Hạ Tứ Lang và Liên Sinh uống lễ tửu, một người vành mắt ửng đỏ một người hai mắt rưng rưng.
Chăm lo cho đứa nhỏ nhiều năm như vậy, từ nay trở đi sẽ thành người của nhà người ta, khó trách hai vị lão nhân tâm tình kích động.
“Thỉnh cha và a ba yên lòng! Con nhất định sẽ đối tốt với Tiểu Tam! Đời này cùng hắn dắt tay mà vượt qua, bạch đầu giai lão!” Thái Kinh Vân sau khi khính rượu xong, vẻ mặt nghiêm túc hướng hai vị lão nhân cam đoan. Theo như phong tục ở đây, sau khi y cưới Tiểu Tam cũng coi như là con rể Hạ gia, tự nhiên cũng có thể xưng hô như thế với Hạ gia hai vị gia trưởng.
Liên Sinh kéo tay Tiểu Tam, thật lâu cũng không nguyện buông ra, cuối cùng vẫn là bật khóc. Hắn thủy chung luyến tiếc đứa con này!
Tân Hà cùng Văn Thanh ở bên cạnh khuyên nhủ Liên Sinh, Tiểu Tam cũng đỏ hồng hai mắt bắt đầu rưng rưng.
Nam nhân này cho tới bây giờ đều là một bộ dáng gầy gò, mười mấy năm qua, thật sự dụng tâm trân trọng hắn! Nhìn người hôm nay mái đầu vấn vít sợi bạc, khóe mắt cũng hằn nếp nhăn, đây đều là minh chứng cho khoản đời từng trải. Mười mấy năm bình thường này tuy nói không có sóng to gió lớn gì, cũng không có cái gọi là đắng cay tang thương, nhưng khoản thời gian giản dị này, vẫn luôn sưởi ấm cho hắn!
“… Cảm tạ người! A ba!” Tiểu Tam giương hai tay ra ôm lấy Liên Sinh. Bất giác, hắn đã trưởng thành so với Liên Sinh còn cao hơn một chút. Nhớ tới cái ôm ấm áp của nhiều năm trước, Tiểu Tam dường như lệ chực rơi.
Phụ tử hai người dù không muốn, hôn lễ vẫn phải tiếp tục tiến hành.
Mấy vị đại thúc cũng tiến lên khuyên Liên Sinh, kéo đôi phụ tử đang khóc nấc này ra. Tiểu Tam hút hít mũi, vấn vương nước mắt, sau đó nở nụ cười, xoay người lại ôm lấy Hạ Tứ Lang, cái ôm thân mật ấy khiến vị hán tử nông thôn làn da ngăm đen kia cũng lộ ra vẻ mặt đỏ hồng, thiếu chút nữa là nhịn không được cùng khóc theo.
Đại ca Thạch Đầu và nhị ca Hổ Tử cùng đưa Tiểu Tam ra cửa. Tiểu Tứ kháu khỉnh bụ bẫm chạy theo phía sau, tại nó xem ra, tam ca cũng chỉ là được đưa đến ở trong rừng trúc sau núi thôi, nó không hiểu vì sao nhiều người trong nhà khóc nhè như vậy!
Thái Kinh Vân dắt tay Tiểu Tam xuất môn, khi ở ngoài cửa viện, còn có một lần bái biệt. Nâng cốc vẫy lên hoàng thổ, dâng kính thiên địa chi thần.
Từ nay về sau, Tiểu Tam sẽ không còn là người của Hạ gia!
Là tân lang quân, Tiểu Tam không cần ngồi kiệu hoa cũng không cần khăn hồng, điều này làm cho Tiểu Tam đối với phong tục hôn lễ ở đây vô cùng hảo cảm!
Gia đình bình thường đa số là đi ngưu xa hoặc là dắt một con lừa đến tiếp đón tân lang quân, Tiểu Tam ở đây xem như là có điểm đẳng cấp hơn. Thái Kinh Vân cưỡi một con ngựa cao to màu đỏ thẫm tới đón hắn!
Tại dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Thái Kinh Vân đỡ Tiểu Tam lên ngựa, gió thu mãnh liệt, thổi tung hồng y hai người!
Tiên y nộ mã, anh tư hiên ngang! Đây là một màn khắc sâu nhất trong ký ức những người dự lễ!
Đáng tiếc chính là, bộ dáng khi cưỡi ngựa lên đường thì có điểm khôi hài! Tiểu Tam đang mang thai, khẳng định là không thể phóng ngựa, tự hắn khăng khăng chỉ định phải kỵ mã tới đón hắn. Thái Kinh Vân đành phải cưỡi đại mã tới, sau đó lấy tốc độ kỵ mã còn chậm hơn là bộ hành mà dạo bộ về nhà.
