Chương 10: Cường thế
“Ba tìm con?”
Kha Khải ngẩng đầu nhìn con trai, hỏi: “Nghe phòng nghiệp vụ nói con hủy bỏ kế hoạch hợp tác với Hứa thị?”
Kha Thuấn Ngôn nhún vai xem như thừa nhận.
Kha Khải nghiêm nghị chất vấn: “Con chỉ là một Trưởng phòng thiết kế, có tư cách gì mà yêu cầu như thế?”
Kha Thuấn Ngôn biết ông đang muốn khích tướng, tuy nhiên lần này anh ta tự nguyện sập bẫy, điềm nhiên trả lời: “Con lấy tư cách là Tổng giám đốc tương lai của Thiển Dịch.”
Kha Khải bị câu nói của con trai làm cho sửng sốt. Con trai ông luôn quyết tâm phải tự dựa vào khả năng của mình để bước từng bước đi lên trong công ty, mặc dù đây là công ty gia đình nhưng vẫn yêu cầu được nhận chức vụ thấp, trừ những nhân viên cấp cao trong công ty thì còn lại không ai biết rõ thân phận thật của nó. Ông luôn muốn để con trai nhậm chức sớm nhưng đều bị từ chối, thế mà lần này nó lại sử dụng quyền lực để yêu cầu việc này, chẳng lẽ nó và Hứa thị có ân oán từ trước?
Kha Khải lời ít mà ý nhiều: “Lý do?”
Kha Thuấn Ngôn khẽ cong khóe miệng cười bí hiểm: “Con đã bắt đầu muốn cùng đối thủ so chiêu thì ít nhất phải có thân phận ngang nhau, thậm chí còn cao hơn mới đủ sức tiến công chứ, nếu không lại bị người khác chê cười là không biết tự lượng sức.”
Câu này ý tứ rất rõ ràng thế nhưng Kha Khải vẫn còn rất mơ hồ: “Nói rõ một chút.”
Kha Thuấn Ngôn trái lại lại không muốn ra lý do thật, nếu để ba biết vì một người phụ nữ, thế thì anh còn mặt mũi nào mà để nhìn ông nữa chứ?
Kha Thuấn Ngôn tìm cách thay đổi đề tài: “Haizz, không phải ba lúc nào cũng muốn con sớm nhận chức sao, con chỉ đồng ý lần này thôi, nếu ba không chấp nhận thì thôi, bỏ đi.”
Kha Khải cười mắng: “Đứa con bất hiếu này!”
Ông chỉ có duy nhất thằng con này, sinh ra đã mang bản tính kiêu ngạo, nhất mực không chịu làm “lính nhảy dù”, mặc dù đã đồng ý với ông sau khi tốt nghiệp xong sẽ về công ty làm việc nhưng chỉ nhận chức vụ thấp nhất, ban đầu chỉ là nhân viên thiết kế sau đó được đề bạt lên chức truởng phòng.
Ở trong công ty, nếu ở trước mặt người ngoài, nó cũng chưa bao giờ gọi một tiếng “ba”. Tuy nhiên, như vậy cũng không sao cả, năng lực của con ông ông biết rõ, giao công ty cho nó quản lí chỉ là chuyện sớm muộn. Bây giờ nó đã đồng ý tiếp nhận vị trí kia thì ông cũng sớm ngày được nhàn nhã rồi. Có điều, ông vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, vì chuyện gì mà hủy bỏ hợp tác với Hứa thị và nó sẽ sớm nhậm chức?
Theo Kha Khải được biết, Hứa Ký Ý đã đem phần lớn công việc quản lí công ty giao lại cho con trai là Hứa Vi Mộ, mà thủ đoạn của Hứa Vi Mộ trên thương trường ông cũng đã nghe thấy, Hứa Vi Mộ tuy còn trẻ nhưng làm việc cân nhắc cẩn thận, mạnh mẽ quyết đoán. Mặc dù bây giờ, xét về nhiều phương diện Hứa thị vẫn chưa so được Thiển Dịch nhưng trong tương lai không ai nói trước được, nhất là thằng nhóc đó còn có sự trợ giúp của tập đoàn Úc thị.
