Hẳn là buổi sáng, khi ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào gối, Khương Khả ngơ ngác mở mắt ra, tựa như nhìn thấy bóng dáng của người bạn cùng phòng Mạnh Văn Tấn, một tay xách đồ ăn sáng mới mua, một tay không kiên nhẫn mà đẩy cậu.
"Mau dậy đi, sáng sớm còn có lớp, cậu muốn ngủ tới khi nào."
Buổi sáng nay có tiết?
Đúng rồi, tí thì quên mất, tiết đầu tiên sáng nay là tiết Tiếng Anh Thương Mại, thầy giáo môn này rất cáu kỉnh, ông ấy thường hay trừ điểm những ai đi muộn về sớm, cho nên không thể đến muộn được.
Khương Khả giãy giụa đứng dậy, vừa ngẩng đầu lên trước mắt đã là cảnh tượng khác, một căn phòng trống trải, bức tường lạnh lẽo, cả căn phòng thậm chí còn không có cửa sổ, chỉ có một chiếc giường thấp đặt ở giữa phòng.
Ngáp một cái, Khương Khả cuối cùng cũng nhận ra mình đã không còn ở thế giới ban đầu, cũng không còn là người nữa, mà là một con mèo.
[Chào mừng trở lại, hệ thống đã kiểm tra, các thể chất của ký chủ vẫn bình thường, dị năng bình thường. Chúc mừng ký chủ đã thoát nạn. 】
Khương Khả im lặng, cậu thật sự thoát chết.
"Mà này, ai đã cứu tôi? Tôi nhớ lúc cuối cùng có nhìn thấy một cơ giáp màu bạc. Nếu là cơ giáp, thì hẳn là người của quân đội."
Trên thế giới này, chỉ có quân đội đế quốc mới có thể sử dụng cơ giáp. Cơ giáp dân dụng, thậm chí cả cơ giáp kiến
trúc cũng rất hiếm thấy.
Khương Khả chỉ có thể đoán già đoán non rằng đám trùng tộc đó hung hãn đến mức bị quân đội gần đó phát hiện nên đưa quân đến tiêu diệt.
Đúng là, nếu cậu biết trước sẽ có quân đội đến thì sẽ không liều mình gϊếŧ con Trùng Tộc cao cấp đó, như vậy thì cậu sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Bây giờ biết mình nằm trong tay quân đội, Khương Khả cũng không nóng lòng chạy trốn, mà bắt đầu kiểm tra hoàn cảnh xung quanh mình.
Sau khi xem xét kỹ, mới biết lúc nãy mình nghĩ sai, trong phòng này không phải là không có thứ gì, mà là tất cả mọi thứ đều được giấu trong tường.
Quang não, bàn ăn, tủ quần áo, phòng vệ sinh, phòng tắm và thậm chí có cả phòng chơi.
Ngay lúc Khương Khả đang gõ lên bàn ăn tự động, muốn nhìn xem đồ ăn được lấy ra như thế nào thì đột ngột cánh cửa bị đẩy ra.
Người đẩy cửa bước vào là môt thanh niên có vóc dáng thon gầy, trên môi nở nụ cười tươi tắn, mặc quân phục màu xanh nhạt, vừa vào cửa liền bổ nhào tới trước mặt Khương Khả.
"Ồ, nó thật sự là bé dễ thương sao, thật là nhỏ và trắng, trông còn đẹp hơn cả trong những bức ảnh mà trước đây tôi chụp."
Khương Khả: "..." Chuyện gì đang xảy ra.
Có lẽ là nhận thấy con mèo trắng đang lùi lại, Hàn Nghiêu nhanh chóng bày ra bộ dạng mà hắn cảm thấy vô hại nhất, dịu dàng nhất: "Đừng sợ, bé con lại đây, để anh kiểm tra thân thể cho bé."
Hiện tại đã rơi vào trong tay quân đội, khả năng bại lộ rõ
ràng là vấn đề thời gian, Khương Khả không có ý định che giấu nữa, dùng móng vuốt đánh vào tay người đối diện: "Ngươi là ai, đây là đâu?"
Nhìn phụ đề bên cạnh con mèo nhỏ màu trắng, Hàn Nghiêu há miệng, hồi lâu không nói gì.
