Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc

Chương 103: Phiên ngoại 2

« Chương Trước
“Dậy, đừng ngủ, sắp tan học rồi.” Có người đẩy Khương Khả, Khương Khả mở mắt ra, liền thấy mình đang ở trong phòng học.

Thời tiết rất nóng, rèm cửa màu xanh lam cũng không thể cản được ánh nắng bên ngoài, Khương Khả có chút chóng mặt, ngẩn người một lúc mới nhớ ra, hôm nay hẳn là ngày cuối cùng trước kỳ thi, giáo viên cho họ một vài bộ đề thi để làm.

“Như thế nào mà cứ mơ mơ màng màng, tối hôm qua không ngủ sao?” Bạn cậu lo lắng hỏi.

Khương Khả cau mày, "Không biết, hình như gặp rất nhiều giấc mộng kỳ quái."

“Mơ gì?” Cậu bạn tò mò hỏi.

Khương Khả không nhớ được mình đã mơ gì, chỉ biết trong mơ dường như có một thế giới khác, trong thế giới đó, ngôi nhà có thể lơ lửng trên không, chỉ cần đi phi thuyền là có thể xuyên qua vũ trụ theo ý muốn.

Còn gì nữa.

"Nằm mơ thấy..." Khương Khả bất đắc dĩ nói, "Chính mình trở thành một con mèo."

“Hahaha, trở thành một con mèo, làm sao người có thể trở thành một con mèo được?” Người bạn thu dọn đồ đạc trên bàn, cười kéo cậu một phen “Đi thôi, nếu không đi nhanh thì đồ ăn ở căn tin sẽ bị cướp hêt. "

Làm sao người có thể trở thành một con mèo.



Vừa tan học, trong nhà ăn liền đông nghịt người đang chen chúc, mọi người tựa vào trước cửa sổ lấy đồ ăn.

Một cô gái cầm khay đồ ăn đi ngang qua Khương Khả, sau khi vô tình va phải cậu, cô ấy vội vàng xin lỗi.

"Này," người bạn ăn lấy đồ ăn xong đi tới, đẩy cậu, chỉ hướng cô gái, "Muốn đi qua ngồi cùng không?"

Khương Khả không hiểu, nghi ngờ liếc mắt nhìn hắn.

"Vu Huệ, đó là cô gái đã gửi cho cậu một bức thư tình," Người bạn nháy mắt với cậu, "Người ta đến bây giờ vẫn chưa chịu từ bỏ đâu, cậu lại đang độc thân, tại sao không thử.

Khương Khả bất đắc dĩ lắc đầu: "Ai nói với cậu hiện tại tớ độc thân, tớ đã có..."

"Đã có người yêu, làm sao có khả năng," người bạn vẻ mặt hoài nghi, "Tớ mỗi ngày đều ở cùng cậu, có bạn gái hay chưa chẳng lẽ tớ không biết."

Thấy Khương Khả không lên tiếng, một lúc sau, người bạn không khỏi thắc mắc: "Thật sự có người yêu rồi sao, là ai, tên gì, có phải là cô gái ở khoa chúng ta không?"

Đó là ai?



Hốt hoảng, Khương Khả đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình có cái gì đó không ổn, giống như thiếu một thứ gì đó.

Là bố mẹ sao, hình như không phải.

Mặc dù cha mẹ cậu đã ly hôn vài năm, mỗi người đều có cuộc sống mới, nhưng thành thật mà nói, Khương Khả thực sự không cảm thấy rằng bố mẹ nợ cậu bất cứ điều gì, và cậu có thể sống một mình rất tốt.

Là một người bạn sao? Hình như cũng không phải.

Bởi vì chuyển nhà, hơn nữa đến thành phố khác học tập, Khương Khả đã lâu không gặp bạn bè ở trường, nhưng dù đã lâu không gặp, cậu cũng không cắt đứt hoàn toàn liên lạc, hơn nữa lúc trước có nói, đợi đến kỳ nghỉ hè, cả bọn cùng nhau tụ họp.

Người đó là ai?

Khương Khả nghĩ không ra.

Sau khi trở về từ căng tin, trước khi bước vào ký túc xá, người bạn giật mình bởi một con vật nhỏ đột nhiên chạy ngang qua hành lang.

“Này, đây là ký túc xá tại sao lại có người nuôi mèo vậy?” Người bạn thở phào, không khỏi tức giận. “Không phải đã nói ở đây không được phép nuôi mèo sao? Nếu ai đó bắt gặp nó chạy lung tung như thế này thì làm sao? "

“Có lẽ là mèo hoang.” Khương Khả nói xong nghiêng người nhìn qua.

Đó là một con mèo con màu đen, gầy và nhỏ, với đôi mắt tròn và sáng.

Khương Khả đột nhiên cảm thấy lúc trước cậu cũng nuôi một con mèo như vậy.

Nhưng không đúng, lẽ ra cậu chưa bao giờ nuôi một con mèo đen mới đúng, trước đây cậu chỉ nuôi một con mèo lùn, giờ nó đã bị mẹ mang đi.

Đột nhiên Khương Khả cảm thấy khó chịu nên xoay người đi vào nhà, cắm điện rồi mở máy.

Có một trò chơi mới được cài đặt trong đó, là hôm qua do bạn cậu cài vào.

