Trúc Mã Ve Vãn Thanh Mai

5.18/10 trên tổng số 11 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Hiện đại Trải qua vô số lần xem mắt thất bại, Úc Cẩm bắt đầu hỏi Hứa Vi Mộ: "Anh xem chúng ta thân nhau như vậy, chi bằng bỏ mặc mọi thứ mà yêu nhau đi" Hứa Vi Mộ nhíu mày nói: "Kết hôn thì  …
Xem Thêm

Chương 26
Úc Cẩn đứng cứng đơ tựa ở cạnh cửa, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất, trong lòng thầm hừ lạnh, tên này đúng là âm hồn không tan!

Úc Quốc Bình dĩ nhiên không nhận ra bầu không khí có chút không được ổn giữa hai người này, ông cười cười đứng dậy giới thiệu: “Tiểu Cẩn, đây là Kha tổng của công ty khoa học kỹ thuật Thiển Dịch, lần trước ở buổi dạ tiệc chúng ta đã gặp qua, con còn nhớ không?”

Cô nàng giật giật khóe miệng, ngữ điệu mang vẻ châm chọc: “Sao lại có thể không có ấn tượng chứ? Ngược lại còn ấn tượng sâu sắc!!”

Úc Cẩn rất hiếm khi nào ở trước mặt người khác không khách khí như thế, Úc Quốc Bình còn cảm nhận được trong lời nói của con gái cưng mang theo ý vị khıêυ khí©h, ánh mắt liếc sang cô và trên người Kha Thuấn Ngôn quét quét vài cái, nhưng nhìn mãi mà chẳng tìm ra chút manh mối. Nhớ lại buổi tiệc đêm ấy, Kha Thuấn Ngôn chủ động mời con gái ông khiêu vũ nhưng lại bị cự tuyệt, ông thật sự không hiểu bọn trẻ có xích mích thù hằn gì từ trước!

Trái lại biểu hiện của Kha Thuấn Ngôn rất bình tĩnh, tiếp nhận nói trả: “Có thể làm cho Úc tiểu thư ấn tượng như vậy là vinh hạnh cho tôi.”

Hắn lại cư nhiên cố ý bẻ cong hàm ý của cô, Úc Cẩn mặt đen lại, không hề thân thiện khách sáo, đem văn kiện ném lên bàn trà, sau đó quay sang nói với Úc Quốc Bình: “Ba, văn kiện con đã đưa đến, con đi về trước đây!”

Úc Quốc Bình cười hề hề nói: “Cũng sắp đến giờ cơm, buổi trưa con gái cưng cùng ba ba ăn cơm nhé!”

Úc Cẩn tựa hồ như tìm được cơ hội, tròng mắt chợt lóe sáng, nhìn ba làm nũng: “Ba, buổi trưa người ta muốn đi ăn cơm với anh Vi Mộ!”

Úc Quốc Bình hít một ngụm khí lạnh, con gái đang làm nũng với mình? Quả thực là hù chết người! Toàn thân lẫn tóc gáy của ông đều dựng đứng cả lên. Đối với con gái bảo bối mình nâng niu trong lòng bàn tay ngay cả một câu nói nặng cũng không dám, chỉ có thể chua xót cười mắng: “Con còn chưa được phép gả cho nó đâu, chưa gì đã muốn hắt hết bát nước!”

Úc Cẩn cười “Hắc hắc”, cười đến gian xảo...

Lúc sắp rời khỏi, Úc Cẩn cố ý bước đến trước mặt Kha Thuấn Ngôn ngừng vài giây, mặt không biến sắc nhìn hắn, nhỏ giọng cảnh cáo: “Đừng lại suy nghĩ viễn vong nữa, uổng phí tâm cơ thôi!”

Kha Thuấn Ngôn nhìn thấy cô lúc sắp ra cửa, quay sang cười nói với Úc Quốc Bình: “Chú, để cháu tiễn cô ấy.”

Lý do này thực sự quá gượng ép, hắn mới là khách, tự dưng sao lại muốn tiễn Úc Cẩn!?

