đội trưởng tên là Phạm Lâm, bởi vì lúc trước có ăn qua nem do Khương Khả làm, nên rất quen thuộc với con mèo trắng nhỏ của nguyên soái, biết nó có thể hiểu được ngôn ngữ thông dụng, liền giải thích với nó, "Bây giờ căng tin rất lộn xộn, tạm thời không thể sử dụng. Nếu mày thực sự đói, tau có thể yêu cầu đầu bếp chuẩn bị một cái gì đó rồi đưa lên phòng."
"Meo meo meo." Khương Khả ngửa đầu lên, tranh thủ thuyết phục đối phương cho mình vào.
"Không được, mày không thể vào," Phạm Lâm lau mồ hôi trên đỉnh đầu, "Không có chuyện gì, là con tê giác mà tau nuôi đột nhiên nổi nóng, chỉ cần trấn an một chút là được."
Nói chuyện với một con mèo tự mang phụ đề trông rất kỳ quái, nưng Phạm Lâm tưởng tượng đến chuyện đây là con mèo do nguyên soái nuôi, liền cảm thấy bình thường trở lại.
Từ nhà ăn truyền đến tiếng hoan hô của lính gác, có vẻ như con Ngân tê giác đã bị chế phục.
Phạm Lâm theo bản năng quay đầu lại, vừa mới cảm thấy nhẹ nhõm, liền nghe thấy một tiếng nổ vang, một tên lính gác trực tiếp bị lính gác đánh bay ra ngoài, đạp vào tường của hành lang.
Tiếng kêu sợ hãi cùng âm thanh va chạm tràn ngập bên tại, Phạm Lâm nhịn không được đáy lòng căng thẳng.
"Đội trưởng, tất cả thuốc mê đã dùng hết, không có tác dụng gì. Giờ tôi phải làm sao đây?" Người lính gác bị đâm cả người chật vật, gian nan chống vách tường đứng dậy.
Phạm Lâm lấy lại bình tĩnh, vội vàng tiến lên đem người đỡ lấy: "Ngân Tê giác ở trạng thái bình thường đã kháng thuốc rất mạnh, huống hồ bây giờ còn đang ở trạng thái cuồng bạo, không thể để nói tiếp tục gây rối, cứ gϊếŧ nó đi."
"Đội trưởng," Người lính canh hoảng sợ, suýt nữa ngã xuống đất, "Tuyệt đối không được, ngài không thể gϊếŧ nó. Ngài đã lập khế ước linh sủng với con Ngân Tê giác đó rồi. Một khi nó bị gϊếŧ, rất có thể cả đời này anh cũng không có cách nào để lập khế ước linh sủng nữa. "
"Quản không được, chờ đến khi cuồng bạo thăng cấp, thì dị năng trên người nó cũng sẽ chịu ảnh hưởng, đến lúc đó không chỉ đơn giản là phá hư nhà ăn thôi đâu."
Phạm Lâm cũng thực đau lòng cho linh sủng của mình, nhưng lúc này do dự sẽ chỉ làm cho tình huống tồi tệ hơn, "Chuẩn bị súng xung kích, điều chỉnh đến cấp độ 2, chuẩn bị gϊếŧ chết Ngân Tê giác, tốc độ!"
Gϊếŧ chết?
Khương Khả vốn đang còn muốn nghe ngóng thêm một chút, lúc này liền không rảnh nghe bát quái, xoay người chạy tới nhà ăn.
"Này!" Phạm Lâm không ngăn được, chỉ có thể nhìn con mèo trắng nhỏ trước mặt bỏ qua mấy tên lính gác, chạy thẳng vào nhà ăn.
Nhà ăn rất lớn, nơi nơi đều có bàn ghê nằm la liệt, trong nháy mắt Khương Khả đã nhìn thấy con Ngân Tê giác bị đám lính gác vây quanh.
Đây là lần đầu tiên Khương Khả nhìn thấy Ngân Tê giác, trông giống như tê giác trên trái đất nhưng kích thướng lớn hơn, da xám đen, chỉ có sừng tê giác trên đầu là màu bạc sáng bóng.