Thương trường đã trở thành thiên hạ của những người trẻ tuổi, ông già xương cốt lung lay như ông cũng nên sớm về vườn thôi. Ông cũng muốn xem con trai của ông tranh bá một phương với tên nhóc họ Hứa kia.
Kha Thuấn Ngôn đứng một bên, khóe miệng mang theo ý cười, anh sẽ không bỏ cuộc, Bị người khác đem ra làm bia đỡ đạn thì sao anh có thể chấp nhận được chứ?
*****
Úc Cẩn rảnh rỗi cả ngày không có việc gì làm nên ở bên cạnh Hứa Vi Mộ suốt cả buổi trưa.
Hứa Vi Mộ còn phải giải quyết công việc nên cô ngồi trên sôpha đọc báo, hiếm khi nào lại yên tĩnh, ngoan ngoãn như vậy. Thật ra do tối qua cô ngủ không ngon, cả người lúc nào cũng lâng lâng như đang trên mây, bây giờ cơn buồn ngủ ập đến, hai mí mắt bắt đầu hôn nhau híp mắt lim dim ngủ, cho đến khi quyển tạp chí trên tay rớt xuống đất cô mới giật mình tỉnh giấc.
Hứa Vi Mộ từ nãy giờ quan sát bộ dáng mơ màng đáng yêu của cô, cười phì: “Anh dẫn em vào phòng ngủ một giấc nhé!”
Cô vội vã xua tay từ chối: “Không cần đâu, em ngủ trên sôpha cũng được mà.” Nói xong lập tức buông cuốn tạp chí nằm xuống.
Hứa Vi Mộ nhìn bộ dạng nhắm mắt giả vờ của cô, cười nhẹ một tiếng, bước đến bên cạnh cô nhìn xuống.
“Sao? Em sợ à?”
Cô cố nén cảm giác trống ngực đang đập liên hồi, phản bác lại: “Em sợ gì chứ?”
“Sợ ngủ trên giường của anh!”
Bị nói trúng tim đen, cô đỏ mặt cúi đầu, ngủ trên giường của anh ấy?
Thật quá mờ ám…
“Em…em không quen ngủ giường của người khác phái.”
Hứa Vi Mộ đen mặt, hừ, cô dám có thói quen ngủ trên giường của đàn ông sao?
“Này này, anh làm gì thế?” Úc Cẩn đang nằm yên ổn trên sôpha thì bị Hứa Vi Mộ hai tay bế lên.
Anh vừa dụ dỗ vừa ôm cô hướng về phía phòng nghỉ: “Em nên tập quen dần dần đi, hơn nữa chỉ có thể ngủ trên giường của anh, nhớ chưa?”
Úc Cẩn mặt đỏ bừng đầu vùi sâu vào trong ngực anh.
Hứa Vi Mộ mỗi ngày đều nghỉ trưa trong căn phòng nhỏ ở phía sau. Đây là lần đầu tiên Úc Cẩn vào đây, cô có cảm giác như mình đang xâm nhập vào khu vực riêng tư của anh.
Anh đặt cô ngồi trên giường, trai đơn gái chiếc, hình ảnh nhìn thế nào cũng thật là ám muội. Còn chưa chờ cô mở miệng, anh đã than thở: “Bình thường thấy em cũng đâu ăn nhiều mà sao nặng thế này?”
“…” Tư tưởng không trong sáng gì đó trong đầu cô bây giờ bay mất sạch, tức giận bĩu môi: “Dù có nặng hơn nữa thì hàng đã bán miễn đổi trả!”
Hứa Vi Mộ xoa xoa đầu cô, cười haha, nha đầu kia hẳn là đang tức giận rồi.
“Em ngủ ngoan đi.” Sau đó xoay người đi ra ngoài.
*****
Hứa Vi Mộ nhìn thiệp mời thư ký vừa đưa vào – đây là thư mời đến dự buổi lễ nhậm chức của tân Tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật Thiển Dịch. Anh nhíu mày, lần trước hai bên rõ ràng rất có thành ý về kế hoạch hợp tác lần này, xem như lần đó vì anh vội vã kéo Úc Cẩn về mà thất lễ với bọn họ, nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức hủy bỏ kế hoạch hợp tác chứ. Hơn nữa tại sao bây giờ lại gửi thiệp đến đây?