"Thật tuyệt, đây cũng là dị năng của bé sao?"
Hàn Nghiêu thực sự rất ngạc nhiên, mặc dù hắn đã nghe nói qua hầu hết các linh sủng cao cấp đều rất thông minh và thậm chí có khả năng giao tiếp trực tiếp với con người, nhưng quả thực đây là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy.
"Đây là tàu tuần tra của Quân đoàn viễn chinh số 7. Tôi tên là Hàn Nghiêu. Tôi là chỉ huy của Quân đoàn số 7. Nhân tiện, bé có biết quân đội viễn chinh là gì không?"
Quân đội viễn chinh?
Hai mắt của Khương Khả sáng lên, đối tượng mà cậu phải thu độ hảo cảm hình như là nguyên soái của quân đội viễn chinh, cái này không phải gọi là đi mòn giày chẳng thấy, có được chẳng tốn công sao.
"Nguyên soái của các anh tên là Trạch Duy Á đúng không?"
"A, bé còn biết nguyên soái tên là gì sao?" Hàn Nghiêu không khỏi trợn to hai mắt "Bé có lên mạng xem sao... À đúng rồi, trước đây anh đã từng xem video nấu ăn trực tiếp của bé, cho nên bé không chỉ biết nấu ăn mà còn biết lướt internet sao."
Có thể lướt Internet, nấu ăn, lại hiểu ngôn ngữ và thậm chí giao tiếp với mọi người, ngoài vẻ bề ngoài, con linh sủng này không khác gì một con người.
"Ai, nếu tất cả Bạch Linh Miêu đều có chỉ số IQ cao như bé, thì anh biết tại sao Bạch Linh Miêu lại đắt như vậy rồi."
Nói chuyện phiếm xong, Hàn Nghiêu rốt cục nhớ tới chính sự, nhanh chóng lấy dụng cụ ra: "Được rồi, mau tới đây đi, chuyện còn lại nói sau, anh còn có việc khác. Trước tiên để anh kiểm tra thân thể đi. "
Dụng cụ kiểm tra thân thể không lớn, nhưng lại không ngừng sáng lên một tia sáng màu đỏ quái dị, Khương Khả lùi lại một bước, trực tiếp dùng sức đánh bay dụng cụ lên không trung.
Trong lòng thì không ngừng hỏi hệ thống: "Có đó không, giúp tôi xem cái dụng cụ này dùng để làm gì? Còn có cậu có thể bị kiểm tra ra không?"
Tại thế giới này, linh sủng có vô vàn dị năng, Khương Khả không sợ để lộ dị năng, cậu chỉ không muốn hệ thống bị phát hiện ra.
Dù sao hệ thống cũng là quân bài duy nhất và quan trọng nhất trên tay cậu, vẫn là lưu lại để giữ mạng khi nguy cấp.
[Máy quét cơ thể đặc biệt dành cho linh sủng, an toàn và vô hại, hãy yên tâm sử dụng. 】
Vô hại thì tốt, trong lòng Khương Khả không ngừng gật đầu, định trả dụng cụ cho Hàn Nghiêu, lại phát hiện dụng cụ đã rơi vào tay người khác.
Người cầm dụng cụ mặc quân phục màu trắng, nét mặt bình đạm, diện mạo tinh xảo giống như bước ra từ trong tranh.
Khương Khả run run lỗ tai, không phải vì diện mạo của đối phương, mà là cậu biết người này là ai.
"Nguyên soái?" Hàn Nghiêu nhanh chóng đứng thẳng người khi nhìn thấy người này đi tới.
Trạch Duy Á gật đầu đi qua Hàn Nghiêu, cầm dụng cụ trực tiếp đi tới Khương Khả.
"Trùng Tộc chết sẽ phát ra bức xạ. Mặc dù bức xạ này không gây tử vong nhưng nó vẫn có ảnh hưởng nhất định đến cơ thể. Vì vậy, tôi cần kiểm tra cho cậu ngay bây giờ để xác nhận rằng bức xạ không có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào đến cậu...... Cậu có hiểu tôi đang nói gì không? "
Khương Khả không có đánh bay dụng cụ như trước, mà là nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, duỗi móng vuốt ra để cho đối phương kéo chân phải của mình ấn vào màn hình của dụng cụ.
