Chương 20

Cô không đồng ý Tần Chiêu Dương tự nhiên lại không để cho cô đi lại, cho dù khoảng cách chỉ trong tầm mắt.

Tô Hiểu Thần vẫn bị anh ôm trong ngực, tránh lại tránh cũng không được, cuối cùng nổi giận, nghiêng đầu liền cắn một cái lên trên cổ anh.

Tần Chiêu Dương bị cô cắn liền nhíu mày, chờ cô buông lỏng ra, anh rút khăn tay hướng lên trên cổ lau một cái, cứ cúi đầu như vậy nhìn chằm chằm cô.

Anh đối diện với ánh đèn, trong đôi mắt cứ như đốt lên hai ngọn lửa, sáng ngời trong suốt nhìn cô."Bốn năm trước, trước khi anh đi em cũng cắn anh một cái như vậy."

Tô Hiểu Thần cảm thấy mình cũng muốn khóc, tuy rằng cô vốn cũng không trông chờ Tần Chiêu Dương có thể đồng ý với đề nghị của cô lúc trước một chút, nhưng vẫn dốc sức, anh lúc này lại uy hϊếp bằng cách lôi chuyện cũ, cô chỉ cảm thấy trái tim kia lại nguội lạnh thêm một chút.

Cô cắn cắn môi, hơi hơi đẩy anh ra, "Anh đừng nói, em không thích nghe."

"Muốn nghe." Anh cầm tay của cô, mười ngón quấn quýt.

Tô Hiểu Thần cúi đầu nhìn, ngón tay anh thật sự rất đẹp, khớp xương rõ ràng, cứ cầm tay của cô như vậy, làm cho cô nhất thời sinh ra một cảm giác triền miên.

Lúc này anh nâng mắt, ngón cái còn nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên mu bàn tay của cô, "Anh biết em muốn nghe cái gì, nhưng anh chưa nói với con gái bao giờ, anh có chút xấu hổ, chứ không phải là không muốn."

Cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh. Anh cũng không né không tránh, chỉ là cong môi cười, "Những lời này để dành chờ thời điểm anh cầu hôn em sẽ nói."

Tô Hiểu Thần giật mình, không nói ra được là có bao nhiêu ấm áp, cô nghĩ nghĩ, rất là trịnh trọng gật gật đầu."Được."

Trên mặt anh nét cười vẫn nhàn nhạt như cũ, chỉ là đuôi lông mày thoáng nhấc lên, lại không có thái độ hăng hái.

Buổi tối anh đến cùng vẫn là đưa cô trở về kí túc xá, tự mình lái xe, đưa cô đến bên dưới lầu kí túc xá.

Cô vừa muốn đẩy cửa xuống xe, nhưng anh đã khóa cửa vào trước, lái xe chạy đến một nơi kín đáo, "Cuối tuần không bị cấm cửa, em giúp anh đi cùng đến buổi tiệc."

Tô Hiểu Thần còn muốn trở về viết luận văn, nhưng mà nghĩ sau này anh sẽ lại rất bận rộn, liền ngoan ngoãn ngồi cùng anh trong xe, kỳ thật nói là ngồi cùng anh, nhiều hơn phải là... Bị anh giở trò.

Sau khi anh ung dung thản nhiên đùa giỡn cô N lần, cô triệt để xị mặt ra, "Em phải về viết luận văn."

Tâm tình Tần Chiêu Dương đêm nay vẫn rất tốt, nét cười dường như sẽ không dừng lại, lúc này hơi mang ý cười như cũ, nhưng lại thêm trịnh trọng đùa giỡn cô, "Em có anh, còn viết luận văn làm gì?"

Tô Hiểu Thần trừng mắt nhìn anh một cái, "Vì sao có anh em sẽ không cần viết luận văn?"

Tần Chiêu Dương xuôi theo trả lời, "Không thể tốt nghiệp anh có thể nuôi em."

Tô Hiểu Thần: "..." Đây là lần thứ 26 trong đêm nay Tần Chiêu Dương quanh co lòng vòng biểu đạt ý tứ này.

Cô hoàn toàn bất đắc dĩ, "Anh đến cùng là muốn làm gì?"