Mặc kệ đây là lý do gì thì chuyện này cũng do anh gây ra thì anh phải giải quyết, xem như nhân cơ hội gặp gỡ người thừa kế thần bí của Thiển Dịch.
Anh biết Úc Cẩn không thích những chuyện tiệc tùng hội họp, hơn nữa vì cô là thiên kim của Úc thị nên không thể tránh được chuyện người người a dua nịnh nọt khiến cô không thoải mái, vì vậy ngày mai anh sẽ gọi thư ký cùng đi dự.
Huống hồ, bên Thiển Dịch còn có tên Kha Thuấn Ngôn chết tiệt là Trưởng phòng thiết kế, nếu như mang Úc Cẩn theo chẳng phải đang tạo cơ hội tốt cho hắn ta sao? Không được, tuyệt đối không thể dẫn cô đi được!
Anh đi đến phòng nghỉ, cũng đã đến đánh thức cô dậy rồi.
Bây giờ y như cảm giác mấy năm về trước anh bước vào phòng của cô. Vừa mở cửa liền nhìn thấy cô đang say sưa, lộ nửa người ra khỏi chăn. Hôm nay cô không mặc váy mà mặc quần sort lộ ra đôi chân thon dài, rất đẹp. Các cô gái khác chỉ hận không thể ăn mặc mát mẻ phô bày dáng người còn cô thì lại quấn kín mít như một cái kén nhộng, báo hại anh chẳng sơ múi được tí gì cả.
Hứa Vi Mộ đến gần, đập vào mắt anh là một thứ không có khả năng xuất hiện ở đây – áo bra.
Phòng nghỉ trừ anh ra trước giờ chưa có ai được bước vào đây, cái này không phải của Úc Cẩn thì còn ai vào đây nữa. Ngủ trên giường của anh lại không mặc bra, cô nghĩ anh là Liễu Hạ Huệ chắc?!
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, kéo ra lớp chăn mỏng trên người cô, chậm rãi cúi người ngậm lấy cánh môi nhỏ xinh.
Úc Cẩn mơ mơ màng màng cảm thấy môi mình đã chạm phải thứ gì mềm mềm, không khỏi nhớ đến giấc mơ mấy năm trước, cứ tưởng do Hứa Vi Mộ đã hôn mình, thế mà khi tỉnh lại đúng là nhìn thấy anh đứng bên giường, nhưng lúc đó anh lại châm chọc cô rằng dù cô có cởi hết thì anh cũng không có cảm giác. Thật đáng ghét mà!
Để xác định là mơ hay thật, Úc Cẩn chậm rãi mở mắt, sau đó liền nhìn thấy gương mặt Hứa Vi Mộ đang phóng đại trước mắt mình. Hơi thở của anh phủ lên chóp mũi cô, còn đôi môi thì đang ngậm lấy môi mình.
Anh nhìn thấy cô mở mắt cũng không dừng lại, càng cúi xuống ra sức hôn sâu. Úc Cẩn vươn tay l*иg vào cổ anh chậm rãi đón nhận. Cảm giác khi ngủ dậy được nhìn thấy anh, được cảm nhận hơi thở của anh, thật là ấm áp!
Người mình yêu nằm trên giường, hai tay ôm lấy cổ mình, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn, tình cảnh bây giờ thật khiến người khác muốn phạm tội, Hứa Vi Mộ nhân lúc còn kiềm chế được mới buông cô ra.
Anh hắng giọng: “Em cố ý thả rông như vậy là muốn dụ dỗ anh phải không?”
Úc Cẩn dần bình ổn hô hấp, lại nghe anh đùa bỡn, cuống quít giật cái áo bra vùi xuống chăn..
Đi ngủ thả rông là thói quen của cô có được không? Ai mà thèm dụ dỗ cơ chứ?
