- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Trúc Ngoại Đào Hoa Khai
- Chương 13
Trúc Ngoại Đào Hoa Khai
Chương 13
Tiểu Tam tiếp tục quản lý chuồng gà con của hắn, đầu xuân năm nay bầy gà có thêm không ít thành viên mới, bất quá việc cho gà ăn này còn có Liên Sinh giúp đỡ, hắn căn bản không cần làm bao nhiêu chuyện! Nhưng thật ra nuôi trồng giun có điểm phiền phức, hắn đối với loại việc này chỉ có kiến thức nửa vời, năm nay tại bên cạnh vườn rau lại có thêm một ụ đất, nhưng sản lượng giun chẳng hề cao hơn. Sau cùng dưới sự trợ giúp của Thạch Đầu, lại mở một khối đất trồng rau xanh, như vậy thức ăn cho gà mới miễn cưỡng đủ dùng.
Trứng gà thu thập được rất khồng tồi! Thậm chí có thể nói là càng ngày càng tốt! Liên Sinh học được những kỹ năng vặt vặt trong tay Tiểu Tam đến tám chín phần. Hơn nữa, bởi vì có thể chịu được khổ nhọc, công tác nuôi gà hiện tại so với Tiểu Tam càng thuần thục hơn!
Trứng gà đẻ ra cũng không cần Liên Sinh mỗi lần đi chợ đều mang theo rỗ đựng trứng mà buôn bán lẻ tẻ nữa. Trấn trên có một tửu lâu nhỏ lập hợp đồng mua trứng với nhà bọn họ, thỏa thuận là mỗi mười ngày sẽ đưa một lần trứng đến đó, có bao nhiêu giao bấy nhiêu!
Cứ như vậy, thu nhập trong nhà cũng ổn định hơn! Liên Sinh mỗi lần đếm tiền đồng đều cười toe! Trong nhà chi phí ăn mặc mỗi ngày cũng đều thăng lên một cấp rõ rệt!
Do Liên Sinh tham gia vào việc quản lý chuồng gà, Tiểu Tam liền càng thêm lười nhác, thế là thời gian đốc thúc Hổ Tử đọc sách tăng nhiều hơn! Làm cho lão phu tử trong thôn hoang mang khó hiểu, thằng bé Hạ Hổ không phải là uống lộn thuốc chứ?! Mỗi ngày đều liều mạng học bài như vậy, nhà nó dự định tống nó đi thi trạng nguyên sao?!
Lại là một ngày thanh nhàn, Tiểu Tam theo Liên Sinh cho gà ăn xong, bắt đầu ở nhà buồn chán lượn tới lượn lui, Liên Sinh bị hắn xoay đến choáng váng đầu óc, liền đuổi hắn đi ra bên ngoài chơi!
Tiểu Tam bị đuổi ra sân thì vẻ mặt rất ủy khuất, ngẩng đầu nhìn rừng trúc mới nhớ là đã lâu rồi không tới ‘căn cứ’ của hắn a, liền nảy sinh vài phần hoài niệm! Hiện tại khí trời bắt đầu trở lạnh, trước khi xuất môn Liên Sinh nhắc nhở hắn phải mặc thêm y phục!
Lúc này đã vào tiết thu, cả ngọn núi bắt đầu khoác lên chiếc áo màu vàng rực rỡ, đường hẹp quanh co kéo dài đến cuối hợp vào với núi, chỉ có rừng trúc trong núi vẫn xanh biếc như xưa, hoa cúc mùa thu tuyệt đẹp trên sơn đạo như những đốm sao thất lạc khiến cho Tiểu Tam trong lòng dâng lên một chuỗi bong bóng nghệ thuật, lúc này, là lúc tối thích hợp ngâm thơ hát vang a…
…
Sau khi lẩm nhẩm vài câu mới phát hiện lúc này chỉ còn nhớ được đoạn ‘xuân miên bất giác hiểu, sàng tiền minh nguyệt quang *’ mà thôi…
…
Đến đây, Tiểu Tam chỉ đành chuyển giai điệu hát một bài sơn ca để che giấu xấu hổ trong lòng… Ai ~ không học lên đại học đúng là có chút thiếu sót a! Yêm
(ta)
chính là bị thiệt thòi về văn hóa a ~~
Từ nhà đến ” căn cứ bí mật ” khoảng chừng cần hai mươi mấy phút, nếu như Tiểu Tam trên đường niệp hoa nhạ thảo
(trêu hoa đùa cỏ)
như vậy thì không thể định chính xác được.