Hàn Nghiêu đứng bên cạnh sững sờ. Không cần phải phân biệt đối xử như thế chứ. Rõ ràng là hai người đang làm cùng một việc. Tại sao đến phiên hắn thì lại bị đánh bay dụng cụ. Mà nguyên soái làm thì không bị làm sao cả.
Dụng cụ tích một tiếng, chứng tỏ Khương Khả không bị ảnh hưởng bởi bức xạ.
Trạch Duy Á cất dụng cụ đi, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu Khương Khả: "Tốt rồi."
Khương Khả nheo mắt, sờ sờ lòng bàn tay của đối phương.
Hàn Nghiêu: "..." Trong lòng mệt mỏi quá, không biết nói gì nữa.
Sau một hồi đắc ý, cuối cùng Khương Khả cũng nhớ ra còn có một chuyện khác quan trọng hơn, nhanh chóng meo meo hỏi người trước mặt.
Bây giờ cậu đã được cứu, còn những con mèo nhỏ mà cậu giấu trong hang thì sao.
"Đừng lo lắng, tôi đã phái người tới đón chúng nó, rất nhanh sẽ trở về." Nhìn phụ đề lơ lửng bên cạnh Khương Khả, Trạch Duy Á tiến lên một bước, nhẹ nhàng bế cậu lên giường.
"Ngủ đi, dị năng tiêu hao quá mức không thể khôi phục ngay trong một ngày được. Ngủ một giấc thật ngon. Khi tỉnh lại là có thể nhìn thấy anh em của mình."
Khương Khả lại xoa xoa lòng bàn tay của đối phương, thật ra là muốn hỏi tại sao anh lại xuất hiện ở đây, vì sao lại đột nhiên cứu mình.
Đáng tiếc, Khương Khả chưa kịp nói thì cơn buồn ngủ nặng nề lại ập đến khiến cậu chỉ kịp ngáp dài đã ngủ thϊếp đi hoàn toàn trong lòng bàn tay đối phương.
Nhìn con mèo trắng nhỏ đang ngủ ngon lành trong vòng tay của nguyên soái, ánh mắt Hàn Nghiêu chợt nóng lên, không khỏi trêu đùa: "Nguyên soái, khi nào cứu được mấy con mèo trắng còn lại, tôi có thể chọn một con đem về nhà nuôi được không."
Trạch Duy Á liếc hắn một cái: "Không phải đã có con Chu Tước rồi sao, không sợ hai linh thú đánh nhau sao?"
"Không sợ, không sợ," Hàn Nghiêu cười cười, "Chu tước là do mẹ tôi nuôi. Nó đã già rồi, sẽ không đánh nhau với mèo con."
"Được," Trạch Duy Á gật đầu, "Có thể để cậu đem một con về."
"Thật sao?" Hàn Nghiêu vốn đã nghĩ không còn hy vọng, nhấc lên tinh thần.
Mặc dù cậu không thiếu tiền, nhưng phải biết rằng người bình thường muốn nuôi một con Bạch Linh Miêu, phải làm qua rất nhiều thủ tục, số tiền bỏ ra trong quá trình này thậm chí có thể vượt quá tiền mua một phi thuyền tư nhân từ trung cấp đến cao cấp.
Một con Bạch Linh Miêu không cần tốn tiền để mua, Hàn Nghiêu cảm thấy nếu nguyên soái của mình thật sự có thể đồng ý, hắn có thể làm việc không lương trong một năm.
"Nhưng có một điều kiện." Trạch Duy Á chạm vào con mèo trắng nhỏ đang ngủ trên tay, nói "Những con mèo con đó là em trai của nó. Nếu cậu muốn mang một trong số chúng đi, cậu phải xin phép nó trước đã."
Hàn Nghiêu nhìn nguyên soái, sau đó lại nhìn con mèo trắng nhỏ bé đã luôn cảnh giác với mình, thậm chí còn đánh bay dụng cụ lên không trung.
Hàn Nghiêu: "..." Còn không bằng từ chối tôi ngay từ đầu đi.