“Anh đã nhìn thấy rồi, em đem giấu làm gì? Định dục cự hoàn nghênh à?”
Cô không chịu yếu thế liền trả lời: “Em nhớ có người từng nói rằng: cho dù em có cởi hết dâng đến tận mồm thì ‘người nào đó’ cũng không có chút cảm giác mà? Giờ chỉ là thả rông một tý, anh cũng có vấn đề thắc mắc à?”
Hứa Vi Mộ nhíu mày, câu này đúng là của anh, vì lúc đó chột dạ, chỉ số thông minh chỉ còn là số lẻ nên mới nói bừa. Nghĩ vậy anh càng cố ý cúi xuống đè lên Úc Cẩn.
“Anh …anh muốn làm gì?”
Anh nở nụ cười cực kì quyến rũ: “Muốn cho em xem xem… anh có bao nhiêu cảm giác…”
Úc Cẩn nhìn anh càng lúc càng đến gần, lại còn trưng ra vẻ mặt cười xấu xa, cảm thấy nguy hiểm tràn ngập, giãy giụa đẩy đẩy anh: “Em muốn ngồi dậy!”
Hứa Vi Mộ vẽ mặt bình tĩnh, chống hai tay sang hai bên mép giường.
Cô lắp ba lắp bắp nhắc lại: “Em… em nói… em muốn dậy mà!!”
Hứa Vi Mộ giơ hai tay: “Anh đâu có nói không cho em dậy đâu.”
Úc Cẩn nhìn vẻ mặt đắc ý của anh trong lòng thầm mắng, đúng là sắc lang, cô chỉ mặc một cái áo ngắn tay, bên trong lại trống không, anh không đi ra ngoài thì làm sao cô thay quần áo đây chứ.
Nhận thấy trò đùa của mình đã thành công, Hứa Vi Mộ vui vẻ thong thả đi ra ngoài. Úc Cẩn sớm muộn gì cũng thuộc về anh, không cần vội. Phòng làm việc mặc dù thú vị đấy nhưng không thích hợp cho lần đầu tiên của hai người. Haizz, tại sao từ nãy đến giờ trong đầu anh chỉ toàn ý nghĩ không được trong sáng mấy thế này!
“Tối nay cưng muốn ăn gì nào?” Hứa Vi Mộ trông thấy Úc Cẩn vừa đi ra cười cười dò hỏi.
Có thể xem đây là lần đầu tiên hẹn hò của họ.
“Sao cũng được.” Chỉ cần được ở bên anh thì đi đâu cô cũng cảm thấy vui.
Hứa Vi Mộ dường như đọc được suy nghĩ của cô, cầm tay cô cùng đi ra khỏi phòng làm việc.
Ở bên ngoài, thư ký trân trân nhìn Hứa Vi Mộ với đôi mắt ngạc nhiên vì chưa bao giờ thấy anh tan ca sớm như hôm nay, sau đó lại trông thấy hành động thân mật bàn tay đan lại với nhau của hai người thì vẻ mặt chuyển sang khϊếp sợ như bão tố tận thế sắp kéo đến nơi…
Lúc nãy cô ta chuyển thư mời vào phòng Hứa tổng nhưng không nhìn thấy Úc tiểu thư, cứ tưởng cô ấy đã ra về. Xem ra Úc tiểu thư đã ở trong phòng làm việc của Hứa tổng suốt cả buổi trưa, vả lại còn vào phòng nghỉ? Bây giờ còn lại nắm tay nhau thân thiết như vậy, có ai nói cô cho biết chuyện gì đang xảy ra không? Oan gia hữu tình sao????
Hứa Vi Mộ không hề chú ý đến vẻ mặt hết đỏ rồi xanh, hết xanh rồi trắng thay đổi như tắc kè của cô thư ký, Úc Cẩn đương nhiên cũng nhìn thấy nhưng không giải thích chỉ thầm cười trộm. Cũng đúng thôi, ai mà nghĩ đến việc có một ngày cô và Hứa Vi Mộ thành đôi chứ? Ngay cả bản thân cô trước đây cũng chưa từng dám suy nghĩ như vậy nữa là…