Phía trước là đội ngũ diễn tấu lễ nhạc, phía sau là chúng hương thân đang xôn xôn xao xao vừa đi vừa trò chuyện. Đại đội nhân mã náo náo nhiệt nhiệt ở trong thôn núi nhỏ đánh một vòng, hướng tới viện tử của Thái Kinh Vân mà tiến.
Tiểu Tam ủ ở trong lòng Thái Kinh Vân nghĩ ngợi lung tung. Việc này kỳ thực cũng không có khó khăn như trong tưởng tượng! Vẫn là được rồi!
Từ Hạ gia đến viện tử của Thái Kinh Vân không mất bao nhiêu thời gian, cho nên đội ngũ đón dâu cố ý tại trong làng tha một vòng, sau đó mới náo náo nhiệt nhiệt tới trúc viện Thái gia.
Tiểu Tam ngồi trên ngựa, nhìn viện tử được trang trí lụa đỏ mạn hồng đổi mới hoàn toàn, trong lòng nảy lên chút cảm xúc là lạ. Hắn khi còn nhỏ không ít lần tưởng tượng ra tình hình trong cái viện tử này, nhưng chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày trở thành nửa chủ nhân của nó. Có thể ngồi trên con ngựa cao to tiến vào trong cái trang viện màu than chì này.
Đội ngũ đón dâu nắm thời gian tiến vào cửa viện khá chuẩn xác. Từ cửa viện đến chính đường, Tiểu Tam một đường phải chịu đựng sự ‘chúc phúc’ đặc biệt. Một đám tiểu thí hài cầm một vốc ngũ cốc hoa màu rắc lên đầu tân nhân, hat thóc hạt đậu này nọ đập lên hỉ phục ‘lụp bụp’ tác hưởng, trên người còn hảo, y phục rất dày, bị đập vào cũng không có bao nhiêu cảm giác. Nhưng trên mặt không giống như vậy, những hạt thóc kia, đầu nhọn nho nhỏ đánh vào trên mặt, một cái lại một cái đau nhức.
Thái Kinh Vân ở bên cạnh chỉ phải hơi khom lưng tận lực giúp Tiểu Tam chống đỡ, kết quả y làm như vậy, dẫn tới chúng hài tử ném càng thêm hăng say.
Sải bước tiến vào chính đường, người lễ hôn cao giọng xướng từ, tân nhân mỗi một bước đi đều có một câu từ tương ứng, Tiểu Tam theo Thái Kinh Vân di chuyển từng bước nhỏ, chỉ nghe rõ ràng một chữ bái cuối cùng.
Thái Kinh Vân bên này không có trưởng bối, liền thỉnh một vị trưởng giả đắc cao vọng trọng trong thôn làm người chứng lễ. Một bên còn có chức chánh trong thôn, là giúp Tiểu Tam đăng ký hộ tịch.
Trước bái thiên địa cao đường, lại đến tân nhân giao bái. Đến lúc này, mới tính là chân chính bái đường thành thân.
Một bộ hôn lễ này Tiểu Tam làm đến quy củ chính tông, không xuất ra nửa điểm sai lầm. Sau khi cùng Thái Kinh Vân đối bái thì nhìn nhau mỉm cười, đều có chút cảm giác vui không gì bằng. Từ nay hai người có thể xưng là một đời một kiếp chỉ một đôi!
Tiểu Tam không biết cảm giác đang dâng lên trong lòng là gì, chỉ là cảm thấy kết hôn cũng không có khiến hắn sợ hãi cùng chán ghét như thế!
Sau hôn lễ, hai vị tân nhân đều có thời gian đi nghỉ ngơi một chút. Liền thuận theo bạn hỉ nhân dẫn đến tân phòng.
Thái Kinh Vân tiếp tục cười, cũng không có khoa trương như trước, nhưng vẫn nhìn ra được y tâm tình rất sảng.
Tân phòng bố trí ở hậu viện, dọc theo mấy cái hành lang băng qua một cái sân nhỏ liền tới. Tân ốc cũng không có bao nhiêu hoa lệ, chỉ là ở dưới mái hiên treo lên lượng lớn mạn hồng, lộ vẻ tràn đầy hỉ khánh. Có hai đứa đồng tử tướng mạo khả ái mở rộng cửa, Thái Kinh Vân dẫn Tiểu Tam bước vào tân phòng.
