Cuộc sống học sinh cấp ba của Tô Hiểu Thần bắt đầu trong tiếng tiến quân ca vang lên to rõ, lúc cô đứng dưới mặt trời mồ hôi đầm đìa, Tần Chiêu Dương đang cùng kiện tướng thể dục thể thao của ban bọn họ chơi bóng rổ.
Sân bóng rổ ngay ở bên cạnh lớp của Tô Hiểu Thần, bên sân đầy ắp những cổ động viên nghe tin chạy đến vây quanh, khung cảnh sôi động như thế cùng với sân huấn luyện quân sự nóng như thiêu như đốt hình thành sự đối lập rõ nét.
Tô Hiểu Thần đứng ở giữa đội ngũ, mỗi lần huấn luyện viên hô quay về bên phải cô đều liếc mắt sang nhìn Tần Chiêu Dương.
Trong ký ức của Tô Hiểu Thần, Tần Chiêu Dương rất ít khi hoạt động, lúc nào anh cũng tỏ vẻ nhàn nhạt, xa cách lại hờ hững, làm gì cũng không nhanh không chậm nhưng lại luôn làm chơi ăn thật so với người bình thường.
Dường như tất cả nữ sinh trong bãi tập này đều thích nhất thời điểm nghe huấn luyện viên hô—— "Bên phải, quay!".
Cô vừa nghĩ đến đó, đã bị thầy giáo trực tiếp xách cổ ra ngoài."Bên trái quay em còn quay về bên phải nhìn cái gì hả?"
Huấn luyện viên đang cố tình gϊếŧ gà dọa khỉ, Tô Hiểu Thần lại thật xui xẻo trở thành con gà đáng thương kia.
Cô ra khỏi hàng đứng ở mặt trước đội ngũ, gương mặt lộ ra vẻ đỏ bừng, nhìn huấn luyện viên tuổi trẻ đẹp trai, nuốt nước miếng, "Bởi vì em muốn huấn luyện viên chú ý tới em."
"Phụt..."
Cả lớp đồng loạt phun ——
Tô Hiểu Thần không phụ sự mong đợi của mọi người vẫn duy trì tư thế bên phải quay đứng suốt hai giờ liền.
Đến lúc huấn luyện viên rốt cuộc đồng ý thả cô đi, trận bóng rổ của Tần Chiêu Dương cũng vừa lúc kết thúc, cầm lấy một chai nước khoáng đi tới.
Cô đang ngồi xổm giữa đám nữ sinh đếm kiến, liền cảm giác đỉnh đầu xuất hiện một tầng bóng râm, cảm giác mát mẻ khiến cô khẽ lùi sát vào trong bóng râm, sau đó cô liền để ý đến đôi giày thể thao vừa mua mấy ngày trước của Tần Chiêu Dương.
Cô đưa tay tạo thành một mái che nắng trước trán giương mắt nhìn về phía đó; "Làm gì vậy?"
Các nữ sinh đang ngồi tại chỗ nghỉ ngơi mắt cũng không chớp nhìn về phía này, chỉ lo mình sẽ bỏ qua chuyện nhỏ nhặt gì đó.
Tần Chiêu Dương mắt nhìn tổ huấn luyện viên đang ở cách đó không xa, cứ thế đứng thay cô chặn ánh mặt trời, "Xảy ra chuyện gì thế?"
Trong lúc nói chuyện, lại vặn bình nước suối khoáng mở ra đưa tới cho cô, "Uống nhanh mấy ngụm đi."
Tô Hiểu Thần không nghi ngờ gì, nhận lấy nước khoáng uống đến trong chai chỉ còn lại một phần tư.
Tần Chiêu Dương nhận lấy bình nước chỉ còn non nửa từ trong tay cô... Đem miệng chai đưa đến bên miệng, đem chỗ nước cô để còn lại toàn bộ uống vào trong miệng mình.
Tô Hiểu Thần lập tức ngây ngốc tại chỗ, không dám tin nhìn cậu, có chút không đành lòng mà nhắc nhở cậu, "Cái kia... Em uống qua rồi."
Cậu liếc cô một cái; tỏ vẻ đương nhiên, "Chỉ có một chai này thôi, cũng không phải bắt em uống nước thừa."
Rõ ràng cô không phải có ý này nha!!!
Tần Chiêu Dương nhìn qua cô một cái; thuận tay kéo cô lên nhìn chung quanh một chút, "Tối qua đã bảo em thoa chút kem chống nắng em còn không nghe."
