Chương 46

Tô Khiêm Thành vừa từ trên xe bước xuống liền bị phóng viên chờ đã lâu vây lại, Tô Khiêm thành đã có kinh nghiệm xử lí các rắc rối ở hậu trường, nhưng hiếm khi gặp tình huống như vậy, không khỏi hơi hơi nhíu mày.

Trợ lý phải cố hết sức giúp ông chặn phóng viên mãnh liệt tới, ông cầm cánh tay trợ lý nhẹ nhàng kéo một cái, lúc này mới khoát tay, ý bảo các vị bên dưới hãy yên tĩnh.

Tô Khiêm Thành khí chất rất mạnh mẽ, chỉ là nhíu mi khoát tay như vậy, phóng viên nhất thời nể mặt mũi của ông yên tĩnh lại, một người tiếp một người đặt câu hỏi, nhưng mở miệng hỏi vấn đề lại làm cho Tô Khiêm Thành sắc mặt ngày càng thâm trầm.

Ông cơ hồ không nói hai lời, lập tức mở cửa xe ngồi vào bên trong xe, "Đến sân bay."

Tài xế tựa hồ là sửng sốt một chút, lập tức gật gật đầu, chờ dưới sự trợ giúp của trợ lý an ninh lúc này mới khởi động xe nhanh chuyển hướng đi đến sân bay.

Tô Khiêm Thành đưa tay nhéo nhéo mi tâm, bộ mặt xanh mét, "Chuyện này tại sao không nói cho tôi?"

Trợ lý có chút khó xử nói: "Là Tần thiếu gia nói chúng tôi tạm thời không cần nói cho ngài biết, cậu ấy có thể giải quyết."

Tô Khiêm thành sắc mặt trầm hơn, hiếm khi nổi cáu với trợ lý như lần này, "Cậu lấy tiền lương của nó hay là lấy của tôi! Nó nói không được nói là sẽ không nói hả?"

Trợ lý bị ông quát đến không rét mà run, "Rất xin lỗi..."

Tô Khiêm Thành không nói chuyện, môi mỏng nhếch, một hồi lâu lấy ra di động lên mạng xem xét, tìm mọi thông tin nóng hổi nhất không hề ngoài ý muốn đều về tin tức này.

Xác nhận Tần Chiêu Dương đã giải quyết ổn thỏa, sắc mặt của ông lúc này mới hòa hoãn một ít, trực tiếp cầm điện thoại ném bên người trợ lý, "Gọi cho bên Vương tổng nói lời xin lỗi, hãy nói là tôi có việc nhà phải xử lý, hoãn lại ba ngày sau bàn lại."

Trợ lý tiếp nhận di động, gật gật đầu, "Vâng."

******

Tô Hiểu Thần không biết mình sắp có tai vạ đến nơi, đang ở trong căn tin trường học xếp hàng mua thức ăn, một bên nhìn trên menu lẩm bẩm.

Tần Chiêu Dương đứng lên nhận một chiếc điện thoại, nét mặt thả lỏng ban đầu hơi có chút ngưng trọng.

Cô chỉ chớp mắt nhìn thấy mặt anh trầm xuống rũ mắt tựa hồ là đang suy nghĩ cái gì, còn đưa tay ở trước mặt anh giơ giơ, "Làm sao? Có phải công ty có chuyện hay không? Có chuyện thì bây giờ anh mau đi nhanh lên, vừa lúc em bớt đi một chút tiền cơm."

Tần Chiêu Dương rất tự nhiên bắt lấy tay của cô cầm ở trong lòng bàn tay, không nhìn bên cạnh kia rất đông ánh mắt soi mói, hơi hơi bước lên một bước đến gần cô hơn chút, "Anh hỏi em chuyện này."

Tô Hiểu Thần còn đếm trên đầu ngón tay lặp lại tên đồ ăn, bị anh làm gián đoạn, nhíu nhíu mi, có chút mất hứng, "Đợi lát nữa hỏi lại, không thì em lại quên em muốn ăn cái gì..."

Tần Chiêu Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhéo hông của cô một cái, cúi thấp thân mình ở cạnh bên tai cô thấp giọng nói: "Em còn nghĩ đến ăn anh thật sự sẽ tìm một cơ hội liền đem ăn em."

