Vì vậy, tiểu ca Cẩm Hạc yêu kiều kia bụm mặt chạy đi.
Thái Kinh Vân còn tìm Điền bá tới, cau mày hỏi, sao lại để một kẻ không phải là nô bộc ở trong thư phòng làm việc? Này rất không an toàn!
Tiểu Tam lúc này đang vuốt bụng của mình cảm thấy mấy thứ kia đều tiêu hóa không nhiều lắm, nhưng một điểm cũng không trướng không tức…
Xế chiều vào giờ Mùi, trên trời bắt đầu phiêu đãng mưa xuân. Tuy không lớn, nhưng mưa bụi bất tuyệt như lũ*, lắc lắc rắc rắc khiến trong phòng ngoài phòng hiển hiện vài phần âm lãnh. Đóng lại cửa sổ cũng không tránh được bao nhiêu xuân hàn xâm nhập, Thái Kinh Vân liền giúp Tiểu Tam tìm một kiện đông y mặc vào, uống mấy ngụm trà nóng, ôm hắn ủ một hồi mới ủ ra nhiệt.
(*bất tuyệt như lũ: mỏng mảnh như sợi tơ mành sắp đứt)
Tiểu Tam chặt đứt ý muốn xuất môn trong đầu, dứt khoát ngốc ở trong thư phòng của Thái Kinh Vân không di chuyển. Thái Kinh Vân làm việc, hắn tự mình ngồi ở một bên phác hoạ một số thứ. Điền bá buổi sáng có nói một chút chuyện về tình hình đại khái của nông trang cho hắn nghe, buổi chiều rãnh rỗi, hắn liền tìm chút tư liệu ghi chép tương quan, vừa lúc đem mấy thứ kia hảo hảo chỉnh lý một chút.
Này xem như là vấn đề thói quen, nhớ kỹ công việc ngày trước, mặc kệ cái gì lãnh đạo chung quy vẫn thích tiến hành một cái kế hoạch thuyết minh về những gì có liên quan trước tiên. Tiểu Tam vốn cũng từng làm qua mấy tứ tương quan đó, cho rằng các loại văn kiện về kế hoạch quy hoạch xác thực là thứ tốt, nó khiến người ta đối với hành động sắp triển khai rất có tính quy hoạch, đối với sự kiện sắp làm có tác dụng chỉ đạo lại có tác dụng thúc đẩy. Có thể khiến người ta đối công việc càng sắp xếp đâu vào đấy. Ở kiếp này hắn cũng tiếp tục sử dụng thói quen này, tỷ như “Kế hoạch học cách trồng tỏi ” ” Kế hoạch sản xuất nấm “… của trước đó
Lúc này đây, hắn phác hoạ chính là “Kế hoạch cây cà chua”. Đương nhiên, cũng không phải thứ quá chính quy gì cả, chính là ở trên giấy vẽ vời, viết nên một số ý tưởng cùng trù định các loại. So ra, nói là bản kế hoạch, còn không bằng nói là tiện tay nguệch ngoạc.
Thái Kinh Vân xử lý công cáo được một đoạn, liền đứng dậy đi đến bên cạnh Tiểu Tam. Thân thể Tiểu Tam sợ lạnh, y vẫn là có chút lo lắng cho hắn. Thấy tờ giấy tràn đầy mấy thứ loạn thất bát tao, thì thuận miệng hỏi đây là cái gì.
Tiểu Tam nằm bò ở trên bàn đang tới lúc hứng thú, viết đến vô cùng trôi chảy hết sức cao hứng. Bị Thái Kinh Vân quấy rầy như thế mới đột nhiên nhận ra. Chữ viết ngổn ngổn ngang ngang đầy tờ giấy đều là dùng văn tự ở nơi đây đan xen cùng Hán tự—— không có biện pháp, bởi vì ở nơi này có vài chữ Tiểu Tam còn chưa biết viết…
Nói thật, những năm gần đây, chữ của Tiểu Tam thật đúng là không có gì tiến bộ. Hắn bình thường ở nhà đều là đốt cành liễu làm bút than viết chữ, bút lông vốn rất ít dùng, nên chữ viết có xiêu xiêu vẹo vẹo cũng là chuyện thường tình.
Thái Kinh Vân thấy được, không khỏi nhớ tới năm đó khi mới quen nhau, Tiểu Tam cũng là một tay lạn tự(chữ viết be bét), nghĩ nghĩ liền nhẹ nhàng cười rộ lên. Một tay lạn tự của người này đúng là nhiều năm qua cũng không có cải biến gì quá lớn a.