Khoảnh khắc Khương Khả nhìn thấy con Ngân Tê giác, trong đầu đột nhiên có một lượng lớn thông tin tràn ra.
Ngân Tê giác, linh thú trung cấp, da dày và thô, lực công kích mạnh, dễ thức tỉnh dị năng tấn công vật lý.
"... Vừa mới là "Hướng dẫn thuần dưỡng Thú cưng " sao." Khương Khả đang tính tiến vào bên trong đột nhiên dừng lại.
[ĐÚng, bởi vì là cưỡng chế học tập, nên khi ở tình cảnh nhất định mới được kích hoạt. Mong ký chủ sử dụng nó một cách thận trọng. 】
Cho nên thứ này đã được kích hoạt.
Khương Khả gật đầu tỏ ý đã hiểu, vừa chú ý tình hình trong phòng, vừa cẩn thận sắp xếp những thông tin chợt hiện ra trong đầu.
Sau khi xem qua đại khái tất cả nội dung, cuối cùng Khương Khả chú ý tới phần thông tin giải thích điểm yếu của Ngân Tê giác.
Theo lệnh của Phạm Lâm, lính gách trong nhà ăn bắt đầu lấy súng bắn xung kích ra, Khương Khả không dám chần chừ, trực tiếp tắt lá chắn bảo vệ trên người, lấy viên đạn nhỏ đã chuẩn bị từ trước, trực tiếp ném vào cổ con Ngân Tê giác.
Ngân Tê giác da dày thịt béo, điểm yếu duy nhất là vùng da ở giữa cổ, nhưng vị trí này rất khuất, hầu như rất khó để đánh từ bên cạnh, cách tốt nhất là tấn công trực diện từ trên không.
Đạn gây mê lập tức làm Ngân Tê giác nằm choáng váng dưới đất, KHương Khả nhảy lên trán nó dẫm dẫm mấy cái, sau khi xác định đối phương sau một thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại, cuối cùng cũng thả lỏng người, thở phào nhẹ nhõm.
Trong căng tin im lặng đến chết người, mọi người nhìn chằm chằm vào con Ngân Tê giác đã ngất xỉu trên mặt đất và con mèo trắng nhỏ đã hạ gục nó ngay lập tức.
Bởi vì nhiệm vụ yêu cầu đồng thời phát sóng trực tiếp, lúc này chấn động trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đã bùng nổ.
[Trời ơi, làm tôi sợ muốn chết. Vừa rồi là Ngân Tê giác sao? Có phải tôi đã vào nhầm phòng phát sóng trực tiếp rồi không? 】
[Xác nhận một chút con mèo trắng nhỏ vừa hạ gục con Ngân Tê giác là bé dễ thương của chúng ta sao, cho nên Streamer chuẩn bị chuyển nghề, không làm phát sóng mỹ thực nữa sao. 】
[Không cần, tôi mới nấu xong chén mì, xem nữa sợ tới mức ném bát xuống đất, bé dễ thương chỉ cần làm mỹ thực là được, không cần dọa người a. 】
[Hahaha, tôi thấy vẫn còn tốt mà, ngẫu nhiên đổi khẩu vị sao, tặng cho Streamer một con cá khô, động tác vừa rồi quá soái. 】
Khương Khả hất đuôi, cảm thấy vừa rồi quả thực rất đẹp trai. Kết quả đắc ý chưa được ba giây, liền cảm thấy sau gáy bị nâng lên, rơi vào cái ôm rất quen thuộc.
"Nguyên soái." Thấy người tới, Phạm Lâm nhanh chóng đứng thẳng người.
"Ừ," Trạch Duy Á bình tĩnh trả lời, "Trước tiên hãy đem linh sủng đến phòng y tế, sau đó viết một báo cáo cho tôi."
"Rõ." Phạm Lâm không dám giải thích thêm, bảo vài tên lính gác khác nhấc con Ngân Tê giác lên khỏi mặt đất.
Khương Khả ngẩng đầu nhìn Nguyên soái đang ôm mình, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.