Trong phòng cũng không ngoài sở liệu, nơi nơi đều là hồng sa hồng lăng, vật phẩm bày biện ra cũng đều được buộc vào hoặc treo lên hồng hoa hồng thằng
(hoa đỏ dây hồng). Nhìn vào chính là một biển hồng sắc!
Tiểu Tam sau khi vào phòng trước hết đến tân giường ngồi xuống, trên giường được trải chăn gấm có thêu uyên ương tịnh đế liên, bên trên đặt hai chiếc gối mềm đồng kiểu dáng. Nói thật, bố trí của gian phòng này ngay cả Tiểu Tam đều ngại tục khí. Nhưng những thứ này đều đại biểu cho hỉ khánh, đại biểu cho việc chúc đôi tân nhân cát tường! Tiểu Tam chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Về phần Thái Kinh Vân, trong mắt y hiện tại chỉ có mình Tiểu Tam, việc chung quanh toàn màu đỏ tất cả đều chỉ là bối cảnh râu ria mà thôi! Y chẳng hề quan tâm!
“Ta đói bụng ~ có gì ăn không?” Tiểu Tam ngồi ở trên giường xoa xoa bụng, nói với Thái Kinh Vân ở bên cạnh.
Một bên bạn hỉ nhân nghe xong câu này không khỏi cười rộ: “Theo quy củ mà nói, hiện tại còn chưa đến lúc để ngươi ăn. Bất quá ngươi tình huống đặc biệt, cũng không phải do người! Ta đi phân phó trù phòng đưa bát mì đến cho ngươi, thế nào?”
Tiểu Tam vừa nghe nhanh chóng gật đầu. Thái Kinh Vân đỡ lấy đầu vai của hắn dở khóc dở cười.
“Trước đó ngươi còn món gì cũng đều ăn không vô, thế nào hiện tại lại một bộ háu ăn?”
“Ta biết, dù sao thì muốn ăn liền ăn thôi! Không phải ngươi sợ ta ăn nghèo ngươi chứ?” Tiểu Tam trừng mắt qua. Kỳ thực Liên Sinh cũng có nói qua với Tiểu Tam, bắt đầu từ tháng thứ ba thứ tư, là thời điểm đứa nhỏ trong bụng phát triển, dinh dưỡng phải nhiều hơn, người lớn tự nhiên cũng phải ăn nhiều hơn. Bất quá, Tiểu Tam mới không muốn nói mấy thứ này.
Không đến một hồi, bạn hỉ nhân kia liền bưng một bát mì sang đây, nhìn béo ngậy vị đạo lại không tồi. Nghĩ đến chờ chút nữa sẽ phải ra ngoài bồi rượu, Tiểu Tam liền chia cho Thái Kinh Vân một phần, bụng rỗng uống rượu rất hại sức khỏe a! Thái Kinh Vân tự nhiên là mỉm cười cùng ăn.
Tiệc rươu từ hạ ngọ
(từ 12h)
vẫn luôn duy trì liên tục đến tối muộn, Thái Kinh Vân rốt cuộc theo bồi suốt cả quá trình. Tiểu Tam thì là bồi trong một chốc liền quay về tân phòng nghỉ ngơi. Việc này tự nhiên đưa đến chúng nhân trêu chọc cười đùa, Thái Kinh Vân chỉ là nhẹ cười, tuyệt không đáp lời. Tiểu Tam da mặt dày không thèm để ý, dù sao sau khi về phòng tự nhiên sẽ an tĩnh thôi.
Theo quy củ Tiểu Tam hạ ngọ còn phải cùng các vị gia nhân của tân gia gặp mặt làm quen, bất quá cô độc một mình Thái Kinh Vân, giúp Tiểu Tam lượt bỏ rất nhiều phiền toái. Ngay cả lì xì gặp mặt này nọ cũng khỏi cần đưa tặng!
Khi màn đêm buông xuống, trong tân phòng đốt lên đèn hoa chúc to bằng cánh tay em bé, ánh lửa khiến cho tân phòng càng thêm noãn hồng một mảng.
Bạn hỉ nhân và Tân Hà bọn họ đang giúp Tiểu Tam xướng từ, vừa xướng vừa giải thích, còn không thì đem táo đỏ đậu phộng các loại vung lên trên người Tiểu Tam. Nói là mấy thứ kia đơn giản chính là thêm con thêm phúc cho tân gia, xướng rất là nhiều, nghe mà Tiểu Tam thầm muốn ngủ gật.