Tô Hiểu Thần sợ tới mức đem những tên đồ ăn kia toàn bộ quên hết, "Vấn đề gì?"

Tần Chiêu Dương lúc này mới hơi hơi nhích ra chút khoảng cách, rất nghiêm túc hỏi cô, "Nếu nhất định phải chọn một người giữa anh và ba em, em chọn ai?"

Tô Hiểu Thần ngày thường đầu óc có chút không được nhanh nhẹn, nhưng lúc thời khắc mẫn cảm này một chút cũng không dám lơ là, anh vừa nghiêm túc như vậy cô lập tức liên tưởng đến tình huống xấu nhất, nhất thời đại kinh thất sắc, "Ý anh là ba của em đã biết?"

Tần Chiêu Dương nghịch đầu ngón tay của cô chơi, thần sắc lại nhàn nhạt, không mảy may đếm xỉa đến câu hỏi."Anh hỏi em còn chưa nói đâu, thành thành thật thật trả lời."

Tô Hiểu Thần nghĩ nghĩ, rất thành thật, "Khẳng định là ba của em, hoàn toàn không thể so sánh."

Tuy rằng đã sớm liệu đến là đáp án này, nhưng không tránh được trong lòng Tần Chiêu Dương vẫn là thất vọng một chút, anh hung hăng miết đầu ngón tay của cô một cái, lúc này mới buông ra xoay người rời đi.

Tô Hiểu Thần bị đau, che ngón tay mắt không hiểu nhìn Tần Chiêu Dương. Người này tự nhiên tức giận cái gì, vấn đề này vốn là không thích hợp chút nào, bản chất hai người Tần Chiêu Dương và Tô Khiêm Thành đối với cô hoàn toàn khác nhau, tự nhiên không thể so sánh, chẳng lẽ cô nói sai?

Nghĩ như vậy, cô cũng quay đầu một cái, sau đó phát hiện đến lượt mình.

Tô Hiểu Thần nhìn thức ăn rực rỡ muôn màu, cô chần chờ một lát, rất là dũng cảm vung tay lên, "Tất cả thêm một phần!"

Tô Hiểu Thần khó được một lần xa xỉ như vậy, còn chưa ăn được hai miếng, Tô Khiêm Thành liền điện thoại gọi.

Vừa rồi Tần Chiêu Dương hỏi như vậy, bây giờ lại nhận được điện thoại của Tô Khiêm thành, trong lòng Tô Hiểu Thần chính là "Lộp bộp" một tiếng, nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn không ngừng gọi cũng không dám nghe.

Tần Chiêu Dương còn đang giận dỗi với cô, nhìn cô một cái, trầm giọng hỏi cô, "Tại sao không nghe?"

Tô Hiểu Thần cắn cắn môi dưới, hít một hơi thật sâu lúc này mới đứng dậy nghe điện thoại."Ba?"

Tô Khiêm Thành vừa từ trên phi cơ xuống, sắc mặt trầm đến tựa hồ cũng có thể làm đông nước, trải qua thời gian lâu như vậy không chút nào có nguôi giận ngược lại hỏa càng tăng.

Giờ phút này nghe giọng cô thật cẩn thận, tức giận càng tăng thêm gấp bội, giọng nói lạnh lùng: "Lập tức trở về nhà."

Tim Tô Hiểu Thần nhất thời nhảy lên một cái, xong rồi... ba Tô đã nổi giận.

Tần Chiêu Dương liếc mắt nhìn cô, "Nói như thế nào?"

"Về nhà."

******

Dọc theo đường đi, Tô Hiểu Thần vẫn trầm mặc không nói, Tần Chiêu Dương cũng giống vậy mím môi không nói lời nào, một đường im lặng đến Đế Tước Thế Gia, Tô Hiểu Thần mới hỏi anh, "Anh cố ý?"

Tần Chiêu Dương bàn tay đang cầm vô lăng nhất thời nắm thêm chặt, nghiêng mặt có chút không dám tin hỏi: "Em nói cái gì?"

Tô Hiểu Thần lắc lắc cổ tay áo lại hỏi một lần, "Có phải anh cố ý để cho ba biết chúng ta ở chung hay không?"

Tần Chiêu Dương sắc mặt nhất thời khó coi, "Tô Hiểu Thần em nói lại một lần nữa cho anh!"

