Chương 3: Gặp côn trên đường đi

“A Trạch, cậu bị trật chân đã đỡ hơn chưa? Hôm nay giáo viên giao bài ngày mai phải nộp đó!”

Một thiếu niên mặt mày thanh tú đứng ở trước cửa nói với thiếu niên tuấn lãng nhưng cả người toả ra hơi thở lạnh lẽo ở trong phòng. Nói xong hắn rời đi, bước đi vội vàng, vừa đi vừa xua tay: “A Trạch mình đi trước, hôm nay không thể để sư phụ chờ được!”

Vừa nói chuyện hắn đã chạy như bay ra ngoài, không thấy bóng người.

Mà thiếu niên trong phòng nhìn quyển sách trên tay, nhíu mi tự hỏi một hồi, cuối cùng mới hồi phục tinh thần, toàn bộ hơi thở lạnh lẽo tan hết, chỉ thấy cậu bất đắc dĩ cau mày gầm nhẹ: “Cố Tử Ngôn tên khốn này!!! Nói một đống! Rốt cuộc bài tập hôm nay là cái gì hả!”

Thật là, dù là ai cũng sẽ phát điên đối với tên đầu heo nói chuyện không đúng trọng tâm kia. Hứa Trạch bất đắc dĩ đỡ trán. Đành phải nhảy ra phòng khách gọi điện thoại cho bạn học hỏi bài tập hôm nay.

Lúc này đúng là năm ba trung học cơ sở, sắp phải thi chuyển cấp, cho nên giáo viên tìm rất nhiều đề cho bọn họ luyện, ôn luyện vô cùng căng thẳng. Mà chân của Hứa Trạch chân vừa hay bị trật trong giờ thể dục... Thi chuyển cấp phải dựa vào thể dục, mọi người đều rất liều mạng. Khi học tiểu học, Cố Tử Ngôn đột nhiên hứng thú với võ thuật, khi đó đã đi học võ thuật, mấy thứ như thể dục dĩ nhiên không nói chơi, hơn nữa thành tích của Cố Tử Ngôn cũng không tệ, tuy rằng hắn rất tùy tiện, nhưng về học tập, không biết là do thiên phú hay sao mà vẫn luôn rất khá. Khi còn nhỏ, mỗi ngày đi học đều gật đầu câu cá, giáo viên nhìn thì tức giận, cầm thước dạy học đập vào bên cạnh hắn, bảo hắn trả lời câu hỏi, nếu không trả lời được, thước dạy học sẽ đánh xuống. Căng thẳng đến độ bạn ngồi bên cạnh mặt đầy mồ hôi, người nọ lại không nhanh không chậm nói ra đáp án chính xác. Cho nên thi chuyển cấp, có lẽ Cố Tử Ngôn có thể thi đậu trường cấp ba tốt nhất thành phố, Hứa Trạch nghĩ, tên tùy tiện Cố Tử Ngôn này rời xa sự chăm sóc của mình không biết sẽ gieo tai họa cho bao nhiêu người, cho nên mình vẫn nên đi theo hắn là tốt nhất. Thành tích học tập của mình cũng không kém, vì thế chỉ có thể bỏ công sức vào thể dục. Nào ngờ thế mà lại bị thương ở chân phải ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, cũng may ngày mai là có thể đi học lại rồi.

Hứa Trạch lắc đầu, hỏi bài tập rồi bắt đầu chuyên tâm làm. Chờ Cố Tử Ngôn trở về rồi tìm hắn tính sổ, cậu nghĩ, bên miệng còn treo một nụ cười. Tuy rằng Cố Tử Ngôn luôn tùy tiện quá mức, từ nhỏ đến bây giờ số chuyện tùy tiện hắn đã làm đủ một cái sọt, đếm cũng không hết, tuy rằng ở cùng hắn cậu luôn giống vυ" em thay hắn thu dọn tàn cục, nhưng cũng luôn rất vui vẻ.