Úc Cẩn dường như cảm nhận được hành vi và ánh mắt của người ở phía sau, dừng bước quay đầu lại, không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Úc tiểu thư có phần quá mức tự kỷ rồi nhỉ? hôm nay tôi đến gặp ông nhà với tư cách là đối tác bàn công việc, không hiểu vì sao mà em lại khẩn trương như vậy?”

Úc Cẩn cười lạnh một tiếng: “Tốt nhất nên là như vậy!” Cô cũng hi vọng việc hắn xuất hiện ở đây chỉ là trùng hợp, càng hy vọng hắn có thể mau chóng cút khỏi tầm mắt cô.

Úc Cẩn xoay người muốn chuồn, lại nghe giọng nói ôn nhu nhẹ như tơ của hắn: “Sự việc lần trước, xin lỗi, tôi đã mạo phạm đến em...”

Hắn đang muốn nói đến chuyện xảy ra tại bữa tiệc tối hôm ấy? ngữ khí mười phần thành khẩn cơ hồ khiến cho người ta tin tưởng hắn không phải là người xấu, là một tên tiểu nhân ném đá giấu tay, Úc Cẩn chỉ nghiêng đầu nói một câu: “Lời xin lỗi tôi sẽ tiếp nhận, không muốn nói thêm gì nữa, tôi muốn đi ăn cơm trưa với bạn trai.”

Tôi tiếp nhận, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ, chỉ là bởi vì không muốn lại cùng hắn đôi co thêm nữa, cho nên tốt nhất là nên làm như vậy, mau chóng giải quyết xong vấn đề này.

Kha Thuấn Ngôn nhìn bóng lưng của cô, tay nắm chặt thành quyền, một ngày nào đó, nhất định em sẽ hối hận!

******

Hứa Vi Mộ cơ hồ là đang ngồi đếm đếm từng giây tính toán xem thời gian Úc Cẩn xuất hiện, chốc lại ngẩng đầu nhìn ra cửa, tưởng tượng ra hình ảnh cô nàng vẻ mặt nghịch ngợm hung hăng đẩy cửa nhào vào.

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, không thế nào tin được! từ khi nào mà chính mình lại trở thành một thằng nhóc mới lớn như mới được nếm thử cảm giác của ái tình? Chính anh cũng nhịn không được muốn cười nhạo chính mình.

Khi Úc Cẩn đến cửa phòng làm việc lại nghe thư ký nói: “Hứa tổng chờ Úc tiểu thư đã lâu rồi.” Tim không khỏi khẽ run nhanh hơn một nhịp, tươi cười với cô nàng thư ký, nhẹ nhàng gõ cửa.

Hứa Vi Mộ thu lại vẻ mặt thất thố, khụ một tiếng: “Mời vào.”

Mặc dù biết rõ tiếng gõ cửa nhất định sẽ là nhân viên trong công ty, nhưng vẫn là nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Úc Cẩn ló cái đầu nhỏ ở phía sau cửa cười trộm, ngữ khí kiêu ngạo: “Hứa tổng đẹp trai chung tình, Úc đại tiểu thư giá đáo~”

Anh không nhịn được, phì cười ra tiếng, để cây viết trong tay xuống, đứng dậy bước đến hướng cô nàng. Từng bước từng bước một, thanh âm rõ ràng.

Anh túm cả người cô theo khe cửa gian kéo vào rồi trở tay đóng cửa lại, đem cô nàng áp trên ván cửa, tay phải xoa xoa xoa gò má bởi vì đang mỉm cười mà lộ ra hai cái đồng tiền xinh xắn, lại kề sát mặt vào mặt Úc Cẩn, khàn khàn phà hơi vào mặt cô.

“Cưng có biết câu dẫn anh thì sẽ có hậu quả gì không, hửm?”

Hơi thở nam tính của anh quanh quẩn vây lấy xung quanh cô, tim đập liên hồi không ngừng, đỏ mặt phản bác: “Em... em câu dẫn anh lúc nào chứ?”

“Em không biết rằng bây giờ mỗi một động tác tùy tùy tiện tiện của em, đối với anh mà nói, đều là đang cố ý câu dẫn sao, hửm?”