Tô Hiểu Thần không dám mở miệng nữa vẫn là phi thường sợ chọc tức Tần Chiêu Dương, nhưng mà người bị cô chọc tức liền phá lệ bình tĩnh, cũng không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến, "Trước kia anh đã từng nói, anh nói là anh có biện pháp để cho ba biết."

Tần Chiêu Dương đại khái là thật sự bị cô làm tức giận đến cực hạn, ngay lập tức đạp phanh lại, sau đó mím môi nhìn chằm chằm cô, "Em thật sự nghĩ như vậy?"

Tô Hiểu Thần gật gật đầu, "Anh có động cơ cũng có năng lực."

Tần Chiêu Dương thần sắc lập tức liền bình tĩnh lại, "Vậy em cứ nghĩ như vậy đi."

Tô Hiểu Thần suy nghĩ một hồi, từ phản ứng của Tần Chiêu Dương sau khi phát sinh sự tình bài post trên internet đến bây giờ Tô Khiêm thành biết mới thôi, dường như luôn luôn thông suốt thành một đường liền mạch.

Sau đó cô đem chuyện lần đó Trình An An nói với cô ở cửa thành một liên hệ, giống như có thể giải thích như vậy.

Nếu quả thật là Tần Chiêu Dương bày ra một bàn cờ lớn, Tô Hiểu Thần phát hiện mình chính là quân cờ, trừ bỏ thuận theo không có sức phản kháng.

Mắt cô nhìn sắc mặt âm trầm của Tần Chiêu Dương, đẩy cửa xe ra liền xuống xe.

Hàn Tiêu Ly đã chờ ở cửa nhà, nhìn thấy cô đi tới, nhướn mày, sắc mặt cũng có chút khó coi, "Ba con chờ con đã lâu rồi."

Tô Hiểu Thần "Vâng" một tiếng, chân đã muốn run rẩy, mắt cô nhìn Tần Chiêu Dương cách đó không xa, kiên trì đi vào.

Tô Khiêm Thành đang ngồi trên sofa phòng khách đọc tạp chí, nhìn thấy cô đến mắt cũng không nâng một chút, đợi cô một lát, lúc này mới đứng lên hướng trên lầu đi.

Tô Hiểu Thần nhất thời không biết ông có ý tứ gì, cũng không biết có phải theo sau hay không, cứ chần chờ như vậy, Tần Chiêu Dương đã tiến vào, nhìn thấy cô còn đứng ở giữa ở phòng khách, tự mình đi trước lên lầu.

Tô Hiểu Thần lúc này không băn khoăn, dù sao Tô Khiêm Thành nếu muốn đánh cô, Tần Chiêu Dương không đến mức thấy chết mà không cứu, tuy rằng vừa rồi bọn họ hình như là cãi nhau...

Tô Khiêm Thành sớm đã có chuẩn bị, nhìn thấy hai người bọn họ cũng không bất ngờ chút nào, liền biếng nhác dựa lưng vào ghế, để mắt nhìn chằm chằm bọn họ một lúc.

Đợi thêm một lát, Hàn Tiêu Ly bưng trà đi vào, lúc này ông mới lên tiếng, "Nếu không phải tôi tự mình biết, hai anh chị tính toán thời điểm nào mới nói cho tôi biết chuyện này?"

Tô Hiểu Thần suy nghĩ linh tinh không nghe cẩn thận, bất ngờ "A" một tiếng, "Ba nói lại lần nữa..."

Tô Khiêm Thành mắt lạnh quét mắt liếc nhìn, lại nở nụ cười, "Chị lại muốn chọc tôi thêm tức hả, cùng bạn trai ở chung nhà cũng không thèm nói một tiếng."

Tô Hiểu Thần lại cứng đầu trả lời một câu: "Con muốn nói, ba không phải đi công tác sao..."

Tô Khiêm Thành nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được, trực tiếp cầm một cái cái chén ném tới, "Tôi bây giờ không phải là đang đùa giỡn với chị."

Tần Chiêu Dương khẽ cau mày, lại không dám kéo Tô Hiểu Thần ra, đành phải tự mình cản thay cô một chút.

Nghĩ đến Tô Khiêm Thành là biết nhất định anh sẽ lấy thân mình để che, lực đạo lại mạnh thêm chút, lập tức nện trên xương bả vai của anh.

