Chương 12: Sủng nịnh
Không có beefsteak và rượu vang đỏ, cũng chẳng có ánh nến lãng mạn, những món mà Hứa Vi Mộ chuẩn bị chỉ là một bữa cơm gia đình bình thường. Chỉ tầm thường như vậy nhưng tràn ngập hương vị hạnh phúc khiến Úc Cẩn cảm thấy rất thỏa mãn.
Cô cầm đũa gắp một miếng chả cá đưa lên mũi hít hà, thịt trắng thơm lừng, đây là kiểu chế biến mà cô thích nhất. Cắn một miếng, chua cay mặn ngọt đủ vị. Măng mùa đông trộn cùng với nấm mèo và thịt cá băm, mùi vị hòa quyện vào nhau quyến rũ đến mức Úc Cẩn cứ luôn miệng suýt xoa: “Ngon thật chứ lại!”
Hứa Vi Mộ nhếch khóe miệng, vào lúc buổi trưa Úc Cẩn đang ngủ, anh gọi điện thoại cho dì Úc nhờ bà chỉ giáo cho vài món yêu thích của cô nàng. Xem ra, tay nghề của mình quả thật cũng không tồi nhỉ…
“Anh còn biết làm cơm ngon như vậy, thế… còn có cái gì anh không biết không?” Úc Cẩn vẻ mặt không phục hỏi anh, cô ăn uống khó tính kén chọn như vậy mà anh cũng có thể thuyết phục được mình.
Hứa Vi Mộ tự kỷ nhún vai, tựa hồ như không có gì có thể làm khó được anh.
Úc Cẩn đãi miệng lầm bầm: “Vậy em cũng sẽ cùng mẹ học làm cơm.”
Anh nhíu mày: “Việc đó cứ để anh, em học làm gì?”
“...” Mặc dù nói thì nói như thế, nhưng Úc Cẩn vẫn quyết định sau khi về nhà nhất định sẽ thỉnh giáo tay nghề bếp núc của mẫu thân đại nhân, cô cũng muốn tự tay làm cơm cho cho anh. Cô vẫn cho rằng, bản thân bài xích những đức tính kiêu căng hợm hĩnh như những cô thiên kim tiểu thư thì đã là một kì tích. Thế nhưng bây giờ lại phát hiện thêm một việc, hình như trừ điểm ấy ra thì cô hoàn toàn chẳng biết làm một việc gì.
Thật mong sẽ có một ngày cô biết làm cơm, hầm canh… hầu hạ chăm sóc cho anh từng li từng tí.
Sau khi ăn no, Úc Cẩn vuốt ve cái bụng tròn trịa của mình, bất mãn lên tiếng: “Buổi tối không nên ăn nhiều như vậy a, còn bị tăng cân nữa chứ, chỉ tại do anh nấu ăn quá ngon, hư hư~”
Sau gáy Hứa Vi Mộ nổi ba vạch hắc tuyến, cô nàng này là loại không tim không phổi vô tư mà hôm nay cũng biết quan tâm đến vấn đề cân nặng sao?
Anh thuận miệng vừa nói: “Vậy thì sau khi ăn xong chúng ta sẽ làm chút vận động tiêu cơm.”
Anh thề những lời vừa nói này đều mang nghĩ đứng đắn không có chút gì gọi là mờ ám, ấy thế mà cô nàng vừa nghe xong thì đỏ mặt mắng anh: “Sắc lang!”
Phản ứng sau vài giây anh mới nhíu mày nói: “Con bé này! Trong đầu em toàn là những thứ vớ vẩn, không nói nữa, đi rửa bát.”
Úc Cẩn lúng túng, đỏ mặt chạy lạch bạch đến phòng bếp, bình tĩnh kiểm điểm bản thân đã có tư tưởng không thuần khiết, ngoan ngoãn rửa bát.
Hứa Vi Mộ đứng tựa ở cạnh cửa, buồn cười nhìn cô nàng chân tay luống cuống vụng về. Cuộc sống an ổn như vậy anh nghĩ cũng không còn cách quá xa nữa. Cả hai người bọn họ đã ở bên nhau suốt hai mươi mấy năm, dù cho hiện tại bắt đầu nói đến việc hôn nhân cũng không tính là quá sớm, mặc dù anh rất muốn mau chóng rinh cô về nhà, thế nhưng… đối với cô nàng này mà nói, tiến triển như vậy có nhanh quá không?