Hô hấp của cô theo lời nói ái muội của anh mà hỗn loạn, không chờ cô nàng đáp lại, Hứa Vi Mộ liền áp môi đè xuống. Suốt cả buổi trưa buổi trưa vừa đợi vừa lo lắng, khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ xinh của cô nội tâm anh liền trở nên mừng rỡ, nghe được giọng nói thánh thót như tiếng suối chảy, tất cả lưu luyến tương tư dồn nén bấy lâu đều trở nên bùng nổ, lửa tình bốc cháy hừng hực...

Úc Cẩn bị anh hôn đến ý loạn tình mê, đôi tay vô thức choàng lên cổ anh đáp lại, kỹ thuật hôn của cô đều là bị anh luyện thành thế này. Anh lần lượt dạy dỗ cô, từ trúc trắc đến thành thạo. Cái lưỡi nhỏ của cô không hề động đậy bị anh cuốn lấy, chốc trở nên lớn mật đi tìm anh, như trao đổi hô hấp cùng hòa quyện vào nhau, đem tiếng lòng của đối phương trêu chọc khơi gợi đến tận cùng...

Rất lâu sau, Hứa Vi Mộ mới buông tha, lại còn nhìn chằm chằm hai gò má ửng hồng, say mê thưởng thức bộ dáng quyến rũ hiếm gặp này của cô nàng.

Úc Cẩn bị anh nhìn chằm chằm mà thẹn thùng đến phát run, bỗng nhiên cảm giác được dưới thân xuất hiện một cỗ nhiệt lưu, cô khẽ nhíu mày xoay người chạy ra ngoài.

“Anh chờ em một chút!”

Cô chạy vào toilet, nhìn thấy đáy qυầи ɭóŧ xuất hiện dịch thể màu đỏ tươi, thôi xong rồi! quả nhiên thân thích lại đến thăm, hơn nữa hôm nay cô lại mặc quần short màu nhạt, chỉ có thể dùng sức mà đem vạt áo kéo xuống, hy vọng có thể che chắn được thêm một ít!

Trở lại phòng làm việc của Hứa Vi Mộ, vẻ mặt thẹn thùng, thỏ thẻ với anh: “Thân thích của em lại đến...”

“Ai?”

Cô nàng nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng như tiếng muỗi vo ve: “Dì cả của em lại đến...”

Hứa Vi Mộ lúc này mới chợt hiểu, nhìn sắc mặt khó coi của cô nàng, không nhịn được mà phì cười.

Úc Cẩn bỉu môi, cười mắng: “Anh lại còn dám cười! Em không có mang theo... Băng vệ sinh!”

“Không phải là em đang muốn nói anh giúp em đi mua chứ?”

Vẻ mặt cô nàng oán hận: “Nếu không cái với bộ dạng này, anh muốn em tự đi ra ngoài mua sao?”

Anh nhìn xuống cái quần short trắng của cô, miễn cưỡng lắc lắc đầu: “Vì em, đúng thật là chuyện gì anh cũng phải làm haiz~”

Úc Cẩn hừ một tiếng: “Anh không muốn chứ gì?”

“Ấy ấy sao có thể như vậy được chứ? Đương nhiên là anh phải vui vẻ chịu đựng rồi, thưa Úc đại tiểu thư yêu quý!”

Cô nàng đạt được đáp án hài lòng, được nước lấn tới ra vẻ nữ vương hạ lệnh: “Còn không mau đi?”

******

Thật ra Hứa Vi Mộ có thể nhờ thư ký giúp anh đi mua, nhưng mà suy nghĩ một chút... Úc Cẩn cực sĩ diện, nhất định không muốn người ngoài biết được, hơn nữa còn giúp cô nàng mua... Khụ khụ, đồ dùng vệ sinh, thôi cứ xem như là thể nghiệm chuyện mới mẻ một lần vậy!