Thông thường mà nói, ồn ào muốn nháo động phòng đa phần là thân hữu bên nhà trai. Bất quá, Thái Kinh Vân không có thân nhân ở đây, về bằng hữu thì y cũng chỉ cùng Hạ Hổ qua lại tương đối gần. Hạ Hổ việc nhân đức không nhường ai, dẫn theo một đống thanh niên đến tân phòng nhôn nhao đòi nháo động phòng.
Vào tân phòng lách đến nội gian, Tiểu Tam ngồi ở trên giường kéo theo biểu tình kỳ quái nhìn Thái Kinh Vân. Hắn bị táo đỏ động phộng ném đến không quá thoải mái, hết lần này tới lần khác còn bị người ta yêu cầu bảo trì vẻ tươi cười, thời gian lâu, biểu tình tự nhiên trở nên có chút kỳ quái.
“Ngươi thế nào mới đến nha…” Tiểu Tam thấy Thái Kinh Vân thì vẻ mặt ủy khuất, ngữ khí u oán.
Mọi người ở bên ngoài vừa lúc nghe được lời này, lập tức cười vang. Bạn hỉ nhân bên cạnh cũng cười ra tiếng, rốt cục bắt đầu xướng lên từ chúc phúc của phần kết.
“Lễ rượu hợp cẩn!”
Rượu hợp cẩn chính là tân nhân cùng uống rượu giao bôi. Dùng chén rượu được sợi tơ hồng sắc nối liền một chỗ đựng đầy rượu hoa điêu tỏa hương bốn phía, nước rượu thanh liệt. Thái Kinh Vân và Tiểu Tam cùng nhau nâng lên chén rượu, hai mắt đối diện, tại trong tiếng cười nói của mọi người uống cạn một hơi. Chén rượu uống qua bị ném vào đáy giường, liền có người cười đi xem có hòa hợp hay không, này xem như là khúc dạo đầu của nháo động phòng.
Tại trong tiếng cười của mọi người, Thái Kinh Vân lôi Hạ Hổ lặng lẽ nói mấy câu. Cũng không biết y nói gì, sau khi nói xong Hạ Hổ phá lên cười, sau đó bảo mọi người từ trên bàn lấy đi táo đỏ đậu phộng đường khối các loại, nhao nhao rời khỏi.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại Thái Kinh Vân và Tiểu Tam, thì hai người đều không hẹn mà cùng thở phào một hơi.
“Cuối cùng cũng xong, nhanh nhanh ngủ thôi!!” Tiểu Tam mới uống chút rượu, nóng đến choáng choáng váng váng, thấy mọi người rời đi, liền duỗi người ngã lên trên giường.
Thái Kinh Vân tới gần tân giường, đem các loại tạp vật trên giường quét sạch xuống dưới. Tiểu Tam thì nằm một chỗ giả bộ ngủ, lông mi còn vì khẩn trương mà run rẫy.
Tiểu Tam có thể cảm thấy được khí tức ấm áp kia kề sát lại, giữa trán được người nhẹ hôn, có chút ngứa.
“Từ nay về sau, ngươi là của ta!”
Lời này có chút bá đạo, Tiểu Tam soạt một cái mở mắt ra.”Ngươi cũng là của ta ni!”
“Hảo! Ngươi là của ta, ta cũng là của ngươi!”
Một bàn tay to lớn kéo qua thắt lưng còn chưa biến hóa rõ rệt, ôm lấy thân thể mảnh khảnh kia, Thái Kinh Vân gần kề bên tai Tiểu Tam, nhẹ giọng nói: “Ta hỏi qua lão y sư rồi, ông ấy nói sau ba tháng chỉ cần động tác chậm nhẹ, động phòng là không có trở ngại!”
Tiểu Tam toàn thân nóng hôi hổi, sau một lúc lâu mới yếu ớt hỏi: “… Thực sao?”
“Đương nhiên!”
…
Muốn hỏi sau đó thì sao hở? Đương nhiên là đắp mền làm cái “Động tác chậm nhẹ” rồi!
_________________
Phong tục cưới hỏi thời phong kiến Trung Quốc ta chẳng biết chút gì, cũng không có tư liệu cụ thể nên ta không rõ một số lễ nghi trong đó.
Việc xướng từ theo trong phim ta từng coi thì là do mấy bà mai hay mấy người bồi bên tân nương vừa giúp rải đậu đỏ này nọ vừa xướng mấy câu chúc phúc và giải thích nghĩa của nó.
Còn bạn hỉ nhân chắc là mấy người ở bên cạnh tâng nương giúp đỡ này nọ, giải thích phong tục lễ nghi cho tân nương.