Thấy hoa cúc dại nở rộ xinh đẹp, liền nghĩ hái một chút về cho Liên Sinh. Đừng xem Liên Sinh chỉ là một đại thúc ở nông thôn, nhưng cũng biết lãng mạn lắm chứ, có lần Tiểu Tam thấy Hạ Tứ Lang từ ruộng đồng trở về mang theo một đóa sơn trà cho hắn, mấy ngày sau đó Liên Sinh đều vui vẻ như một ca nhi trẻ tuổi, đối với mọi người trong nhà đều hết sức ôn nhu…
Tiểu Tam đương nhiên cũng muốn làm cho Liên Sinh vui vẻ!
Đợi cho đến khi hắn vác một bó cúc dại vàng rực rỡ đi đến ‘căn cứ’ của hắn, thấy một đống đá khiến Tiểu Tam không khỏi mục trừng khẩu ngốc…
Đống đá kia tuy rằng không tính là nhiều, nhưng cũng tuyệt không ít a! Bãi đất trống có diện tích hơn mười mét vuông, trên mặt toàn là đá. Mà hiện tại trên hết thảy đất dù là đất trống hay đá tảng cư nhiên tràn đầy chi chít những con chữ bạch sắc hoặc hoàng sắc, có khi là chữ đơn, có khi là thi từ, Tiểu Tam tỉ mỉ nhìn kỹ, bên trong cư nhiên còn có một bài tấu chương —— bài văn này có ở trong sách của Hổ Tử! Tiểu Tam hai ngày trước từng chép qua một lần!
Chữ này rõ ràng viết không cùng một thời điểm, có chữ hiển thị vết tích từng bị nước mưa cọ rửa qua, đã không còn hoàn toàn thấy rõ. Đại đa số tự thể vẫn rất rõ ràng, có thể là sợ chữ bị nước mưa xóa sạch, chữ viết lúc sau càng ngày càng đậm, có vài câu đã được đồ lại nhiều lần…
… Tiểu Tam trầm mặc… thằng nhóc mặc hắc y kia có bệnh tâm lý rất nghiêm trọng a…
Hay là nên nói, mấy trò tiêu khiển của hài tử đó đã nhàm chán hết rồi đến mức phải nhờ vào việc viết mấy con chữ to to này để giai khuây?!
Chữ viết trải đầy mặt đất này khiến hắn nhớ tới một đứa trẻ trước đây trong cô nhi viện, bởi vì bị chẩn đoán có bệnh tâm thần hoang tưởng rối loạn nhân cách mà chịu nổi khổ song thân vứt bỏ. Khi đứa trẻ kia bị đưa đến trong viện, hắn đã lên cao trung cũng bắt đầu đi làm công, cho nên tiếp xúc cũng không tính là nhiều, nhưng hắn từng thay phiên làm công việc thu dọn gian phòng của đứa nhỏ kia, viết đầy trên tường đều là chữ số, những lấm chấm màu đen khiến cho người ta tâm sinh khủng hoảng. Nghe nói thời điểm đứa bé phát bệnh chính là sẽ không ăn không uống chỉ liên tục viết chữ số thẳng đến khi ngất xỉu…
Nghĩ tới đây, lại nhìn con chữ trước mắt, chi chi chít chít khiến hắn nổi lên một tầng da gà!
Phi phi phi ~~~
Nhóc kia hẳn là còn chưa tới đạt mức độ bệnh trạng như thế đâu. Những chữ này rõ ràng cho thấy một lần lại một lần viết nên, nói không chừng là từ mùa hè đến bây giờ, hắn một mực ở đây khai triển công trình này, cho nên mới đạt được mức độ ‘đồ sộ’ này!
Bất quá, bầu không khí ở đây đã muốn biến đổi đến làm cho hắn có điểm ngây ngốc không nổi nữa!
Xoay người muốn rời đi, lại dừng bước ngẫm nghĩ, từ trong túi lấy ra một bọc nhỏ bánh quai chèo, đó là do hắn hôm qua mới ráng, ăn ngon thì có ngon, bất quá bị Liên Sinh phê bình là tốn bột tốn dầu…
Tiểu Tam cầm bao nhỏ bánh quai chèo ra, tìm một khe đá nhét vào, khe đá kia cách mặt đất có một độ cao nhất định, là chỗ lúc trước hắn lưu trữ đá trắng, chỉ cần không có mưa quá to, giấu ở nơi này thường sẽ không bị tạt ướt. Xóa đi chữ trên tảng đá lại viết xuống một lời nhắn lại:
“Cảm ơn! Bất quá ta càng thích chữ viết trên giấy! Bánh quai chèo tặng cho ngươi ăn!”
Bởi vì còn không biết chữ quai chèo ở đây viết như thế nào, Tiểu Tam dứt khoát trực tiếp vẽ cái bánh quai chèo tại giữa lời nhắn! Sau đó còn vẽ thêm một mũi tên chỉ thẳng đến khe đá. Để cho dễ thấy hơn, hắn còn lấy một bó hoa cúc dại cắm ở trong khe đá.