Anh đi đến một cửa hàng tiện lợi gần công ty, nhìn lên cái giá trưng bày đủ loại nhãn hiệu băng vệ sinh, sắc mặt không không chút xấu hổ, ngược lại còn chọn lựa rất nghiêm túc, loại ban ngày, ban đêm, chiều dài cũng không đồng nhất, cũng chẳng rõ cô nàng thường sử dụng loại nào, anh tiện tay cầm lên một gói trông có vẻ đắt tiền nhất, nghĩ thầm, loại này có vẻ tương đối hợp với cô ấy đây!

Lúc tính tiền, đối mặt với cặp mắt quan sát chòng chọc của nhân viên thu ngân, anh cũng không bận tâm mà để ý chút nào, ánh mắt đang liếc cái giá bên cạnh quầy thu ngân...

“Tổng cộng là 52 đồng 7 xu.” Thu ngân viên lại một lần nhắc nhở anh nên trả tiền.

Anh gật đầu tỏ vẻ đã nghe thấy, tiện đà tay với lấy một hộp trên cái giá ấy, sắc mặt cực kì bình tĩnh: “Còn cái này nữa, thanh toán đi.”

Sắc mặt nhân viên thu ngân càng thêm đặc sắc, ho khan mấy cái, xuất phát từ lòng hảo tâm khuyên nhủ: “Nếu như thân thích của bạn gái anh đã đến, thì...tốt nhất đừng nên chiến đấu quá hăng hái, Khụ Khụ! chiến trường đẫm máu quá không tốt đâu!”

Đợi đến khi Hứa Vi Mộ phản ứng được, mặt đen lại nhưng không nói gì cả, vội vàng bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, bỗng anh mới nghiêng đầu đáp lại: “Cám ơn đã nhắc nhở, nhất định 7 ngày sau tôi sẽ tái chiến!”

Nhân viên Thu ngân nghe được suýt bị sặc không ngừng ho khan, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy có loại đàn ông như vậy! Giúp bạn gái mua băng vệ sinh còn mua kèm thêm "áo mưa", đã vậy sắc mặt anh ta còn cực kì bình tĩnh, khẩu khí cứ như đang làm chuyện nghĩa hiệp chính nghĩa lắm vậy!!!

Hứa Vi Mộ còn đi đến cửa hàng thời trang cao cấp mua một cái váy dài, vì lúc nãy anh nhìn thấy quần Úc Cẩn có mấy vệt bẩn. Cũng có lẽ do anh quá mức chuyên chú, nên không có chú ý đến ánh mắt quan sát của những người chung quanh. Một người đàn ông một thân tây trang giày da đắt tiền, cầm trong tay một cái túi mua hàng màu trắng, ở trong túi còn chứa một món đồ vật mà ai cũng có thể rõ ràng nhìn thấy được- đó là băng vệ sinh...

******

Anh đem cái bọc to toàn bộ đổ hết lên mặt bàn: “Không biết nên mua loại nào, em xem thử một chút nên dùng cái nào?”

Úc Cẩn ngẩn ngơ, nhìn bộ dạng tỉnh bơ của anh, giống như là đang bàn luận xem hôm nay nên ăn món gì... Cô nàng vội vàng tóm đống đồ vật bày la liệt trên bàn thu lại, nơi đây chính là phòng làm việc, ngộ nhỡ có người đột nhiên bước vào thì có mà nghẹn chết à!

Khi cô mang đồ vật nhét vào túi mua hàng thì phát hiện rơi ra một cái hộp nhỏ, tay cô dừng lại. Mặc dù bản thân cô không sử dụng được cái thứ này, nhưng mọi người hẳn ai cũng thừa biết được công dụng của nó, nó thường được trưng bày ở vị trí gần quầy thu ngân...

Nhưng mà, tại sao anh lại mua cái này?

Cô nàng sa sầm mặt vùi đầu vào hai gối, Hứa Vi Mộ ở một bên quan sát nét mặt của cô, đang chờ cô nàng lên tiếng, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng thừa biết đại khái cô nàng sẽ gào lên: “Anh là tên biếи ŧɦái!!” Hoặc là mắng anh rắp tâm bất lương xấu xa. Bất quá lại không ngờ chính là, cô ấy chỉ dừng lại vài giây, tỏ vẻ như không có việc gì mà bình tĩnh đem cái hộp bỏ vào túi mua hàng, sau đó mở ra một gói băng vệ sinh, lại lấy ra cái váy anh vừa mua, vội vàng chạy vào toilet.