Cậu ít khi chơi trò chơi, cũng may trò chơi đơn giản, lại vô cùng dễ thương, cậu có thể điều khiển con mèo bên trong trò chơi để nó hoàn thành nhiệm vụ, rồi nhận phần thưởng.

Vẫn luôn chơi đến khi thông quan, Khương Khả không thấy kết quả mình muốn, trong lòng lập tức chìm xuống.

“Có chuyện gì vâyh?” Người bạn thấy Khương Khả cầm điện thoại sững sờ, rốt cục không nhịn được nhíu mày hỏi: “Cả ngày nay cậu luôn lơ đãng, đã xảy ra chuyện gì?

Khương Khả lắc đầu: "Tớ không biết."

Cậu chỉ cảm thấy như mình đã đánh mất thứ gì đó, nhưng cậu không biết thứ đó là gì.

Cậu thậm chí còn cảm thấy rằng cuộc sống của mình không nên như bây giờ, cậu nên có một người mà cậu thích, một nhóm mèo nhỏ hoạt bát và dễ thương luôn gây rắc rối ở khắp mọi nơi. Nhưng bây giờ không còn gì cả.

Càng nghĩ càng thấy khó chịu, đẩy bạn mình ra, Khương Khả túm áo khoác lao ra khỏi ký túc xá, băng qua hành lang và cầu thang, chạy một mạch tới cổng trường.

Cách đó không xa có một chiếc xe tải lao tới, Khương Khả không kịp suy nghĩ liền trực tiếp chạy tới, trước khi bị xe tải tông vào, đã bị bạn của mình từ phía sau kéo lại.

“Cậu bị điên à?” Chiếc xe tải lao vυ"t qua, người bạn của cậu tái mặt.

"Xe chạy nhanh như vậy mà cậu dám lao ra, cậu không muốn sống nữa sao?"

“Cậu nói, nếu tớ bị chiếc xe đó đâm phải, tớ có thể quay về không?” Khương Khả hỏi ngược lại.

"Cậu đang nói cái quái gì vậy," bạn của cậu vẻ mặt hỏng mắt lôi kéo cậu đi, "Cậu muốn trở về đâu?"

Khương Khả không nói.

Cậu muốn về nhà.



[Cậu có muốn quay lại không? 】

Có giọng nói từ xa truyền đến, Khương Khả quay đầu lại, nhưng không thấy gì.

“Phải làm sao để trở về?” Khương Khả hỏi.

[Kiểm tra xem trong túi của cậu có gương không. Hãy đập vỡ gương là cậu có thể quay lại. 】

Khương Khả tìm trong túi quần, nhanh chóng tìm thấy một chiếc gương tròn bên trong, chiếc gương nhỏ, không giống gương mà giống như một viên pha lê trong suốt hơn.

“Khương Khả?” Người bạn đối diện nhìn cậu đầy nghi hoặc.

Không chút do dự, Khương Khả trực tiếp ném chiếc gương trong tay xuống đất.

Khung cảnh trước mắt rời rạc, những người bạn ở phía đối diện, cổng trường sau lưng và con phố đông đúc cách đó không xa đều biến mất trong tích tắc.



Thức dậy trời đã sáng rồi. Khương Khả ngẩn người từ trên giường đứng dậy, liền nhìn thấy người máy đang nâng cây lau nhà đi ra khỏi phòng.

Khương Khả... Khương Khả bây giờ không muốn làm gì, chỉ muốn lôi hệ thống ra đánh cho tơi bời.

Hệ thống bị kêu ra cũng thập phần ủy khuất.

[Tôi đã nói rồi, năng lượng hiện tại của tôi không đủ để đưa ký chủ trở về thế giới ban đầu, nhiều nhất chỉ có thể để ký chủ trải qua trong mộng. 】

Khương Khả: "..." Vậy cũng không thể là giấc mơ như thế nha.

[Được rồi, sau một thời gian, năng lượng của tôi hoàn toàn khôi phục, tôi có thể đưa ký chủ trở về thế giới ban đầu. Coi nhue là phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng thứ hai. 】

"Không cần, cám ơn," Khương Khả hoảng sợ, vội vàng lắc đầu, "Tôi ở đây rất vui vẻ, không cần trở về nữa."

Khi đơn phương tắt trang trò chuyện với hệ thống, Khương Khả đã nhảy khỏi giường.

Bây giờ là tám giờ ba mươi sáng.

Một mùi khét bốc ra từ nhà bếp, Trạch Duy Á đang nhìn xuống những chiếc bánh nướng trong chảo.

Các em mèo đã tỉnh dậy bò ra khỏi ổ chen chúc nhau bên cạnh Khương Khả làm nũng.

Ánh nắng ban mai lọt qua rèm cửa, mọi thứ đều vừa phải.

Khương Khả cong khóe miệng, từ trên mắt đất ôm một con mèo nhỏ, bước nhanh đến bên cạnh Trạch Duy Á.

"Như vậy không được, anh cho quá nhiều nước, cần thêm một ít bột mì vào..."

HẾT

- -----

Oa lấp xong hố rồi hu ra, tui chuẩn bị đi đào hố mới đây. Cảm ơn mọi người đã theo tui lâu vậy, luôn cmt ủng hộ tui, cảm ơn nhiều.
« Chương Trước