Anh hừ cũng chưa hừ một tiếng, chỉ nắm chặc tay Tô Hiểu Thần đem cô kéo ra phía sau, "Chú, đây là chủ ý của cháu."

Tô Khiêm thành sắc mặt càng khó nhìn, "Nếu cậu là con tôi, bây giờ tôi liền trực tiếp lấy gậy đánh cậu. Cậu có biết bây giờ bên ngoài họ nói chuyện có bao nhiêu khó nghe không? Cậu là đàn ông cậu không quan trọng, nhưng Hiểu Thần thì thế nào?"

Tần Chiêu Dương mím môi không nói lời nào, sau khi trầm mặc rất lâu, anh nghiêm túc lại kiên định nói: "Cháu cùng Hiểu Thần ở chung chỉ là bởi vì cháu không yên tâm để cô ấy ở một mình bên ngoài, trong nhà cũng là cô ấy một phòng cháu một phòng, chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Cháu thích Hiểu Thần, cho nên cháu tôn trọng cô áy. Là cháu suy xét chưa được chu đáo, phát sinh chuyện như vậy, tuy rằng bây giờ thời cơ không đúng; nhưng cháu rất muốn nói..."

Anh dừng một chút, nắm tay Tô Hiểu Thần chặt thêm một phần.

Tô Hiểu Thần được anh bảo vệ ở sau người, ánh mắt nhẹ nhàng nhợt nhạt, lại tràn đầy ý cười.

Từng câu từng từ anh nói, thong thả lại rõ ràng, "Cháu muốn kết hôn Hiểu Thần, cũng nhất định sẽ cưới cô ấy."

Tô Khiêm thành nhíu mi nhìn anh một cái, rất nhẹ cười một tiếng, "Cậu muốn kết hôn liền cưới? Cậu lấy cái gì ra để cưới con gái của Tô Khiêm thành tôi?"

Tần Chiêu Dương không nói chuyện, tựa hồ là đang tự hỏi.

Tô Hiểu Thần gãi gãi lòng bàn tay anh, đang định giúp anh ra chiêu, lòng bàn tay Tần Chiêu Dương bị cô cào có chút ngứa, dứt khoát nắm thật chặc không để cô nháo.

Tô Hiểu Thần lại đột nhiên từ phía sau anh lộ cái đầu ra, "Ba, con đồng ý!"

Tô Khiêm Thành bị tức được thiếu chút nữa thổ huyết, lúc này trực tiếp lấy Nghiên mực đập tới, Tô Hiểu Thần lập tức liền trợn tròn mắt, vừa định đẩy Tần Chiêu Dương ra, anh lại quay người một cái nắm chặt bả vai cô sau đó đẩy một cái, rất nhẹ rất nhanh nói bên tai cô một câu, "Ngu ngốc, đừng làm rộn..."

Tô Hiểu Thần giương mắt nhìn lại tầm mắt của anh, còn chưa mở miệng, mày anh vừa nhíu, lập tức liền là tiếng Nghiên mực rơi xuống đất.

Tim cô bỗng nhiên căng thẳng, muốn đi xem anh bị đập ở chỗ nào, Tần Chiêu Dương lại gắt gao chế trụ cô không để cô động đậy một chút.

Tô Khiêm Thành mắt lạnh nhìn, trong lòng rốt cuộc nguôi giận, lúc này mới vui mừng rót cho mình chén trà, không nhanh không chậm hỏi một câu, "Cậu vẫn chưa trả lời tôi, lấy cái gì cưới con gái Tô Khiêm Thành tôi."

Ngữ khí của ông hòa hoãn thêm một chút, Tần Chiêu Dương xoay người, lần này trả lời không chút do dự, "Chú biết cháu có những gì, cháu có thể cho cô ấy những gì, có thể làm cho cô ấy điều gì. Cháu từ bé đã biết cô ấy, đời này... trừ cô ấy ra ai cũng không thể."

Thanh âm của anh trầm thấp hữu lực, âm sắc buốt giá trầm thấp.

TôHiểu Thần nhìn phía sau lưng anh một mảng lớn vết mực, trong hốc mắt nóng nóng,vừa cúi đầu, nước mắt liền rớt xuống.