Tiểu Tam mới không thèm để ý ni, hắn cũng không muốn làm phần tử trí thức làm nhà thư pháp, một tay lạn tự thì có làm sao? Chí ít ta cũng biết chữ viết được chữ! Vì vậy tiếp tục yên tâm thoải mái vẽ vời.
“Từ phụ trách phương diện trồng chậu xem ra, hồng cà khá thích hợp với nơi tương đối khô ráo, đồng thời lớp đất phải vững chắc lại tơi xốp. Trong trang viên của ngươi có vài địa phương không hề thích hợp trồng nha. Tỷ như những vùng thấp trũng, phải chú ý điểm này!”
Tiểu Tam thấy Thái Kinh Vân vẫn ở một bên, dứt khoát vừa chỉ bản kế hoạch vừa giải thích cùng y.
“Hơn nữa, nếu ta không đoán sai, mọi người đối với loại sự tình bón thúc cho đất, tính tích cực cũng không lớn. Nếu như…”
Tiểu Tam khó có thể nghiêm túc trịnh trọng nói mấy sự tình thế này, kỳ thực hắn cũng không ý thức mình hiện tại có bao nhiêu nghiêm túc, chỉ là thao thao bất tuyệt giải thích, muốn đem những ý nghĩ mới rồi của hắn nói cho Thái Kinh Vân nghe.
Hắn cầm cây bút lông trong tay mà khoa tay múa chân, tay kia còn thỉnh thoảng cầm lấy trang giấy vẽ đến loạn thất bát tao chỉ cho Thái Kinh Vân thấy, cũng không quản Thái Kinh Vân nhìn có hiểu chữ viết như gà bới của hắn hay không.
Bởi vì mưa xuân, ánh sáng trong phòng có chút thiên ám, không khí ẩm ướt, gương mặt Tiểu Tam mơ hồ hiển hiện vài phần cảm giác trắng mịn như ngọc, đôi môi phấn bạch vi hồng hé ra hợp lại khiến Thái Kinh Vân có xung động muốn cắn xuống mà hấp duyện.
Thái Kinh Vân khom người từ đằng sau vòng lấy Tiểu Tam, trong lúc đó một đôi tay sít sao đặt ở ngực cùng bụng hắn, khi quay đầu, hơi thở ấm nóng quét lên cổ Tiểu Tam, khiến Tiểu Tam có chút ngứa ngáy khó nhịn.
“… Này! Ta đang nói chuyện đứng đắn đó!” Tiểu Tam xoay xoay cơ thể, nhưng cũng không dùng bao nhiêu khí lực, có lẽ là lâu như vậy rồi, đã quen với những động tác này của Thái Kinh Vân mất rồi. Như là kéo này nắm này, ôm này bế này, chỉ cần không có người nào, Thái Kinh Vân chung quy sẽ làm như thế một chút, dù có không thích cũng đã hình thành thói quen rồi!
Thái Kinh Vân ôm Tiểu Tam, cảm thụ phần cảm giác thỏa mãn, trong lòng có một loại xúc động muốn cảm tạ thần thánh!
Buổi
sáng
khi Tiểu Tam ly khai cửa hàng, y đương nhiên biết. Tiểu Tam đối đãi mọi người chung quanh tuy rằng không tính là quá thân thiện, nhưng là hiểu rõ lễ nghĩa. Khi hắn muốn rời đi, hắn chí ít cũng sẽ cùng người trong cửa hàng bắt chuyện nói một câu tạm biệt này kia. Lần này thế nhưng lại không rên một tiếng đã chạy mất. Y thấy có chút kỳ quái, liền hỏi Điền bá một tiếng.
Điền bá cười nói với y, Tiểu Tam ăn chút giấm chua rồi, này đại biểu là hắn cũng để ý đến y nha. Vì trong một cặp đôi, chỉ có bởi vì quan tâm đối phương, mới có loại hành vi ăn giấm chua này.
Vì vậy, trong tâm y dâng tràn tiếu ý lạ lùng, thật muốn cứ như vậy lớn tiếng càn rỡ cười to một hồi.