Tần Chiêu Dương lại cười một tiếng, "Anh vừa ngồi trên vị trí này sẽ rất bận rộn, anh dự tính tuần sau sẽ bận rộn đến mức không thời gian cùng em, chỉ có một ngày dảnh dỗi này, cho nên thừa dịp hiện tại có thể chơi thì chơi, có thể khi dễ thì khi dễ, rồi tập trung năng lực chuyên tâm làm việc."

Tô Hiểu Thần tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng cũng biết vì ngồi vị trí này Tần Chiêu Dương đã cố gắng mất bao nhiêu, người khác chỉ nhìn thấy cảnh anh nở mày nở mặt vẻ vang về nước tiếp nhận công ty, bốn bề yên ổn một đường tiến về phía trước.

Cô lại thủy chung nhớ rõ khi anh lên đường đi ra sân bay lúc trước, cái liếc mắt trước khi lên xe kia, như là đem toàn bộ những thứ trước mắt này đều khắc vào trong mắt để mang đi. Nhưng cuối cùng, anh cũng chỉ là ngồi vào trong xe, lên đường đi xa.

Cô biết anh hy sinh cái gì mới có được như hôm nay, tuy rằng anh chưa bao giờ từng nói với cô những chuyện đã xảy ra, nhưng cô cũng biết.

Bên trong xe nhất thời liền yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, cô mới nói: "Em cũng sắp bắt đầu đi làm, cũng sẽ bận nhiều việc." Lại sợ anh không hiểu, cô vội vàng bổ sung một câu, "Không chỉ mỗi anh có công việc."

Tần Chiêu Dương bị cô chọc cho nở nụ cười, đưa tay xoa xoa đầu của cô, mở khóa khống chế, "Kỳ thật buổi tối có hẹn ăn cơm với người ta, thời gian còn chưa tới tìm em gϊếŧ thời gian một chút, bây giờ thời gian không còn nhiều lắm..."

Tô Hiểu Thần lập tức thẹn quá thành giận, "Nếu Tần tổng anh có chuyện, đi thong thả không tiễn."

Tần Chiêu Dương cũng không ngăn cản cô, nhìn cô nổi giận đùng đùng xuống xe, cũng không quay đầu lại vào trong kí túc xá, lúc này mới nở nụ cười trầm thấp, "Tại sao cứ đùa giỡn một chút liền nổi giận..."

******

Thứ hai Tô Hiểu Thần đúng giờ đến phòng nhân sự của công ty quảng cáo Kha Thụy báo danh, bởi vì cô không có kinh nghiệm công tác, cũng chỉ có thể làm việc đơn giản, bắt đầu chuẩn bị ý tưởng quảng cáo đơn giản.

Ôn Mục Tây học năm thứ hai đại học, nhàn dỗi vô cùng, biết cô đi làm, giữa trưa còn cố ý chạy đến tìm cô ăn cơm.

Tô Hiểu Thần mặc dù biết cậu ta có ý đồ bất lương, nhưng mà không cự tuyệt, thời điểm tan tầm giữa trưa vừa đến thu dọn linh tinh liền xuống lầu.

Dưới lầu có quán bò bít_tết, Ôn Mục Tây biết cô thích ăn những thứ này, đến liền tìm vị trí, chờ cô tan việc có thể trực tiếp dùng cơm.

Cô gọi một bình trà hoa lài, trộn đường nhấp nháp từng ngụm.

Ôn Mục Tây nhìn bộ dáng kia của cô đã cảm thấy chén trà lài màu vàng nhạt trong tay cô uống tốt hơn rất nhiều so với nước trái cây của cậu ta, giương mắt tha thiết nhìn qua, đưa móng vuốt tới, "Học tỷ đổ cho em một ly em nếm thử."

Nếu là trước kia Ôn Mục Tây đã sớm nhào tới, nhưng lúc này vừa rụt rè vừa lễ phép, cô không muốn nghĩ nhiều cũng không được, sau khi cho cậu ta thêm mấy thìa đường cười híp mắt đưa qua, thấy cậu ta nhất thời nhíu mày, hạ giọng hung ác ra lệnh: "Uống!"

Ôn Mục Tây bộ mặt khổ sở đem trà lài kia nuốt xuống, "Học tỷ chị mưu sát học đệ, em phải mách anh Chiêu Dương."