Tô Hiểu Thần bất chấp quan tâm vấn đề bình nước nữa, mau chóng sờ sờ mặt của mình, "Làm sao vậy làm sao vậy?"
Tần Chiêu Dương nhếch nhếch khóe môi, híp mắt cười nói: "Rám đen rồi."
Tô Hiểu Thần: "..." Cô còn tưởng rằng bị nứt da, chỉ là bị đen thôi mà, có thể không dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy được không hả!
Cô rũ tay xuống, đỡ lấy đầu gối chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, "Em mệt chết đi được, che ánh mặt trời lại cho em đi."
Tần Chiêu Dương giương tròng mắt đen nhánh nhìn cô một chút, nghiêm mặt nói: "Anh xoa bóp cho em nhé?"
Tô Hiểu Thần trợn mắt há hốc mồm mà hỏi hắn: "... Tần Chiêu Dương hôm nay anh làm sao vậy?"
Tần Chiêu Dương lại nghiêng đầu sâu kín cười rộ lên, âm thanh thật ấm áp dễ nghe, cậu liền bóp nhẹ chiếc mũ quân sự trên đỉnh đầu của cô, "Còn một tiếng nữa, anh ngồi bên cạnh chờ."
Nói xong liền bước đi chỗ khác.
Tô Hiểu Thần vừa phơi ra ngoài ánh mặt trời, lập tức cả khuôn mặt đều nóng lên...
Nói bóng gió như vậy, cô sẽ thấy rất xấu hổ nhé.
Đến khi cô nghiêng đầu sang nhìn thấy bạn học cùng lớp đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía mình lập tức mắt trợn tròn.
Ai, đừng hiểu lầm, chỉ là thanh mai trúc mã thôi mà! Các cậu vẫn còn có cơ hội...
Trước khi cho nghỉ, huấn luyện viên đặc biệt nhiều chuyện hỏi cô một câu, "Bạn trai của em đó hả?"
Tô Hiểu Thần vừa định nói, hắn lại trưng ra bộ mặt đặc biệt hiểu biết nói tiếp, "Không phải là thích nhìn vè bên phải sao! Hôm nay nhìn hai tiếng đủ thỏa mãn chứ! Không cần cảm ơn tôi, tên của tôi là Lôi Phong."
Tô Hiểu Thần bị sấm sét oanh tạc đến mức trong mềm ngoài cháy, lúc cùng Tần Chiêu Dương về nhà ánh mắt nhìn cậu cũng trở nên là lạ.
Tập huấn quân sự chỉ duy trì liên tục một tuần lễ thì tạm thời chấm dứt, Tô Hiểu Thần vừa không học được đứng ra dáng đứng, ngồi ra dáng ngồi, trái lại còn tự học được một môn có thể nằm thì kiên quyết không ngồi, trình độ cũng không hề kém chút nào!
Bất quá cũng may, tập huấn quân sự kết thúc, vậy là sẽ phải bắt đầu chính thức đi học.
Nhưng mà đi học...
Tô Hiểu Thần nhìn chằm chằm chiếc xe đạp mới được mang từ cửa hàng về trước mắt này, buồn thảm đến kinh khủng.
Trung học A cách đế tước thế gia cũng không gần, trước giờ Tần Chiêu Dương vẫn đạp xe đi. Nhưng Tô Hiểu Thần... Không biết đạp xe.
Sau khi tập huấn kết thúc còn một tuần lễ nữa mới phải đi học, Tô Khiêm Thành liền mua cho Tô Hiểu Thần một chiếc xe đạp mới tinh để cô tự tập đi.
Tô Hiểu Thần vừa mới học lên xe thiếu chút nữa đã làm chân chống xe đè hỏng, sau này học được cách lên xe thì chỉ kiên trì vài giây nhất định lại ngã xuống, thiên tư ngu dốt đến mức ngay cả Tô Khiêm Thành cũng không đành lòng giương mắt nhìn, trực tiếp đem củ khoai lang phỏng tay này ném cho Tần Chiêu Dương.
Tô Hiểu Thần ăn xong cơm tối liền kéo Tần Chiêu Dương ra ngoài, nhờ cậu giúp đỡ, cô tự mình tập xe.
Ban đầu cô phải chống lên cánh tay của Tần Chiêu Dương để ngồi lên yên xe, bóp tới mức cổ tay Thái Tử gia đau nhức không chịu được.
Sau này rốt cuộc cô cũng học được cách chống một chân để lên xe, nhưng đều là cả người lẫn xe đè lên Thái Tử gia mấy lần.