Y không hay nói về vấn đề phương diện tình hoặc ái này, y chỉ là rất minh xác mà hiểu rõ bản thân là vô cùng lưu ý đến hết thảy của Tiểu Tam. Tựa hồ trong bất tri bất giác, Tiểu Tam đã trở thành bình đạm, ôn tình cùng thích ý của y. Y đã ở dưới tình huống không quá phát giác mà từng bước từng bước cùng hắn càng chạy càng gần, sau đó càng ngày càng khó chia lìa. Cũng không có bao nhiêu phức tạp, tại lúc ban đầu thì chỉ là một nguyện vọng dưới đáy lòng, mà y thuận theo tâm niệm chấp hành nguyện vọng đó. Hiện tại, chính là lúc hưởng thụ vui sướиɠ.
Y có thể cảm thấy được, Tiểu Tam chính là người y muốn chọn lựa, có thể tháo gỡ gông xiềng của y, có thể khiến y cảm động, có thể khiến y chân chính lý giải tư vị cuộc sống…
Về cái người Cẩm Hạc gì đó, y xác thực cho rằng đó chỉ là một nô bộc, bình thường chưa từng để ý nhiều đến. Sau khi Tiểu Tam tức giận rời đi, y vẫn là không quá để ý, bởi vì xác định đó chỉ là một kẻ không liên quan. Y không nghĩ sẽ đặt trên người một kẻ không liên quan dù là một điểm tâm tư.
“Này! Ngươi không nghe những lời ta nói với ngươi đúng hay không! Buông tay, ta đang nói công việc với ngươi a, động thủ động cước làm gì a!” Tiểu Tam túm một tay lên, đâm đâm cánh tay của Thái Kinh Vân, cảm thấy cứng bang bang.
Có thể là bởi vì niên kỷ càng tăng, Thái Kinh Vân càng lộ vẻ cao to cường tráng, mùa thu năm ngoái làn da bị phơi nắng đến đen tuy rằng có nhả nắng một chút, nhưng cũng không có trắng ra bao nhiêu, tựa hồ cố định thành một loại màu tiểu mạch ám trầm. Đường nét trên khuôn mặt y cũng ngày càng kiên ngạnh, biểu tình khi nghiêm túc thì ngũ quan cứng nhắc lạnh lẽo như dao khắc, chỉ khi đối diện với Tiểu Tam thì biểu tình mới có thể không tự chủ mà ấm lại. Lúc này cánh tay chỉ là giản đơn là vòng qua người, nhưng khiến Tiểu Tam có loại lỗi giác bị sắt thép siết chặt.
Kháng nghị giãy dụa này nọ của Tiểu Tam, Thái Kinh Vân chưa từng quá để ý. Tiểu Tam có chút chỗ không quá thông minh, vui vẻ nhưng lại đùn đẩy trốn tránh, nếu như không đẩy hắn một bước hắn vĩnh viễn cũng không chịu đi bước tiếp theo. Thái Kinh Vân trong lòng biết rõ, liền chỉ là gắt gao ôm chặt Tiểu Tam, dùng hai tay giam giữ hắn. Đúng như y nghĩ, không đến một hồi, Tiểu Tam liền an tĩnh lại, oa tại trong lòng y đem tấm lưng dán lên để mặc cho y ôm.
Về chuyện trồng hồng cà, Tiểu Tam chưa có thử qua, cho nên cẩn cẩn dực dực lo lắng các nhân tố ở mọi phương diện. Thái Kinh Vân cũng tinh tế lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ đề cập chút nghi vấn hoặc ý kiến.
Mưa xuân với hàn ý bức người tiếp tục rơi xuống, Tiểu Tam được Thái Kinh Vân nửa ôm vào trong ngực cũng rất ấm áp thư thích, sau khi ở trong lòng nho nhỏ giãy dụa một chút liền mặc kệ. Vì vậy hai người ôm ấp cùng một chỗ, một người thì thà thì thầm, một người tinh tế lắng nghe. Tại trong màn mưa xuân se lạnh ngược lại nảy sinh vài phần noãn ý của mùa xuân!
Mãi cho đến khi không lâu sau đó lúc Tiểu Tứ tỉnh lại, thằng bé ầm ĩ muốn Tiểu Tam chơi đùa cùng nó còn muốn kể chuyện xưa cho nó nghe, lúc ấy Thái Kinh Vân mới buông tay thả Tiểu Tam ra.