Cậu ta không đề cập tới cô còn chưa nhớ tới, tiểu tử này từ khi quen biết cô đến bây giờ dù nói thế nào cũng gần bốn năm, thế nhưng vẫn lừa cô! Quả thực tội đáng chết vạn lần, loạn côn hầu hạ. (loạn côn hầu hạ tức là nhiều người dùng côn/ gậy đánh đến chết, một hình phạt của giới quý tộc phong kiến ngày xưa)

"Cậu vì sao không nói cho tôi Tần Chiêu Dương là anh cậu?"

Cũng may đúng lúc này bò bít_tết đưa lên, cậu ta chuẩn bị từ ngữ một chút mới ủy khuất từ từ nói: "Anh Chiêu Dương nói chị là một tay anh ấy dạy dỗ, em muốn thi đại học A vậy cũng chỉ có thể tìm chị dạy... Nhưng nếu chị biết là chúng em có quan hệ thân sơ, anh ấy dám cam đoan chị sẽ mượn việc công báo thù riêng hoặc là dám cam đoan chị không thèm nhận em làm đệ tử?"

Nếu là ngày trước Tô Hiểu Thuần nghe còn cảm thấy rất hợp lý, cậu ta càng nói càng không có điểm dừng, cô cầm dĩa ăn đe dọa cậu ta một cái, thừa dịp cậu ta không chú ý cầm dĩa ăn lấy trứng gà của cậu ta rồi nhét vào trong miệng mình.

Ôn Mục Tây sắc mặt càng khốn khổ.

Tần Chiêu Dương từ trên xe bước xuống nhìn thấy toàn bộ một màn này, không khỏi nhíu nhíu mày.

Tô Hiểu Thần ăn cái gì cũng hết sức chuyên chú, nên căn bản không chú ý đến vị trí bên cạnh đã nhiều hơn một người, vẫn là Ôn Mục Tây cung kính kêu một tiếng "Anh", cô mới ngậm một miếng thịt bò dính đầy hạt tiêu ngẩng đầu lên.

Anh thuận tay rút khăn tay trên bàn lau miệng cho cô, an vị ngồi xuống dưới chỗ kế bên cô."Ăn đồ Tây ngon thật."

Ôn Mục Tây lúc này cực kỳ nịnh nọt, đi theo làm tùy tùng gọi đồ ăn cho Tần Chiêu Dương, sau đó cười híp mắt đối Tô Hiểu Thần nói, "Anh của em đang ở chỗ này, chị vừa không phải còn muốn xin chữ kí Thẩm Mặc Triết lên ảnh sao, trực tiếp nói với anh ấy là được."

Tô Hiểu Thần nhất thời trợn tròn mắt, "Chị lúc nào..."

Ôn Mục Tây hắc hắc cười, trên mặt một chút xấu hổ cũng không có, "Em đi WC."

Tô Hiểu Thần đang nói một nửa bị cắt đứt, tức giận đến đỏ cả mặt.

Tần Chiêu Dương mắt nhìn thân ảnh Ôn Mục Tây chạy trối chết, cầm tay của cô xiên miếng bò bít_tết nhỏ nhét vào miệng."Muốn xin chữ kí của Thẩm Mặc Triết lên ảnh?"

Tô Hiểu Thần nhanh chóng lắc đầu, "Em không quen anh ta."

Tần Chiêu Dương lúc này mới "Ừ" một tiếng, "Nếu em không quen anh bảo trợ lý đi giúp em gặp người ta."

Tô Hiểu Thần: "..." Đây là cái loại logic gì vậy?

Cô lúc này mới phát giác đã đút cho anh ăn mấy miếng, lúc này mới một lần nữa nói rõ ràng: "Em nói là em không biết Thẩm Mặc Triết."

Tần Chiêu Dương giương mắt nhìn nhìn cô, dường như nghi ngờ cô nói phải lời vô nghĩa, nhưng mà sau khi cô dùng con mắt hết sức vô tội lại đưa lên một ly trà lài, lúc này anh mới cau mày nói: "Em cho thêm bao nhiêu đường vào bên trong?"

Tô Hiểu Thần lặng lẽ đưa mắt nhìn lọ đường bị múc hơn phân nửa rồi, vừa định che giấu, anh đã nhìn thấy, chân mày nhíu chặc hơn, "Đường không đáng giá mấy đồng tiền, muốn ăn cả vốn lẫn lời mà uống tận ba bình, vừa thanh lọc dạ dày lại vừa bổ sung nước."