Mặc dù anh luôn tỏ ra rất bình tĩnh trước những trò đùa bỡn của cô, thế nhưng chỉ bản thân anh mới biết được mình đã phải kiềm chế khó khăn đến dường nào.
Sau khi rửa xong bát đĩa, Úc Cẩn xoa xoa tay, thầm nghĩ: đã đến lúc cô cần phải về nhà rồi.
Cô còn chưa nghĩ đến phải mở lời với anh như thế nào thì Hứa Vi Mộ đã lên tiếng trước: “Anh đưa em về nhà.”
Cái gì? Thậm chí còn không buồn níu kéo giữ lại, chưa gì đã muốn tống cổ cô về nhà?
Úc Cẩn bất mãn bĩu môi, cũng chẳng thèm nhìn anh, đi vào phòng khách cầm túi xách rồi ra kệ mang giày vào. Động tác rất mạnh, phát ra thanh âm cũng rất vang, đem hờn dỗi trút lên đồ vật, định mở cửa đi ra ngoài.
Hứa Vi Mộ bước đến đè lại tay nắm cửa, đè Úc Cẩn vào ván cửa, thì thầm vào tai cô: “Bé cưng không muốn trở về?”
Úc Cẩn chỉ cắn môi, không lên tiếng, loại vấn đề xấu hổ như thế này, anh muốn cô phải trả lời như thế nào đây?
Anh trông thấy mặt cô ửng đỏ, cắn chặt môi dưới, lý trí gần như muốn sụp đổ. Anh cảm giác mình không nên có vẻ vội vã như vậy, điểm này hoàn toàn không phù hợp tính cách của anh, anh luôn thầm nói với bản thân cứ từ từ, không cần phải tiến triển quá nhanh, thế nhưng...
“Em có thể ngủ ở phòng của khách... cũng không thèm giành phòng cùng anh…” ngủ chung...
Úc Cẩn lắp ba lắp bắp đến nửa ngày chưa nói xong thì đã bị anh dùng môi chặn môi. Nụ hôn lần này cũng chẳng giống những lần trước, nhưng phải nói sao nhỉ… ưm đều nóng bỏng như muốn toát ra lửa… thậm chí cô vẫn còn đang tựa trên ván cửa, trước người là nhiệt độ nóng rực của anh, túi xách trong tay rơi xuống mặt đất, tay cô ôm lấy hông của anh, không tự chủ mà kiễng chân, đón ý hùa nụ hôn của anh.
Hứa Vi Mộ cứ như vậy đem cô áp ở trên cửa, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, hai tay đặt bên hông Úc Cẩn vuốt ve, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, mãi đến khi anh muốn một tấc lấn tới thì di động trong túi xách của cô đột nhiên vang lên.
Úc Cẩn giật mình đẩy anh ra, Hứa Vi Mộ lại không muốn buông ra.
“Là mẹ gọi đến.” Cô thoáng nghiêng đầu rời môi anh, thở hổn hển nói.
Đây là nhạc chuông cài riêng cho song than đại nhân, lúc này gọi đến có lẽ vì thấy đã trễ như vậy cô vẫn chưa về nhà. Úc Cẩn đương nhiên cũng không dám không tiếp.
Hứa Vi Mộ lúc này mới tìm về một chút lý trí, rút tay về, bình ổn hô hấp của mình.
Úc Cẩn ngồi xổm xuống lục túi xách tìm di động, lại giấu không được tâm hoảng ý loạn, trên màn hình hiển thị người gọi đến là “Ba ba”.
Hắng giọng một cái, cố gắng thay đổi thanh âm của mình nghe trở về bình thường, mới dám nhấn nút trả lời: “Dạ, là ba ạ.”
“Lập tức trở về nhà ngay!” Từ trong điện thoại truyền ra một âm thanh quát lớn.
Cô bị ba không giống như ngày thường quát cho một trận suýt sợ đến vỡ mật, cứ tưởng trong nhà đã xảy ra chuyện gì!