Học vài ngày rốt cuộc mới có thể xiêu xiêu vẹo vẹo đạp xa vài mét, nhưng Tần Chiêu Dương đứng tại chỗ đếm không tới 7 là cô lại lập tức xiêu xiêu vẹo vẹo từ trên xe té xuống.
Cuối cùng sau hai ngày Tần Chiêu Dương cũng lười ra cùng cô tập luyện, lại thấy dưới lầu xe đạp của mình đang dựng ở bên tường; có phần bất đắc dĩ, "Anh chở em đi."
Tô Hiểu Thần đạt được mục đích, vui mừng hỉ hả trở về nhà đem xe đạp nhét vào trong kho hàng.
Nhưng đến ngày hôm sau Tô Hiểu Thần liền hối hận.
Lớp 11 có tự học buổi tối, nhưng lớp 10 lại không có.
Cố tình Tần Chiêu Dương lại không nói trước cho cô biết, lúc tan học thì gọi cô đi theo ra tiệm cơm ăn cơm, bữa cơm này gọi lên rất đa dạng, cô cứ thế trái một chiếc đũa phải một chiếc đũa, cuối cùng thiếu chút nữa ngay cả đĩa cũng liếʍ một lượt.
Nhưng lúc ăn cơm xong cô lại phát hiện Tần Chiêu Dương đang đi trở lại trường, đôi mắt trợn tròn lên hoảng sợ ôm cánh tay của cậu không buông tay, "Anh muốn làm gì!"
Tần Chiêu Dương bị cô tóm tay, càng thuận tiện từ trên cao nhìn xuống, gõ đầu cô một cái,nhấn từng chữ: "Cùng anh lên tự học."
Tô Hiểu Thần hoảng sợ, "Em muốn về nhà!"
Tần Chiêu Dương bước chân một chút, âm u nhìn cô đầy quở trách, thoải mái thương lượng, "Vậy em tự về đi."
Tô Hiểu Thần vùng vẫy trong chốc lát, rốt cuộc thỏa hiệp, "Được rồi, nhưng em đến chỗ anh tự học ngồi cùng sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Có gì quan trọng à?" Cậu hỏi ngược lại.
Tự học ở trung học A cũng không có thầy cô giám sát, chỉ có giáo viên trực ban tuần tra một vòng, chờ hết hai tiếng tự học thì cho phép bọn họ về nhà, mỹ danh là bồi dưỡng cấp tốc, cải thiện tình hình học tập.
Tô Hiểu Thần đi theo sau Tần Chiêu Dương dáo dác đến chỗ lớp 11, lớp của Tần Chiêu Dương ở ngay dưới lầu.
Tự học buổi tối vẫn chưa bắt đầu, trong phòng học nháo ồn ào một mảnh, Tần Chiêu Dương mắt chỉ nhìn thẳng kéo cô đi qua các phòng học lớp khác, trực tiếp mang cô vào lớp của mình.
Lúc Tần Chiêu Dương xách theo túi xách mang theo cô bước vào, mọi người trong phòng đều trợn tròn mắt.
Tô Hiểu Thần cảm thấy trên mặt nóng bừng đến không thể chịu được, kéo kéo ống tay áo cậu, nhỏ giọng lầm bầm một câu, "Sao bọn họ đều nhìn em vậy."
Tần Chiêu Dương thuận tay kéo cô từ sau lưng đến một chỗ trống bên cạnh mình, lại giải thích, "Tò mò em trông như thế nào thôi."
Cậu nói là "Tò mò em trông như thế nào" mà không phải "Tò mò chuyện anh mang em tới đây."
Tô Hiểu Thần đang ở trạng thái khẩn trương, tự nhiên không phát hiện điều này, cậu ấn bờ vai của cô ép cô ngồi xuống, cô liền ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ ngồi, không nhìn ra chỗ khác, tròng mắt đổi tới đổi lui ở mũi chân của mình cùng với người Tần Chiêu Dương.
Tần Chiêu Dương liếc cô một cái; thuận tay xoa bóp tóc của cô, "Cứ coi như đang ở trong lớp học của mình là được rồi."
Làm sao có thể coi như lớp của mình được... QAQ
Nghĩ vậy, cô lại nhỏ tiếng đề nghị: "Bằng không giờ em đi xe của anh về nhà nhé."
Tần Chiêu Dương ngồi xuống chỗ trống ngay bên cạnh cô, "Em không biết đi xe."
"Em có thể học..." Kỳ thật cũng không phải không biết. = = chỉ là muốn lười biếng thôi.