Hứa Trạch nhìn sắc trời, bắt đầu tối sầm, lúc Tử Ngôn trở về sẽ lại đói bụng. Ba mẹ không lương tâm của hai nhà lại đi ra ngoài xã giao hoặc là hẹn hò, đều không ở nhà. Mỗi ngày Tử Ngôn đều huấn luyện đến khuya, sau đó đi xe về nhà tìm cái gì đó ăn. Tử Ngôn thích uống một bát canh lớn trước khi ăn cơm, đại khái là huấn luyện nên rất khát, đi nấu canh bây giờ thì lúc trở về hắn có thể uống luôn.

Vì thế Hứa Trạch buông bút đi nấu cơm nấu canh cho Tử Ngôn.

Bên này, Tử Ngôn không để sư phụ chờ, ngoan ngoãn thay võ phục đi huấn luyện. Trước đây, việc hắn học võ thuật hoàn toàn là một sự hiểu lầm xinh đẹp. Lần nọ về quê với ba, đi leo cây hái trộn với các bạn nhỏ, kết quả bị người quản lý phát hiện, mấy người chật vật chạy như điên, Cố Tử Ngôn còn bị trật chân. Trở về xem TV, vừa hay đang chiếu phim võ hiệp, đại hiệp trong phim vượt nóc băng tường vô cùng nhanh. Ba Cố nhìn chăm chú, Tử Ngôn tò mò nói: “Ba, tại sao người kia có thể bay lên vậy ~”

Ba Cố xem mê mẩn, tùy ý có lệ: “Đó là khinh công, Tử Ngôn này, con muốn bay không? Học võ công thì sẽ biết ~”

Một câu thuận miệng dỗ trẻ con của ba Cố, nào biết Cố Tử Ngôn lại ghi tạc trong lòng, trở về thì đòi đi học võ thuật. Ba Cố bất đắc dĩ nhìn cơ thể mảnh mai của con trai nhà mình, nghĩ thầm, có lẽ đưa hắn đi học võ thuật thì thân thể còn có thể cường tráng hơn chút, vì thế đã đồng ý.

Mà khi đó trong lòng Cố Tử Ngôn nghĩ lại là, chờ học khinh công xong, vậy hắn về quê hái trộm sẽ không phải sợ người quản lý phát hiện ~~

Chờ khi học võ thuật mới phát hiện, khinh công hoàn toàn là do mọi người bịa đặt phán đoán ra, trên TV vượt nóc băng tường đều là giả, lúc đó Cố Tử Ngôn đã kiên trì mấy năm. Nhưng kiên trì cũng đã kiên trì rồi, luyện lâu hắn cũng có cảm tình.

Cố Tử Ngôn đứng thứ chín trong hàng ngũ sư huynh đệ, mọi người đều gọi hắn là Tiểu Cửu, bởi vì tuổi nhỏ nhất cho nên sư huynh sư tỷ đối đều chăm sóc hắn nhiều hơn. Hơn nữa phần lớn sư huynh tỷ của hắn là vận động viên chuyên nghiệp, chỉ có mỗi hắn là nghiệp dư, tuy ba hắn đưa hắn tới học võ thuật, nhưng lại nói rõ học văn hóa mới là trọng tâm, võ thuật chỉ có thể coi như sở thích mà học thêm.

Huấn luyện hằng ngày xong thì bọn họ luyện tập đánh tay đôi, đối thủ của Cố Tử Ngôn là đại sư huynh. Đại sư huynh vừa đánh nhau với hắn vừa hỏi: “Tiểu Cửu, định thi vào trường nào?"

Nghề nghiệp của đại sư huynh là vận động viên, lớn hơn hắn ba tuổi, tham gia thi đấu từng đạt được hạng tám cả nước, năm nay cũng chuẩn bị tham gia thi đại học, cho nên huấn luyện ít hơn, cùng tổ đội với Tử Ngôn. Đại sư huynh rất nỗ lực, học tập nỗ lực, huấn luyện cũng rất nỗ lực, là thần tượng của Tử Ngôn.