“Nhà mình…xảy ra chuyện gì sao?”
“Nếu không mau trở về thì người xảy ra chuyện mới là con đấy! mau bảo thằng ranh Hứa Vi Mộ đưa con về nhà ngay!”
Úc Quốc Bình rống lên một trận không đợi đối phương trả lời đã cúp điện thoại, âm thanh cả ngàn vạn đê-xi-ben cao đến nổi Hứa Vi Mộ đứng bên cạnh còn nghe rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ. Anh không khỏi nhíu mày, chú Úc này cưng chiều con gái đến mức tính tình trở nên thật quái gở...
Úc Cẩn cúp điện thoại, lúng túng ngẩng đầu nhìn anh, lúc này anh đã khôi phục thần sắc.
“Anh mau đưa em về đi.” Hứa Vi Mộ đi trước, cô lặng yên theo sau, trong miệng lẩm bẩm.
******
Một giờ sau, tại Úc gia.
Úc Quốc Bình tan ca trở về, đang định tìm con gái bảo bối tính sổ chuyện ban sáng, nhưng vừa về đến cửa thì nghe bà xã nói rằng Úc Cẩn đã đến Hứa thị từ sang đến giờ vẫn chứ ló mặt trở về.
Lý Tâm còn không cẩn thận nhắc đến việc Hứa Vi Mộ đã gọi cho bà nhờ dạy anh món chả cá hấp mà Úc Cẩn thích ăn, Úc Quốc Bình nghe vậy tức càng thêm tức, cho rằng Úc Cẩn còn định buổi tối ở lại Hứa gia ăn cơm.
Mãi đến mười giờ tối, Úc Cẩn vẫn chưa về nhà.
Chưa gì đã muốn xách gối bỏ nhà đi theo thằng ranh con ấy rồi, hừ hừ!
Úc Quốc Bình đứng ngồi không yên, từ trên ghế salon đứng dậy: “Anh qua bên nhà Hứa gia tìm con về.”
Lý Tâm buồn cười nói: “Anh gấp cái gì, con mình đã lớn như vậy rồi, đừng có đối xử với nó như đứa nhỏ 3 tuổi chứ.”
Ông hừ lạnh đánh trả: “Con gái của anh thì đương nhiên anh quan tâm không được sao?”
Lý Tâm cũng không dám cười nữa, đi theo ông đến nhà Hứa gia, chủ yếu chỉ sợ ông nóng tính không kiềm chế được lại làm ra chuyện sai lầm.
Người mở cửa là Từ Quan.
“A! Lão Úc, mau vào đây.”
Úc Quốc Bình lúc bình thường nhìn thấy bạn già tâm tình vô cùng cao hứng, nhưng hôm nay sắc mặt hình như không được tốt cho lắm…
Từ Quan nhìn thấy vậy bèn hỏi Lý Tâm đang đứng phía sau: “Lão Úc nhà em hôm nay b5i làm sao vậy?”
Lý Tâm nhún nhún vai: “Người cha tuyệt vời nhất Trung Quốc đang đi tìm con gái bảo bối.”
Từ Quan hoài nghi: “Tiểu Cẩn không có ở đây a, Vi Mộ cũng chưa có về nhà đâu.”
“Cái gì?” Úc Quốc Bình nghe nói như thế vội vàng xoay người lại, lấy điện thoại nhấn nút gọi cho Úc Cẩn.
Lý Tâm ngăn cản ông: “Anh đừng quản chặt con nó như vậy, nó cũng đã hai mươi sáu, đi hẹn hò một chút cũng bị cha nó giám sát như vậy.”
Úc Quốc Bình mới mặc kệ bà xã nói gì thì nói, tay nhấn dãy số của Úc Cẩn, bất mãn nói: “Anh nuôi nấng con gái hai mươi sáu năm trời, vừa mới một ngày đã bị thằng ranh Hứa Vi Mộ bắt cóc, sao có thể dễ dàng bỏ qua được cơ chứ!”