Hứa Vi Mộ bĩu môi: “Thật là mất hứng!”

Không biết là có phải bởi vì gần đây do tận lực điều chỉnh chế độ sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi, khi lần này dì cả đến Úc Cẩn cảm thấy bụng có chút đau hơi mọi lần, chân cũng có chút đau nhức.

Hứa Vi Mộ phát hiện sắc mặt cô trắng bệch lại còn bưng bụng dưới tay, anh không khỏi lo lắng.

“Em cảm thấy không thoải mái sao?”

“Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng trước đây dì cả đến em cũng không có chuyện gì cả, vẫn uống đồ uống lạnh bình thường, buổi tối còn có thể đi chạy bộ, một chút cũng không cảm thấy khó chịu.”

Khi nhắc đến điểm này cô luôn vui mừng, nhiều cô gái khác khi dì cả đến sức khỏe suy yếu lại đau bụng, còn cô lại không hề gặp triệu chứng nào cả, càng không có phản ứng nào bất thường.

Hứa Vi Mộ nghe vậy, ngữ khí có chút nặng nề: “Con bé này! Em phải biết rằng khi đến ngày rất dễ bị nhiễm lạnh, phải hạn chế ăn uống đồ lạnh, càng không được vận động kịch liệt!”

Úc Cẩn không hề chú ý đến vẻ mặt bất thường của anh, chỉ khoát khoát tay cho có lệ nói: “Không phải em vẫn bình an vô sự không có việc gì sao?”

Anh lạnh lùng nói: “Anh không cho phép, em còn cứng đầu muốn như vậy phải không?”

Úc Cẩn bị sắc mặt nghiêm túc của anh dọa đến chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng vâng! Em biết rồi ạ!”

Tối hôm qua, Úc Quốc Bình đi xã giao về trễ nên căn bản là không biết con gái cưng của mình cả đêm không về nhà. Cho đến sáng sớm hôm sau lúc đang ăn sáng mới thuận miệng hỏi vợ: “Em gọi tiểu Cẩn dậy ăn sáng đi, không phải gần đây nó muốn điều chỉnh lại thời gian ăn ngủ của mình sao? Bây giờ cũng nên dậy ăn sáng rồi.”

Lý Tâm ho nhẹ hai tiếng, quan sát sắc mặt của chồng rồi mới nói: “Đêm qua tiểu Cẩn không có về nhà.” Sáng nay bà đi đến phòng con gái cũng mới biết chuyện này, khỏi cần đoán cũng biết con gái bà với Hứa Vi Mộ bây giờ chắc chắn đang ở cùng nhau.

“Cái gì?!”

“Ông cũng đừng ngạc nhiên như thế, con gái đã lớn rồi làm gì cũng biết suy nghĩ chứ, huống hồ bây giờ chắc chắn là nó đang ở cùng với Vi Mộ, có gì phải lo lắng đâu?”

“Chính vì biết nó ở cùng tên nhóc kia nên tôi mới gấp đó, tính tới giờ đã chính thức quen được bao lâu mà đã cùng nhau qua đêm hả? Đúng là muốn ăn đòn mà!”

Lý Tâm chỉ cần một câu nhẹ nhàng đã làm cho Úc Quốc Bình xẹp xuống: “Trước kia chúng ta mới quen được có một tháng, ông đã đem tôi ăn rồi!”

“Khụ khụ khụ khụ khụ…”

Úc Quốc Bình bị vợ làm cho nghẹn không nói được câu nào, nhưng dù sao đó cũng là con gái cưng ông nâng niu trên tay, ít nhất người ba như ông đây cũng phải có cơ hội để lên mặt làm dáng với tên nhóc kia một chút, nếu không đến lúc con gái ông bị bắt nạt hoặc người ba vợ này bị xem nhẹ thì phải làm sao?

