Tuy rằng ngoài miệng Quý Lâm Viễn nói không thu âm, nhưng với tình cảm thực tế của họ mà nói, chim cánh cụt nhỏ của Lí Thời vừa sáng lên đã nhận được thông báo có file gửi offline. Cậu mau chóng tải âm thô xong rồi gửi cho hậu kỳ.
Hậu kỳ đã xử lí xong xuôi các âm thô trước, vai quần chúng của Quý Lâm Viễn chỉ xuất hiện ở cuối cùng, nói có mấy câu, giờ nhận được âm thô, chẳng bao lâu sau đã hoàn thiện thành phẩm, gửi cho Lí Thời. Cậu lôi kéo Trần Duy Mặc cùng nghe đi nghe lại mấy lần, cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Sau khi cảm ơn hậu kỳ, cậu tìm em gái trang trí, bảo cô gõ thêm chữ vào poster, rồi đóng gói tất cả gửi cho Trần Duy Mặc làm code, quyết định tra hoàng lịch tìm một ngày tốt nhất để phát kịch.
Người ta có câu “cải lương chẳng bằng hành động(1)”, kịch của Lí Thời chậm rì rì kéo dài tới nửa năm, bắt đầu từ tết âm lịch chuẩn bị làm, giờ đã là Hạ Chí, nhân dịp kỉ niệm hai người quen biết từ mùa hè, Lí Thời đặt tên kịch là 《 Hạ Chí 》, mà đúng vào hôm nay, cậu giục Trần Duy Mặc mau viết code, thừa dịp nửa đêm 0 giờ đăng kịch lên.
Trần Duy Mặc không phụ sự kỳ vọng của cậu, mau chóng viết xong post kịch, đúng tám giờ vàng buổi tối thì phát kịch. Nhất thời, diễn đàn vốn không bao giờ yên ổn lại nổ tung lần nữa.
“Gào khóc! Tôi không nhìn lầm chứ, không nhìn lầm chứ! Quá bất ngờ, không có gì có thể so sánh với sự bất ngờ đáng sợ này. Tích Thời đại nhân với Viết văn kun là chủ dịch, cả đoàn quần chúng đều là đại thần a a a a!!”
“Cùng kích động! Nghe được thanh âm cuối cùng là thanh âm của Cách vật đại thần, nhất thời nước mắt lưng tròng!”
“Nói đi nói lại các cô không để ý tới biên kịch sao? Tích Thời đại nhân tự mặc giáp ra trận đó! Đây hẳn là lần đầu tiên Tích Thời đại thần làm biên kịch???!!!”
“QWQ Đọc tới đọc lui các bình luận trong post kịch n lần, tôi còn tưởng rằng các vị đại nhân muốn trở về, hóa ra chỉ là tới hỗ trợ thôi, có chút tiếc nuối…”
“Tiếc nuối + số CMT(2). Nhưng mà có thể nghe kịch đã là tốt lắm rồi, Tích Thời đại nhân tìm nhiều đại thần như vậy tới giúp cũng không dễ dàng!”
“Nghe xong vài lần kịch, tôi cảm thấy nhân vật chính trong câu chuyện này chính là dựa trên Tích Thời đại nhân và Viết văn kun, thật sao?”
“Nếu đó là thật thì quá lãng mạn luôn~~~~ Nhưng mà thâm tình công và ngốc nghếch thụ quả thực rất đáng yêu~~~ PS: Tích Thời đại nhân viết văn rất hay.”
Lí Thời lật post xem lời bình của mọi người, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Luôn luôn là em gái ngây thơ: Ai nha~~~ Tích Thời, chúc mừng phát kịch~~~~~
Tích Thời: Cùng vui, cùng vui~
Luôn luôn là em gái ngây thơ: Phụt~ Không dám, không dám, nếu như tôi dám cùng vui với cậu, Viết văn kun sẽ gϊếŧ người diệt khẩu ╮( ̄▽ ̄”)╭
Tích Thời: …
Luôn luôn là em gái ngây thơ: Tích Thời nè, tôi không ngờ sau bề ngoài tạc mao thụ của cậu lại cất giấu một tâm hồn văn nghệ đâu nhá~ Một bộ kịch rất ấm áp lại lấy được nước mắt của tôi, nhất định là tuyến lệ của tôi yếu quá, hừ (ˉ(∞)ˉ) Tức rồi—-
Tích Thời: Ai nha, tôi viết văn lúc nào cũng hay như vậy, đâu phải cô không biết ╮(╯-╰)╭ Lần trước chẳng phải ai đó nhờ tôi viết luận văn mà nhận được giấy khen sao…
Luôn luôn là em gái ngây thơ: *ói* ( >ρ < “) Không phải chỉ nhờ cậu đánh một bản sao thôi à? Làm gì mà nhớ dai thế?
Tích Thời: *đắc ý uốn éo*
Luôn luôn là em gái ngây thơ: Được rồi, nói việc chính. Thật lòng tôi chúc phúc cho hai người, ai nha, đến khi nào tôi mới có thể tìm được một người đàn ông tốt như Viết văn kun…
Tích Thời: Gấp cái gì gấp, cái gì phải tới rồi cũng sẽ tới.
Luôn luôn là em gái ngây thơ: Σ( ° △ °|||)︴Tôi, tôi có thể hiểu những lời này của cậu là chúc phúc được không?!
Tích Thời:
Miễn cưỡng cho phép cô hiểu như thế ╮(╯▽╰)╭
Luôn luôn là em gái ngây thơ: *khóc ròng* Quả nhiên từ khi có Viết văn kun, cậu trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Tắt máy tính lên giường, Lí Thời hài lòng ôm lấy Trần Duy Mặc cọ lung tung.
“Duy Mặc, hôm nay em rất thỏa mãn a ha ha ha~ Bình luận dưới post kịch có rất nhiều lời chúc phúc~”
“Ừ, không chỉ có em thỏa mãn, anh cũng rất hài lòng…” Trần Duy Mặc bị Lí Thời cọ ra lửa, nhìn thấy cậu căn bản không có ý tứ kia, đành phải cười nhạt bản thân, tự hạ nhiệt.
Nhưng sự thật chứng mình, cười nhạt không hề có tác dụng giảm nhiệt độ, Lí Thời cọ qua cọ lại, phát hiện ra dưới thân hình như có gì đó chọc vào mình, nhìn lại vẻ mặt nhẫn nhịn đau khổ của Trần Duy Mặc, trong lòng chợt hiểu ra.
Khi Trần Duy Mặc bị Lí Thời chưa từng chủ động hôn lên, anh chỉ thầm nghĩ tới bốn chữ “thụ sủng nhược kinh(3)”.
“Duy Mặc, Duy Mặc, chúng ta làm đi…” Lí Thời một tay cởi nút áo ngủ, một tay ôm lấy cổ Trần Duy Mặc, “Duy Mặc, Duy Mặc, em thích anh…” Lí Thời nghiêng mình về phía trước, tiến tới bên tai Trần Duy Mặc, nhẹ giọng nói: “Duy Mặc, em yêu anh…”
“Anh cũng yêu em, tình yêu của anh…”
*Chú thích:
(1) Cải lương chẳng bằng bạo lực: nói chẳng bằng làm.
(2) Số CMT: số chứng minh thư nhân dân. Câu này như kiểu người ta hay com “abc +1”, tức là đồng ý với ý kiến trên ý.
(3) Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà kinh sợ