Từ Quan ở một bên nghe được, không khỏi có chút xấu hổ, nhưng đáy lòng lại đang thở dài, Úc Quốc Bình nói như vậy vô tình làm kí©h thí©ɧ niềm mong chờ được ôm cháu của bà!
******
Khi Hứa Vi Mộ chở Úc Cẩn về đến cổng, thì cô còn có chút ngượng ngùng, lại không muốn như thế tách ra, hôn chụt một cái lên má anh rồi cười hì hì chúc ngủ ngon mới đi vào nhà.
Anh nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Úc Cẩn, khóe miệng khẽ nhếch lên. Bao nhiêu lần đưa cô nàng về nhà, đối mặt đều là bóng lưng lạnh lung của cô ấy, cô đương nhiên không hề nhìn thấy vẻ mặt khi ấy của anh, mà anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc kéo tay cô lại. Nhưng hiện tại bất đồng, sẽ không còn bất kì ai có thể chia cắt được bọn họ.
Úc Cẩn rón rén đi vào, vừa vặn nghe được âm thanh của Úc Quốc Bình truyền ra từ phòng khách.
“Còn biết trở về nhà sao?”
Cô rụt rè thỏ thẻ: “Ngài đã đích thân gọi điện thoại thì sao con lại dám trái lệnh mà không trở về chứ ạ…”
“Nếu như ba không gọi, có phải con cũng không muốn trở về?”
Úc Cẩn chột dạ bước đến ôm cánh tay ông làm nũng: “Ba, sao con dám to gan lớn mật làm như vậy chứ~?”
Úc Quốc Bình cơn giận còn chưa tan, hừ một tiếng ngồi xuống trên sô pha.
Úc Cẩn bất đắc dĩ, đây là lần đầu tiên sinh ra áp lực tâm lí đối với người luôn luôn nuông chiều xem cô như bảo vật mà nâng trong tay, cô đánh mắt hướng mẹ mình cầu cứu.
Ai ngờ Lý Tâm chỉ thở dài, ra vẻ bất lực cứu giúp. Được rồi, vậy thì mình phải tự giải quyết vậy.
“Ba, đừng tức giận mà...” Tiếp tục làm nũng “Sao con lại có cảm giác như mình đang bị xem như một đứa trẻ con ba tuổi nhỉ.”
Vừa dứt lời, Lý Tâm phì cười, Úc Quốc Bình càng tức giận, bất quá cuối cùng sắc mặt cũng hòa hoãn đôi chút, ôn tồn nói: “Trước khi kết hôn tuyệt đối không được ở bên ngoài qua đêm với thằng ranh con nhà Hứa gia!”
“Dạ dạ dạ” Úc Cẩn vội vàng đáp lại.
Sắc mặt ông vừa có khởi sắc lại nghe con gái hỏi tiếp: “Vậy thì… khi nào con và anh Vi Mộ có thể kết hôn ạ?”
Úc Quốc Bình thiếu chút nữa bị nước bọt làm sặc, đứng dậy gào thét: “Càng trễ càng tốt!” Sau đó cước bộ dẫm mạnh đi vào phòng ngủ.
Úc Cẩn và Lý Tâm hai người ngã trên sopha ôm bụng cười khanh khách.
******
Sau đó Lý Tâm trở về phòng an ủi ông xã già nhà mình.
Bà cười cười nói: “Con gái đã lớn như vậy, mà anh còn quản cả chuyện này, ngộ nhỡ nó buồn phiền thì sao...”
Úc Quốc Bình ủy khuất “Vừa nghĩ đến việc con gái nuôi nhiều năm như vậy liền bị người khác giành mất... anh cũng buồn vậy.”
Lý Tâm quyết định không để ý đến ông nữa, cứ để mặc ông than vãn cho đã đời đi…
……….
Úc Cẩn soạn một tin nhắn gửi cho Hứa Vi Mộ: Ba nói rằng, trước khi kết hôn không cho phép chúng ta phát sinh quan hệ ngoài ý muốn.
Một lúc sau anh trả lời: Đó là chuyện của ba em, không liên quan đến việc của anh.
Úc Cẩn dở khóc dở cười thầm mắng anh, nhưng cũng không dám phản bác. Ưm… Nói không mong đợi thì cũng không đúng...