*****

Úc Quốc Bình vô cùng thận trọng mời hai vợ chồng Hứa gia đến nhà, ngoài miệng thì nói là hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, thật ra đương nhiên là đang chờ Hứa Vi Mộ và Úc Cẩn về để tiến hành một cuộc thẩm vấn.

Hứa Ký Ý vừa bước vào cửa đã cười sang sảng: “Ta nói này lão Úc, Từ Quan nhà tôi cũng đã bắt đầu nấu cơm rồi, ông gấp gáp gọi chúng tôi sang đây ăn cơm có phải là có chuyện gì không?”

Úc Quốc Bình không thể nào giữ sắc mặt tốt với bạn già được nữa: “Tất nhiên là có việc, tôi hỏi ông, đêm qua tên nhóc Hứa Vi Mộ nhà ông không về nhà phải không?”

“Bình thường nó vẫn ở một mình trong căn hộ của nó mà.”

Hứa Ký Ý đầu óc thẳng tuột nên không để ý, nhưng Từ Quan chỉ cần nghe Úc Quốc Bình hỏi như vậy, lại thấy ông ta đang gấp gáp thế kia, chắc chắn là có liên quan đến tiểu Cẩn rồi. Suy nghĩ lại, chắc chắn là tên nhóc nhà bà đêm qua đã ở cùng với tiểu Cẩn một đêm, thực sự là…làm quá đẹp!

Từ Quan dù trong lòng đang vô cùng đắc ý nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ áy náy: “Lão Úc, có phải tối qua tiểu Cẩn cũng không về phải không? Yên tâm, Vi Mộ biết giữ chừng mực mà.”

“Chừng mực? Nếu nó có chừng mực sẽ làm cho tiểu Cẩn cả đêm không về nhà sao? Hơn nữa, đây là chuyện xảy ra tối qua đấy!”

Hứa Ký Ý nghe đến đây cũng đã hiểu, nhìn Úc Quốc Bình đang tức giận phê phán con trai mình không thể không nói giúp: “Lão Úc, ông thông cảm chút đi, Vi Mộ nó cũng đã nhịn nhiều năm rồi.”

“…” Úc Quốc Bình cảm thấy có gì đó mắc kẹt trong cổ họng, thiếu chút nữa là sặc chết.

Lý Tâm nghe ồn ào từ trong bếp đi ra, nhìn sắc mặt của chồng cũng đoán được tình hình thế nào, liền đến bên cạnh khuyên nhủ: “Ông ở đây gây sự với lão Hứa thì có ích lợi gì? Đợi lát nữa bọn nhỏ về sẽ rõ thôi.”

*****

“Sao em không xuống xe?”

Úc Cẩn nhìn hình dạng của mình trong gương, không biết có phải do chột dạ hay không mà cô nhìn thế nào cũng giống như bộ dạng miệt mài quá độ, mềm nhũn vô lực. Nhất là… Quần áo hôm qua cô mặc căn bản đã không thể mặc lại được nữa, Hứa Vi Mộ đã mua quần áo khác cho cô, lại không biết vô tình hay cố ý, còn mua áo ngắn tay không cổ!???

Cô liếc mắt nhìn anh, chỉ vào một dấu hôn trên cổ hỏi: “Anh nói xem ba em nhìn thấy bộ dạng này của em bây giờ thì phải làm sao?”

Hứa Vi Mộ cúi đầu nhìn cô, mấy dấu hôn ửng đỏ như quả dâu tây trên làn da trắng mịn của cô, lại nhìn đến vẻ mặt của cô bây giờ mà cố gắng nín cười.

“Anh chỉ cảm thấy là chưa đủ, xem ra còn phải cố gắng hơn nữa.”

“Lưu manh!”

“Tốt, đây cũng là một lời khen.”

“Anh còn ở đó mà ba hoa.”

“Yên tâm, oan có đầu nợ có chủ, chú Úc nhất định sẽ đổ trách nhiệm lên đầu anh, anh còn chưa sợ mà em đã sợ cái gì!”

Cô mới không sợ ba cô, là cô xấu hổ có được không?

Thêm Bình Luận