Cũng bởi vì trời đổ cơn mưa, vật phẩm cho hôn lễ mà Hạ Hổ án lệ mua sắm không thể đúng lúc chuyển về nhà. Hàng hóa tạm tồn ở trong cửa hàng của Hạ Hổ, dự định đợi sau khi mưa tạnh thì phái một tiểu hỏa kế đánh xe đưa về. Tiểu Tam lại tiếp tục ngồi trên mã xa của Thái Kinh Vân quay về thôn.
Tiểu Tứ ngủ hơn nửa buổi chiều, sau khi tỉnh lại liền luôn rất hưng phấn, ồn ồn ào ào không dứt, chuyện bị cụng đầu ở trên mã xa hồi sáng dường như đã bị nó quên sạch rồi, lại bắt đầu tại trên xe vừa bính vừa nhảy. Tiểu Tam răn dạy mấy câu cũng không có tác dụng, không thể làm gì khác hơn là ngừng lại, tuỳ nó đi.
Thái Kinh Vân vẫn duy trì biểu tình diện vô ngân tích, nhưng Tiểu Tam cảm thấy y hiện tại đang có chút cao hứng, chỉ là có chút không rõ y cao hứng cái gì, mấy thứ nghĩ không ra, hắn sau đó liền quăng ra sau đầu không thèm nghĩ nữa…
Đại nguyên thôn thuộc vùng phía nam tương đối ấm áp, từ khi tiến nhập tiết vũ thuỷ
(1), đó là thời điểm mọi người bắt đầu xuân canh. Ở đây các nông hộ đa số trồng chính là lúa gạo cùng ngũ cốc, phần đất nằm bên bờ sông ẩm ướt liền trồng lúa, mà ở nơi tương đối cao và ít nước hơn thì trồng ngũ cốc. Nhàn nhã cả mùa đông mọi người mới bắt đầu chuẩn bị, sau khi hạ qua mấy trận mưa xuân, đều liền sôi nổi xuống đồng, bắt đầu một năm nông hoạt.
Hạt giống cây hồng cà, Tiểu Tam phần lớn đều giao cho Điền bá, chỉ lưu lại một chút cho mình. Nhiệt độ không khí lúc này còn chưa hoàn toàn tăng cao lên lại, cũng không phải là thời tiết tốt để gây giống, hắn liền chỉ đành mỗi ngày giúp Hạ Tứ Lang ra đồng làm chút việc.
Kỳ thực Liên Sinh trái lại muốn hắn ngồi ở nhà chuẩn bị mấy thứ, tỷ như tự tay may một cái gối đầu này nọ. Đáng tiếc Tiểu Tam tại phương diện này, trình độ đều không phải be bét bình thường a. Tiểu Tam có chuồn qua vài lần, cũng bị tóm lại mấy lần, hai tay còn bị kim đâm mấy lần. Cuối cùng ngay cả Thái Kinh Vân cũng đều đứng ra mà rằng, mấy thứ này hắn dứt khoát đến lúc đó mua tới là xong. Liên Sinh lúc này mới than thở một hơi không thèm quản hắn nữa.
Cũng vì nguyên nhân này, Tiểu Tam gần đây thà rằng mỗi ngày đều ra đồng làm việc, cũng không muốn cùng Liên Sinh ở nhà mặt đối mặt. Ngốc cùng một chỗ chung quy sẽ bị nhắc nhở mấy câu.
Hôn lễ của Hạ Hổ đang tiến hành chuẩn bị từng bước quy định, kỳ thực cũng không có phức tạp như trong tưởng tượng. Năm đó Thạch Đầu cùng Tân Hà cũng là làm qua một hồi hôn lễ giản đơn, Liên Sinh xem như là có kinh nghiệm rồi, an bài đâu vào đấy các loại vật kiện.
Tuy rằng bởi vì người nhà Văn Thanh không tại, có nhiều thứ không phải chuẩn bị, nhưng hôn phòng lễ tiễn này nọ vẫn là chuẩn bị chu đáo. Đặc biệt ở trong thôn mời người mai mối tổ chức hôn lễ. Cuối cùng còn tự mình chạy khắp thôn đến mỗi nhà mỗi hộ mà thông tri một lần.
______________
(1) Vũ thủy
( 雨水) là một trong 24
tiết khí
của của các
lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên
. Ngày bắt đầu tiết Vũ thủy thường diễn ra vào khoảng ngày 18 hay 19 tháng 2 dương lịch. Đây là một khái niệm trong công tác lập
lịch
của các nước
Đông Á,
chịu ảnh hưởng của nền
văn hoá Trung Quốc
cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là
Mưa ẩm.