Hi vọng đứa nhóc kia đến đây trước khi có một trận mưa to! Cũng hi vọng lần sau khi hắn đến, không phải nhìn thấy những con chữ làm cho da đầu tê dại này nữa…
Đã đến mùa thu, đám tiểu gà mái đẻ trứng đẻ đến điên cuồng. Giờ là thời kỳ cao điểm cho việc đẻ trứng, đám gà mái cần được chăm sóc, Liên Sinh liền ngay cả làm ruộng cũng không làm, theo Tiểu Tam bận rộn coi sóc chuồng gà.
Chuồng gà vừa xây thêm không nhỏ, hàng rào đã muốn lấn vào nơi giáp ranh với rừng trúc ở chân núi, chuồng cỏ lúc đầu cũng đã thay đổi, đặc biệt mời thợ mộc trong thôn làm hai ngày công, xây một cái chuồng xá ra hình ra dáng, đã không còn là chuồng cỏ ban sơ, có thể nói là tràng nuôi gà có quy mô đơn giản!
Mùa thu ấy Hạ gia bán trứng gà bán đến khiến người ta đỏ con mắt!
Mặc kệ ở trong thế giới nào, cũng đều có không ít người dễ mắc “Bệnh đau mắt”. Bao giờ cũng có người không thể khoan dung cho người khác vui sướиɠ cùng ưu tú, mà đương nhiên sẽ bắt đầu xuất hiện những lời đồn đãi vô căn cứ! Cũng may người dân trong thôn núi nhỏ này đại đa số chính thật thà chất phác, mấy người nơi nơi lan truyền những lời bậy bạ cũng chỉ là ăn không được bồ đào
(nho)
liền nói bồ đào chua mà thôi.
Tiểu Tam hóa thân thành tiểu gián điệp, sau khi ở trong nhóm hài tử trong thôn lăn lộn mấy ngày cũng liền minh bạch mấy lời chít chít oai oai nhằm vào nhà mình kia là từ đâu mà đến. Thở dài một hơi, len lén tìm Liên Sinh hàn huyên mấy lần. Chuyện sau đó, hắn không dự định quan tâm đến! Hắn vẫn còn nhỏ ni! Tiểu tư tưởng thuần khiết này còn phải tiếp tục duy trì…
Ký ức về mỹ vị của nấm hãy còn mới mẻ, mưa thu vừa qua đi, Tiểu Tam liền dứt khoát vác sọt lên núi hái nấm!!
Khi đeo sọt đầy nấm tươi trên lưng mà hạ sơn, Tiểu Tam đặc biệt quanh quẩn trong rừng trúc đi đến căn cứ một chút. Sau khi trải qua mấy trận mưa, chữ trên đá quả nhiên bị rửa trôi đi hết!
Lời nhắn hắn lần trước để lại trên đá có chút khác lạ rõ rệt, một mũi tên mới thật lớn chỉ thẳng đến khe núi. Tiểu Tam tại trong khe đá sờ soạng một chút, lấy ra một bọc giấy dầu. Mở bọc ra liền thấy, một bảng chữ mẫu mong mỏng, một quyển sách bìa trắng, còn có mấy khối cao điểm bị ép tới có chút biến dạng! Trong bọc còn có giấy viết thư màu phấn bạch, trên giấy viết mấy chữ nho nhỏ bằng mực đậm.
‘ Điểm tâm ăn ngon lắm! ’
Tiểu Tam cười cười, đem cái bọc bỏ vào giỏ trên lưng mình rồi về nhà!
______________________
* Xuân miên bất giác hiểu – Xuân còn say ngủ mơ màng: là câu đầu trong bài thơ “Xuân Hiểu – Buổi Sớm Mùa Xuân” của Mạnh Hạo Nhiên
Xuân hiểu
Xuân miên bất giác hiểu
Xứ xứ văn đề điểu
Dạ lai phong vũ thanh
Hoa lạc tri đa thiểu
Dịch thơ:
Buổi sớm mùa xuân
Giấc ngủ đêm xuân không biết trời sáng
Nơi nơi đều nghe thấy tiếng chim hót
Đêm qua trong gió mưa
Chẳng hay hoa rụng nhiều hay ít?
Sàng tiền minh nguyệt quang – Ánh trăng chiếu sáng đầu giường: là câu đầu trong bài thơ “Tĩnh Dạ Tứ – Xúc Cảm Đêm Trăng” của Lý Bạch
Tĩnh Dạ Tứ
Sàng tiền minh nguyệt quang
Nghi thị địa thượng sương
Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương
Dịch thơ:
Xúc cảm đêm trăng
Đầu giường ánh trăng rọi,
Ngỡ mặt đất phủ sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,
Cúi đầu nhớ cố hương.
________________________
Chúc mừng 8/3 nha các chị em hủ nữ!!! (^ o ^)/
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Trúc Ngoại Đào Hoa Khai
- Chương 13