Cố Tử Ngôn khom lưng tránh đòn của sư huynh, nghiêng thân đấm một quyền vào bụng sư huynh, sau đó vô tội chớp đôi mắt: “Có lẽ là trường Trung học Thường Xuyên? Trường tốt nhất thành phố.”

Đại sư huynh bị một quyền ngã xuống đất, đứng lên không sao cả mà cười cười: “Vậy thì cố lên nhé ~”

Cú đánh của Cố Tử Ngôn có lực vừa phải, không đến mức đả thương người khác. Phương Vũ Bình cảm thán trong lòng, tư chất của hắn không tệ, tiếc là không làm vận động viên… Nhưng xuất phát điểm của nghề vận động viên không tốt lắm, hơn nữa khi giải nghệ thì phần lớn đều cả người ốm đau, Tiểu Cửu không nên chịu cái khổ này…

Cố Tử Ngôn gật gật đầu, thật ra thành tích học tập của hắn cũng tốt. Mỗi ngày huấn luyện hai giờ sau khi tan học, ít hơn đại đa số sư huynh tỷ. Nhưng sư phụ cũng không bắt buộc, ông ấy dạy đồ đệ không phải để thi đấu, mà là truyền thụ võ thuật.

Hai giờ huấn luyện kết thúc rất nhanh, nhưng trời cũng đã tối đen, Tử Ngôn vẫy vẫy tay với sư huynh. Sư huynh dặn dò đi đường cẩn thận rồi xoay người rời đi, Cố Tử Ngôn cũng ngồi lên lên xe đạp chuẩn bị về nhà. Đường về nhà phải đi qua một đoạn tối đen, khi học tiểu học đều do mấy sư huynh thay phiên nhau đưa hắn về nhà, nhưng gần đây sư phụ cho rằng hắn đã có thể đi một mình nên không để sư huynh đưa về.

Trời tối, người đi trên đường rất ít. Cố Tử Ngôn đạp xe đạp, cả đường nghĩ đêm nay Tiểu Trạch sẽ cho chuẩn bị bữa tối như thế nào cho hắn, muốn uống Bài Cốt Thang…

Bỗng nhiên phía trước xuất hiện ba thiếu niên giống hệt du côn cản đường đi, người đi đầu còn cầm gậy gộc. Tử Ngôn bất đắc dĩ đành phải phanh lại, chân chạm đất, nhướng mày, bình tĩnh nhìn bọn họ.

Thiếu niên đi đầu, trên đầu nhuộm tóc đỏ, vẻ mặt kiêu ngạo, giơ gậy, cười dữ tợn: “Thằng nhóc kia, gặp bọn tao là do mày xui xẻo, thức thời thì giao tất cả tiền trên người ra đây!”

Cố Tử Ngôn sờ sờ trong túi chỉ có mỗi 5 tệ mua đồ uống, không sao cả mà lắc đầu, cho cậu ta cũng không phải không thể. Vì thế hắn sảng khoái mà móc tiền ném qua.

Thiếu niên bất lương nhìn 5 tệ bị ném xuống đất một cách khinh thường, mắt lộ ra vẻ hung dữ, lúc này cậu ta thật sự bị chọc giận. Cậu ta đập mạnh gậy trên tay xuống mặt đất, phát ra tiếng vang rất lớn, sau đó lớn giọng thô lỗ mắng: “Mẹ nó! Cho ăn mày à! Các anh em! Xông lên!”

Sau đó, ba người đối diện lập tức vọt lại.

Cố Tử Ngôn vội vàng nhảy xuống xe đạp, ném xe đạp một bên, đôi tay nắm thành tư thế tán đả, chuẩn bị nghênh địch, trong mắt lóng lánh ánh sáng hưng phấn. Cuối cùng cũng gặp côn đồ!