Tần Chiêu Dương cầm lấy túi sách của cô lật lật, lục ra quyển vở bài tập chuyên dụng của cô hơi nhìn nhìn, giọng điệu lại hết sức chắc chắn, "Em không học được."
Tô Hiểu Thần vừa định nói thật ra cô lại tập mấy lần là biết đi, vừa mở miệng, cậu liền âm u nhìn qua một cái; Tô Hiểu Thần lập tức thức thời ngậm miệng.
Học tập ở giữa một đống đàn anh đàn chị không thể nghi ngờ là phi thường áp lực, Tô Hiểu Thần từ lúc vừa rồi bước vào phòng học này xong vẫn một mực không dám ngẩng đầu. Vừa khai giảng, bài tập cũng không nhiều, lần đầu tiên cô chuẩn bị hết tất cả bài tập về nhà.
Sau đó cô liền phát hiện, tự học ở trong này quả thực là so với làm bài tập ở nhà hiệu suất cao hơn nhiều, ít nhất cũng không dám mất tập trung. Cho dù phân tâm, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nhiều người như vậy múa bút thành văn, dường như bản thân cũng có chút ngượng ngùng không cố gắng.
Tần Chiêu Dương đang làm đề số học, bên trên là hình biểu diễn và những dòng chữ giải thích dày đặc rối rắm khiến cô vừa nhìn đã lập tức choáng váng đầu óc. Vừa nghĩ đến sang năm mình cũng phải làm những thứ đề mục linh tinh lộn xộn này cô lập tức cảm thấy tiền đồ một mảnh đen tối.
Cô vừa phân tâm, cậu liền nhận ra được, lúc lật quyển sách lại giơ tay gõ xuống đầu của cô, hạ giọng nói: "Đọc sách đi."
Tô Hiểu Thần vừa uốn éo quay đầu, lại cảm thấy không ổn lắm, "Em còn chưa nói với ba mẹ tối nay về nhà trễ một chút."
Tần Chiêu Dương nhướn mày, vân đạm phong khinh nói, "À, Anh đã nói giúp em rồi."
Tô Hiểu Thần: "..." Thì ra là sớm có dự mưu!
Cô bi phẫn cúi đầu, muốn cắn đứt cái bàn học trước mắt, trái lại còn vô ý nhìn thấy phong thư màu hồng phấn trong ngăn bàn.
Lúc này Tô Hiểu Thần mới bất tri bất giác phát hiện cái bàn học này là của Thái Tử gia...
Cô nhìn chằm chằm phong thư một hồi lâu, mãi cho đến con mắt cay cay mới chậm rãi chuyển tầm mắt.
Lúc tự học buổi tối kết thúc trở về nhà, sắc trời đã rất tối, cô đi theo cậu vào nhà xe lấy xe, sau lưng đều là tiếng nói chuyện của lớp 11 và đám học sinh cấp 3 tan học.
Cô đứng ở một bên nhìn cậu dắt xe đ đi ra, nhất thời liền xuất thần.
Trước đây cứ cảm thấy thời gian trôi rất chậm, cô lớn lên sẽ cần một thời gian rất lâu rất lâu, nhưng hôm nay cô lại phát hiện thời thơ ấu chớp mắt mà qua.
Bọn họ rất lâu trước đây cũng đã từng ngồi cùng bàn, khi đó hai người đều nhỏ xíu, lại không ngờ hiện tại quay đầu nhìn, dấu chân kéo dài rất xa. Xa đến mức cô đã không nhìn thấy điểm cuối, chỉ còn nhớ được lần đầu tiên hai người gặp mặt.
"Ngẩn người cái gì?" Cậu thuận tay nhận lấy túi sách trong tay cô bỏ vào giỏ xe phía trước."Lên xe."
Tô Hiểu Thần phục hồi lại tinh thần ngồi lên chỗ ngồi phía sau, chờ xe vững vàng đi trước thì cô mới kéo góc áo của cậu hỏi cậu, "Tần Chiêu Dương anh có người trong lòng không?"
Tần Chiêu Dương trầm mặc một lát, mới hơi nghiêng đầu hỏi cô, "Em nói cái gì?"
Dũng khí vừa phồng lên của Tô Hiểu Thần liền xẹp xuống, mau chóng thay đổi đề tài, "Em hỏi anh muốn thi trường đại học nào!"
"Đại học A." Giọng nói của cậu bị gió thổi bay, cô mơ mơ hồ hồ nghe thấy ba chữ kia, nhưng l*иg ngực lại nặng nề có chút không thở nổi.
TầnChiêu Dương, độ tuổi mới chớm yêu đương này, anh có cô gái nào trong tim haykhông?