Tô Hiểu Thần nhất thời đầu đầy hắc tuyến, vẫn buồn bực đến khi Ôn Mục Tây chân chó từ trong WC trở về.

Ôn Mục Tây ở trước mặt Tần Chiêu Dương ngoan ngoãn y hệt như con chó cảnh, chỉ thiếu vẫy đuôi, đặc biệt thời điểm có việc nhờ người, "Anh, Cái vụ xin chữ kí lên ảnh Thẩm Mặc Triết..."

Tần Chiêu Dương mắt cũng không nâng một chút, hết sức chuyên chú cắt miếng bò bít_tết, "Cậu kêu anh lại đây vì cái người mà anh không quen biết?"

Ôn Mục Tây trợn mắt há hốc mồm, "A, Thẩm Mặc Triết không phải là ngôi sao đứng đầu bảng sao?"

Tô Hiểu Thần thừa dịp bọn họ nói chuyện lại cho thêm đường, tay vừa đυ.ng tới lọ đường, Tần Chiêu Dương đã múc một thìa súp để sát vào bên miệng cô. Tuy rằng không nói gì, chỉ là mày hơi hơi nhíu biểu tình đã nói rõ tất cả —— em mà dám không ăn sẽ trực tiếp nhét vào.

Tô Hiểu Thần là người thức thời, thật biết điều há miệng nuốt xuống.

Ôn Mục Tây nhất thời hóa đá, "Hai người âm thầm tư thông... Mất công em cố gắng tạo cơ hội!"

Tần Chiêu Dương bưng chén lên nhấp nước miếng, lúc này mới chậm rãi trả lời: "Cái gì gọi là âm thầm tư thông? Người anh đã sớm định rồi."

Tô Hiểu Thần uống một ngụm trà thiếu chút nữa phun ra phải khổ sở nuốt xuống lại ho khan nửa ngày, Ôn Mục Tây cũng không tốt hơn chút nào, đang xoắn một miếng mì Ý, rõ ràng coi đầu lưỡi mình giống miếng thịt dứt khoát cắn mạnh một cái, đau đến cả mặt đều vặn vẹo.

Thái Tử gia vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, "Hiện tại ngôi sao đầu bảng tên là Tần Noãn Dương, cậu ăn cây táo, rào cây sung như vậy lễ mừng năm mới còn có mặt mũi đến đòi xì lì sao?"

Ôn Mục Tây chỉ cảm thấy đầu lưỡi càng đau...

Thu dọn một chút, bữa cơm này Tần Chiêu Dương cũng ăn được khá nhiều, quay đầu xem cô, "Ngày đầu tiên thực tập, có quen không?"

Tô Hiểu Thần gật gật đầu, một buổi sáng cô cũng chỉ là gặp gỡ đồng nghiệp mới, hoà nhập với mọi người, làm quen với nghiệp vụ của công ty đúng với chức vụ công tác mà cô phụ trách. Sau đó cô thực vô sỉ dùng những thời giờ còn lại ngồi ngây ngốc cho tới trưa.

Tần Chiêu Dương nhìn đồng hồ, hơi hơi nhướn mày, "Buổi tối anh tới đón em."

Tô Hiểu Thần giữa trưa có thể nhìn thấy anh đã thật bất ngờ, anh lúc này vẫn còn có thể bớt chút thời gian, cô liền hỏi một câu, "Buổi tối anh không có việc gì sao?"

Trợ lý đã chờ ở cửa, anh quét mắt nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, nhưng động tác vẫn là không nhanh không chậm, "Có, nhưng mà tối nay không có bữa tiệc, xong việc anh có thể về sớm một chút. Em muốn đi đâu?"

Tô Hiểu Thần nhất thời cũng chưa nghĩ ra buổi tối sắp xếp như thế nào, chỉ nói anh về công ty trước, cô buổi chiều nghĩ xong sẽ nhắn tin lại cho anh.

Tần Chiêu Dương trước khi đi thản nhiên liếc mắt nhìn Ôn Mục Tây nửa sống nửa chết ngồi im re trên chỗ ngồi, lúc này mới vui vẻ hớn hở đi.