Nhưng lưu manh nào sẽ nói chiêu thức gì, cầm gậy lên đánh đến. Cố Tử Ngôn né một gậy, khi một gậy nữa sắp hùng hổ mà đánh đến, Cố Tử Ngôn vội vàng dùng tay chặn lại, sau đó trở tay kéo cực nhanh, kéo thiếu niên bất lương lảo đảo một bước. Cố Tử Ngôn nhân lúc người còn chưa kịp phản ứng đấm tiếp một quyền vào bụng cậu ta. Cú này Cố Tử Ngôn dùng hết sức, dường như thiếu niên bất lương không tin mà trợn tròn mắt ngã xuống đất.

Hai đàn em theo phía sau thấy lão đại nhà mình ngã, tên này còn giỏi như vậy à? Bọn họ lập tức vọt lên, miệng ồn ào phải báo thù cho lão đại. Chỉ là rõ ràng sức chiến đấu của hai tên côn đồ nhỏ gầy càng thấp hơn, Cố Tử Ngôn không cần tốn nhiều sức đã KO bọn họ.

Cố Tử Ngôn vỗ vỗ tay, còn hơi tiếc nuối, hoá ra tên côn đồ trong lời đồn đánh nhau lộn xộn như vậy! Hơn nữa tuổi của tên côn đồ không hơn kém mình bao nhiêu, không phải vẫn đang đi học à? Nhưng việc này không liên quan gì tới mình, vì thế hắn nâng xe đạp dậy định nghênh ngang rời đi.

Thiếu niên bất lương ngã trên mặt đất ôm bụng đứng lên, thấy Tử Ngôn sắp đi, lại cầm gậy lên muốn đuổi theo.

Cố Tử Ngôn đã ngồi trên xe đạp, nhìn nhìn bộ dáng của cậu ta, cười nhạo nói: “Sao nào? Lấy nhiều đánh ít đánh không lại còn muốn đánh tiếp à!”

Sau đó hắn chỉ vào 5 tệ trên mặt đất, nói: “Tôi cũng đưa tiền cho cậu rồi! Ha ha ha, tôi đi đây, sau này còn gặp lại!”

Sau đó hai tay ôm quyền, làm tư thế phóng khoáng rồi đạp xe đạp đi mất. Ở đó chỉ còn lại bọn côn đồ muốn đánh cướp ngược lại bị đánh thê thảm.

Hạ Thanh Huy nắm tay, cơ hồ sắp để lại vết bầm tím.

Tiểu nhị phía sau còn không biết sống chết, nói: “Lão đại, sao thằng nhóc kia trông thư sinh yếu đuối mà lại khoẻ như vậy! Ai da, đau chết mất!”

“Hừ! Mày cho rằng ông đây đánh không lại cậu ta? Mẹ nó! Chỉ là bởi vì ông đây còn chưa ăn cơm mà thôi!”

Nói rồi Hạ Thanh Huy nhặt 5 tệ trên mặt đất lên... 5 tệ tuy hơi ít nhưng cũng là tiền! Hạ Thanh Huy nắm chặt 5 tệ trong tay, vẻ mặt căm giận.

Hai tên nhóc thấy lão đại tức giận, lập tức im lặng không dám nói tiếp nữa.

Hạ Thanh Huy nhìn về hướng Cố Tử Ngôn biến mất, ánh mắt lộ ra sự tàn nhẫn, sau đó không màng tiểu nhị tiểu tam đáng thương phía sau mà rời đi.

Tiểu nhị tiểu tam hai mặt nhìn nhau.

Tiểu nhị: “Tiểu tam, ánh mắt vừa rồi của lão đại đáng sợ quá…”

Tiểu tam sờ sờ da gà nổi trên tay, nói: “Tao có một dự cảm không ổn… Lần đầu tiên lão đại bị đánh bại..."

Tiểu nhị: “… Vừa rồi người kia chỉ dùng hai chiêu đã KO lão đại…”

Tiểu tam: “Suỵt! Mày muốn chết à? Lão đại còn chưa đi xa đó! Ai da, đau đau đau…”

Hạ Thanh Huy còn chưa đi xa: “…”